Nương tử là pháp y

Chương 59 : Viên thuốc tứ hỉ (18)

Tiêu Chính sững sờ, “Giết người sao… Giết ai?” Lông mày Cảnh Dực khẽ nhíu, “Cậu làm gì mà chọc điên huynh ấy, chính cậu còn không biết sao?” “Giết Điền Khôn sao?” Đến lượt Cảnh Dực ngẩn ra, “Điền Khôn? Không phải Tần Nghiệp sao?” “Tần Nghiệp là ai…?” “Điền Khôn là ai?” Nhất thời hai người bốn mắt nhìn đối phương, im lặng không nói… “Điền Khôn… là quản gia trong phủ ta…” Tiêu Chính yếu ớt ho khan vài tiếng, cậu nhíu mày, “Ông ấy đã ở cùng ta rất nhiều năm… lúc rời kinh thành ta cũng chỉ dẫn theo mình lão… Rời kinh rồi mới biết, lão ta là người trong kinh phái đến trông chừng ta…” Cảnh Dực giật mình, “Lão ta cũng là người của Thám sự ty sao?” Tiêu Chính cố gắng lắc đầu, “Người của Thám sự ty ẩn nấp trong các con phố, thăm dò hết sức bí mật, một khi thân phận bại lộ chỉ có một con đường chết… Từ ngày đầu tiên ra khỏi kinh thành lão đã nói rõ ràng với ta, lão đến để quản lý ta, nhắc ta phải ngoan ngoãn một chút…” Lông mày Cảnh Dực xoắn lại, giọng nói hơi trầm xuống, “Cậu biết Hoàng Thượng phái người của đại nội mật thám tới do thám sao? Tiêu Chính khẽ gật đầu, “Ta biết Điền Khôn không phải người của Hoàng Thượng…” Tiêu Chính bỏ tay ra khỏi chăn, kéo chăn bọc cơ thể mình xuống, cởi vạt áo phong phanh, lộ ra lồng ngực gầy trơ xương, “Nhìn những vết sẹo này đi…” Nhìn mấy vết sẹo lờ mờ nằm ngang trên bộ ngực trắng bệch của Tiêu Chính, Cảnh Dực cau mày, gật đầu. Tiêu Chính buồn bã cười khổ, “Trên người vẫn còn… Đều là bị lão ta dùng roi ngựa đánh lúc vừa ra khỏi kinh thành…” Cảnh Dực kinh ngạc nhìn những vết sẹo kia, trước kia Tiêu Chính đem binh đánh giặc, sau đó lại vào tù chịu không ít cực khổ, trên người có mấy vết sẹo hoàn toàn không phải là chuyện gì khiến người khác nghi ngờ, nếu như Tiêu Cẩn Du để ý thấy, tất nhiên cũng sẽ không suy nghĩ nhiều. Một cơn gió trên núi thổi qua lồng ngực để hở của Tiêu Chính khiến cậu ho khan dữ dội, Cảnh Dực giúp cậu đắp chăn cẩn thận, ôm cơ thể run rẩy của cậu vào lòng mình, giọng nói vô cùng áy náy, “Thật xin lỗi, chuyện này ta cũng muốn gi bí mật với thị vệ của vương gia nên đành phải đưa cậu đến đây.” Tiêu Chính khẽ lắc đầu, ho khan, giọng nói yếu ớt như muốn chìm trong tiếng gió, “Ta cũng không biết nhiều… Lão ta đánh ta bất kể nguyên nhân gì, nói gì làm gì lão ta đều xoi mói… Vốn dĩ ta cho rằng lão ta muốn tìm lý do để ta chết, nhưng mỗi khi ta không chịu được nữa thì lão ta sẽ đi tìm đại phu tới cứu ta… Sau này ta cảm thấy chỉ cần lão ta muốn tra tấn ta, thì ta sẽ giả vờ như không thể chịu nổi… Ngày nào cũng giả điên giả khùng, nhìn chằm chằm vào bàn cờ bất động… Sau đó lão ta không đánh ta nữa, khi đến huyện Tử Trúc thì chẳng biết tìm đâu ra một cô nương tên là Tú Nương đến hầu hạ ta…” Cảnh Dực cười khổ, “Ta sẽ cho cậu biết cô ta từ đâu tới, vốn dĩ Tú Nương này chính là thị tỳ ở chỗ cậu, chỉ sợ là trước kia cậu cũng chẳng thèm để ý tới người ta?” Vẻ mặt Tiêu Chính mờ mịt. “Không nhớ ra đúng không… Hôm đó cậu chọc tức vương gia, là vì sợ huynh ấy phát hiện ra chuyện Điền Khôn, gây phiền phức cho huynh ấy?” “Ừm…” Tiêu Chính miễn cưỡng cười, