Nương tử là pháp y

Chương 64 : Hạnh phúc của tiêu chính

Khi Cảnh Dực đưa Tiêu Chính từ nha môn về phủ, ngoài cửa phủ Ngô Quận Vương đã được sửa sang lại, rêu xanh cỏ dại trên tường đã bị cạo sạch sành sanh, sân vườn cũng được quét dọn lại sạch sẽ chẳng có tí rác bẩn nào, một tiểu viện lạnh lẽo thê lương bỗng trở thành một tiểu viện yên tĩnh sạch sẽ, khiến Tiêu Chính vừa nhìn mà trợn mắt há mồm, mãi đến khi Cảnh Dực đặt y xuống giường mà y vẫn còn đang ngỡ ngàng. “Đừng nhìn ta như vậy, ” Cảnh Dực kéo chăn lên cho y, nheo cặp mắt hồ ly nói, “Ta không rảnh mà quét dọn nhà cửa cho cậu đâu.” “Vậy thì là ai…” Tiêu Chính quét mắt mơ màng nhìn ra xa, “Điền quản gia đâu?” “Ta còn chưa kịp tra hỏi thì lão ta đã bỏ chạy rồi, cậu yên tâm, sớm muộn gì ta cũng tra ra rõ ràng.” Cảnh Dực nở nụ cười sung sướng, “Điền Khôn đi rồi cũng chẳng sao hết, Hoàng thượng đã phái một người còn tốt hơn đến hầu hạ cậu… Ta còn có chuyện nên đi trước đây, cậu nghỉ cho khỏe đi.” Tiêu Chính còn chưa kịp lên tiếng, Cảnh Dực đã nhảy ra ngoài bằng đường cửa sổ. Hoàng thượng phái tới sao? Người còn tốt hơn? Tiêu Chính kinh ngạc mà nhìn căn phòng đã được đổi mới hoàn toàn, trên chiếc bàn phía trước cửa sổ còn bày thêm một bình hoa, mấy bông mai vàng cắm trong bình, tỏa mùi thơm dịu nhẹ. Đây là loài hoa y thích nhất, lại đặt đúng vị trí mà nằm trên giường vẫn có thể dễ dàng nhìn thấy nhất. Trên chiếc bàn đầu giường có bày một bàn cờ, Tiêu Chính liếc mắt liền nhận ra, đó là ván cờ tàn bị Sở Sở làm cho tanh bành, nhưng lại giải quyết khá tài tình và hợp logic. Trong bốn góc phòng có đặt bốn chậu than đầy ắp, khiến căn phòng trở nên ấm áp chưa từng có, từ sau khi y bị thương thì vô cùng sợ lạnh, cứ đến mùa đông là cực kỳ khổ sở, chỉ là y chưa từng nói với ai, hay dù có nói thì cũng chẳng có ai quan tâm. Người nào có thể biết được quá khứ của mình, lại còn hiểu rõ mình ở hiện tại? Người hoàng thượng phái tới… Sáng sớm đã bị Cảnh Dực đưa tới nha môn, lề mề cho đến tận lúc mặt trời lặn mới về, nên lúc này Tiêu Chính đã mệt lắm rồi, căn phòng ấm áp cùng mùi thơm thoang thoảng vây quanh, còn chưa kịp nghĩ nhiều thì đã mơ màng ngủ từ lúc nào. Giấc ngủ này có cảm giác rất sâu rất thoải mái, ba năm qua chàng chưa từng ngủ ngon như thế, mãi đến khi nghe được một giọng nói quen thuộc gọi tên chàng trong cơn mơ hồ. “Tiêu Chính… Tiêu Chính, tỉnh lại nào…” Giọng nói này… thật quá, thật đến mức tựa như nàng đang ở bên cạnh y vậy, nhưng sao có thể… Mười ba tuổi lần đầu gặp mặt, khi nàng mở toang cánh cổng hoàng cung bước vào, trái tim y đã theo nàng từ đó. Y không dám thổ lộ với nàng, thậm chí chỉ nói chuyện với nàng mấy câu, là vì y vẫn đang chờ thời cơ, chờ đến khi bản thân nỗ lực xây dựng được sự nghiệp, thì mới dám bày tỏ lòng này với ái nữ của đương triều nhất phẩm Đại tướng quân, nữ thị vệ trong cung của hoàng hậu. Ban đầu y đã chuẩn bị kỹ càng, mùa hè ba năm trước, sau khi đánh trận cuối cùng ở Lĩnh Nam y sẽ về kinh thành thổ lộ với nàng, chỉ cần nàng không từ chối, y sẽ tới Lãnh gia cầu hôn ngay, lúc ấy cũng bắt đầu dự định cho lễ hỏi , nhưng mới vừa đầu xuân đã xảy ra chuyện đó….. Bây giờ lại thành ra thế này… Có thể nghe được giọng nàng trong mơ cũng là xa xỉ lắm rồi, y cũng chẳng muốn tỉnh lại nữa… “Tiêu Chính… Tiêu Chính, tỉnh lại đi, tới giờ uống thuốc rồi.” Y chỉ muốn mỗi ngày người cho y uống thuốc chính là nàng, nếu như vậy, dù thuốc ấy có khó uống thế nào y cũng có thể uống một hơi cạn sạch… Nhưng một nữ tử khiến nam nhân cũng nể mình ba phần, thì sao có thể hạ mình cho chàng uống thuốc được… Trong lúc nhất thời lục phủ ngũ tạng cuộn trào đau đớn, lông mày không tự chủ được mà nhăn lại. Giọng nói kia chợt ngừng, một bàn tay đột nhiên xoa bóp trán y, Tiêu Chính giật mình mở mắt, trong tầm mắt mơ hồ chợt hiện ra một gương mặt vừa xa lạ lại quen thuộc, nhất thời không thể tin được, y chớp mắt mấy cái muốn nhìn xem đây là thực hay mơ, lại chỉ sợ là mơ, vừa chớp mắt một cái người trước mắt sẽ biến mất rồi, “Yên nhi…” “Chàng không thoải mái ở đâu à ? Sao lại nhíu mày chặt như thế?” Thấy Tiêu Chính nhìn mình chằm chằm trông rất kỳ quái, Lãnh Yên nhướn mày nói, “Sao thế, không nhận ra em à ?” Tiêu Chính vẫn đang lo lắng, tham lam nhìn người trước mặt, so với ba năm trước nàng đã trưởng thành hơn nhiều lại càng quyến rũ hơn, nhưng dáng vẻ vẫn cứ bình tĩnh trầm ổn thế này, khiến người ta vừa động lòng lại hoảng hốt, vào lúc này đây, trái tim y suýt nữa ngừng đập. “Sao nàng… sao nàng… nàng… thật sự là nàng sao…” Nghe Tiêu Chính nói năng lộn xộn đầu lưỡi cứ líu cả lại, Lãnh Yên vươn tay búng một cái lên vùng trán đang nhăn lại của y, Tiêu Chính đau đến kêu lên thành tiếng. Lãnh Yên giận lườm y một cái, “Chẳng có tiền đồ gì cả… giờ thì chàng đã biết em là thật hay giả chưa?” Tiêu Chính ngu ngơ gật đầu, mãi cho đến khi Lãnh Yên bưng chén thuốc tới bón từng thìa cho y uống đến khi hết bát, Tiêu Chính mới phục hồi lại tinh thần. Là nàng, đúng là nàng rồi. Thế nhưng… “Sao … sao nàng lại tới đây…” Lãnh Yên đặt chiếc bát không xuống, xoa xoa đầu Tiêu Chính, “Tìm chàng tính sổ chứ sao.” “Sổ nào cơ…” Lãnh Yên xoa hai gò má đã gầy đến mức lõm cả xuống của Tiêu Chính, nàng nheo đôi mắt phượng, cúi người tiến lại gần y, gần đến mức ngay cả Tiêu Chính cũng có thể ngửi được mùi hương dịu nhẹ trên tóc nàng, y căng thẳng đến mức không dám thở, chợt nghe Lãnh Yên lạnh lùng nói, “Em nghe nói ai đó có ý đồ xấu với em, mà còn từ lâu rồi kìa.” Tiêu Chính ngẩn ra, hơi mím môi, quay mặt sang một bên. Nàng là tâm phúc của Hoàng hậu, còn y là đối tượng giám thị trọng điểm của Hoàng Thành tham sự ty, nếu như nàng biết ý đồ của y, vậy cũng chẳng có gì lạ, chỉ là… trong mắt nàng, suy nghĩ ấy xấu xa thế sao… Tiêu Chính nhẹ nhàng cắn răng, “Không có…” “Thật sự không có?” “Không có.” Lãnh Yên khẽ thở dài, vươn tay quay mặt Tiêu Chính đối diện với mình, “Vậy thì chàng phải chịu khổ rồi … Người ta có ý xấu với chàng từ lâu, chờ chàng bao nhiêu năm cũng chẳng có động tĩnh gì, nay đã thành gái lỡ thì rồi, giờ thì chàng đừng trách em không khách sáo.” Tiêu Chính còn chưa quay đầu lại, đôi môi tái nhợt đã chạm vào một thứ vừa ấm áp lại mềm mại, chăn bị người nào đó vén lên, y phục trên người mau chóng bị cởi sạch sành sanh, nhìn cơ thể như bộ xương khô trần trụi xuất hiện trước mặt người trong lòng, Tiêu Chính đau khổ quay mặt sang hướng khác, ngay cả chính y cũng cảm thấy cơ thể này xấu xí khó coi, huống chi là nàng… “Đừng nhìn…” “Chàng thích em, em biết.” Lãnh Yên không chút do dự mà cởi áo của mình, lộ ra dáng người cao gầy cơ thể lồi lõm mê mẩn biết bao thiếu gia công tử nơi kinh thành, nàng cầm lấy bàn tay Tiêu Chính đang mềm oặt đặt lên ngực mình, “Em thích chàng, chàng cũng phải biết.” Tay y đang dán chặt trên bộ ngực mềm mại mà nhẵn nhụi của Lãnh Yên, rõ ràng y cảm nhận được nhịp tim đập mạnh của nàng, Tiêu Chính bất chợt tỉnh táo hơn hẳn, y bất lực muốn gạt tay nàng ra, nhưng cũng chỉ lẳng lặng nhìn nàng, trầm giọng nói, “Yên nhi… Nàng đừng như vậy, ta chỉ là đồ bỏ đi… Đừng để mình phải chịu oan ức…” Lãnh Yên ôm chặt cơ thể hơn run lên của chàng, “Chàng có phải đồ bỏ đi hay không… em phải thử mới biết được.” “Yên nhi…” Lãnh Yên ôm lấy vòng eo mềm nhũn, lót thêm ba cái gối phía dưới, để chàng có thể thấy rõ tất cả những gì nàng làm, sau đó nàng vươn tay nắm chặt bộ phận yếu ớt nhất của chàng, chăm chú dịu dàng mân mê , kiên nhẫn muốn đánh thức tên tiểu tử đó dậy. Tiêu Chính gần như cầu xin mà nhìn nàng, “Yên nhi, đừng… vô dụng thôi …” Nếu không phải cơ thể chàng chẳng có chút phản ứng nào thì sao chàng có thể cho phép Tú Nương làm điều đó với chàng… Nhưng chàng không khiến nàng thất vọng, không muốn để nàng nhìn thấy mình như vậy … “Nếu nó thức dậy, chàng cưới em, chịu không?” “Yên nhi…” “Cưới hay không cưới?” “Yên nhi…” “Thế là cưới nhé.” Lãnh Yên quả quyết dùng một nụ hôn sâu ngăn chặn toàn bộ những lời chàng muốn nói, chiếc lưỡi đinh hương dò quanh khoang miệng y, vị thuốc đắng ngắt nơi đầu lưỡi, rồi lượn quanh hàm răng, dịu dàng chăm sóc, dần dần nàng cảm thấy tên tiểu tử đang ngủ say cũng tỉnh lại, nó ngẩng đầu dựng thẳng… Lãnh Yên cười đắc ý nhìn Tiêu Chính, “Chàng có thể lừa em nhưng nó thì không.” Xưa nay Tiêu Chính vẫn không biết, được người mình yêu hôn nồng nhiệt là một cảm giác sung sướng đến chết cũng không tiếc, dĩ nhiên Tiêu Chính bị nàng hôn đến lu mờ lý trí, nóng ruột nhưng bất lực sờ loạn trên người Lãnh Yên “Yên nhi…” “Còn không chịu nhận là thích em?” “Ta yêu nàng… rất yêu…” “Có chịu cưới em không?” “Cưới…” Lúc này Lãnh Yên mới hôn chàng cái nữa, từ từ cầm dục vọng to lớn kia đưa nó vào trong cơ thể mình nhịp nhàng ra vào , khiến chàng phóng thích trong nàng. “Tiêu Chính… Lần đầu tiên gặp chàng em đã thích chàng rồi, sao chàng nỡ để em chờ lâu như thế…” “Xin lỗi…” “Chàng phải đền bù cho em.” “Yên nhi… Ta không đáng …” Lãnh Yên chau mày, “Em thấy chàng vẫn chưa biết mình sai ở đâu rồi.” “Yên nhi…” Lần thứ hai Lãnh Yên nhào lên người Tiêu Chính… Mãi cho đến khi Tiêu Chính thực sự chẳng còn chút sức lực nào, Lãnh Yên mới chịu bỏ qua cho chàng. “Chàng còn dám nói hưu nói vượn nữa không?” Tiêu Chính mệt vô cùng, chàng liên tục lắc đầu. Lãnh Yên hài lòng hôn nhẹ một cái lên vầng trán lấm tấm mồ hồi, nàng xuống giường, ôm chàng lên, “Em đi tắm… Tiện thể tắm luôn cho chàng, cũng đỡ tốn thêm một phần nước nữa.” “…” *** Lãnh Yên bế chàng vào phòng tắm, đổ hết nước nóng vừa đun vào thùng, rồi ôm chàng ngồi vào trong thùng nước, cẩn thận lau từng bộ phận trên cơ thể gầy trơ xương. Tựa trong lòng người mình nhung nhớ đã lâu, lại được nàng dịu dàng chăm sóc , Tiêu Chính lại bắt đầu hoài nghi hạnh phúc tới bất ngờ này, “Yên nhi…” Lãnh Yên nhướn mày nhìn người trong lòng mình, “Chàng muốn nói gì nào?” Tiêu Chính nuốt một ngụm nước miếng, đem nguyên văn câu định nói nuốt trở về, bịa ra mấy lý do râu ria, “Ta đói…” Lãnh Yên nhếch miệng, khẽ hôn một cái sau lỗ tai chàng, “Ăn nãy giờ vẫn chưa no à, chàng còn nói mình vô dụng nữa không?” Tiêu Chính sắp khóc rồi, “Yên nhi…” Nhìn y ra vẻ đáng thương, Lãnh Yên cuối cùng cũng nguôi giận hoàn toàn , “Nói đi, chàng muốn ăn gì nào?” Tiêu Chính nhếch miệng, “Ăn gì cũng được?” “Chàng cũng ăn cả em rồi, còn gì không thể cho chàng ăn nữa?” “Yên nhi…” “Nói đi, chàng muốn ăn gì?” “Ta từng nghe người trong kinh nói là… nàng làm món thịt kho tàu ăn rất ngon…” Lãnh Yên đăm chiêu xoa toàn thân Tiêu Chính đang nằm trong lòng mình, “Chàng cũng nên bồi bổ thôi, gầy như thế này rồi, em ôm chàng mà buồn.” “…” Lãnh Yên rửa sạch cơ thể chàng rồi lau người thật khô cho chàng, lấy ra một chiếc khăn trắng như tuyết lót ở dưới người chàng, giúp chàng mặc y phục xong xuôi rồi ôm chàng về giường, từng động tác hầu hạ ngay ngắn rõ ràng, thành thạo như đã làm rất nhiều lần . “Yên nhi…” “Hả?” “Trước đây… có phải …” Lãnh Yên đợi một lúc lâu cũng chẳng thấy chàng nói tiếp, “Phải sao?” Gương mặt Tiêu Chính trắng bệch, “Có phải nàng đã… từng hầu hạ người khác như vậy không…” Lãnh Yên mau chóng thưởng cho chàng một cái cốc lên trán, “Chàng lại suy nghĩ linh tinh gì thế… chẳng phải vì chàng nên em mới cố ý học từ những cung nữ trong cung à.” “Nếu như nàng đã từng làm rồi… cũng không sao cả…” Lãnh Yên vươn tay chạm lên bụng y, nheo mắt nhìn y, “Có phải chàng vẫn còn sức nên không biết làm gì không?” “Không phải… ta chẳng còn chút sức nào cả…” *** Khi Lãnh Yên mang thịt kho tàu trở lại, Tiêu Chính đã mệt và ngủ rồi, trong giấc mộng ngửi được mùi thịt thơm ngào ngạt thì mơ mơ màng màng tỉnh ngay. “Thơm quá…” “Người ta đồn thổi toàn nói quá, chàng đừng kỳ vọng quá cao vào em rồi lại trách em lừa chàng.” Lãnh Yên bưng một bát thịt kho tàu ngồi bên mép giường, gắp một miếng nhẹ nhàng thổi hai cái rồi đưa đến bên miệng Tiêu Chính, Tiêu Chính cắn một miếng, từ từ ăn hết, thỏa mãn nhai, “Ngon lắm…” Nhìn Tiêu Chính ăn như đứa trẻ đã đi chơi cả ngày về nhà đang rất đói, Lãnh Yên chợt đau lòng. Trước đây y từng thúc ngựa cầm đao quát tháo nơi chiến trường, ngay cả người cha chinh chiến hơn nửa đời người cũng khen không ngớt miệng cậu học trò xuất thân tôn quý biết chịu khổ chịu khó này, giờ thì đừng nói cầm đao, mà ngay cả đôi đũa chàng cũng cầm rất khó khăn… “Ăn chậm thôi, tất cả đều là của chàng.” Lãnh Yên đút cho chàng mấy miếng, rồi đặt chiếc bát xuống bên cạnh , Tiêu Chính oan ức mà nhìn, “Vừa rồi nàng nói của ta hết mà…” “Dạ dày không tốt còn tham ăn… Sau này chàng phải ăn cơm nhiều hơn, lát nữa em sẽ đun nóng lại cho chàng, không ai giành với chàng đâu.” “Yên nhi…” “Lại nói mê sảng gì nữa?” “Không, không có…” “Hả?” Tiêu Chính mấp máy môi, “Trước khi rời khỏi đây ta muốn gặp Thất thúc nói lời tạm biệt, nàng…” “Chàng không nói em cũng quên luôn.” Lãnh Yên cười cười, nàng cúi người xuống hôn mạnh lên cần cổ trắng như tuyết của Tiêu Chính.”Em muốn để tất cả mọi người đều biết, chàng là của em.” Cảm giác trên cổ cực nóng, nhìn Lãnh Yên sinh đẹp động lòng người, sắc mặt Tiêu Chính lại ảm đảm, “Nhất định là không ai thèm giành với nàng đâu… nhưng mà chắc chắn có người muốn cạnh tranh với ta…” “Có chút tiền đồ em xem nào, chẳng lẽ chàng không cướp em về được à?” “Ta dựa vào cái gì mà tranh với người ta…” “Chàng nói xem?” “Yên nhi…” “Chàng đừng quên, em là người của chàng , tất cả đều là của chàng.” “Ta cũng vậy…”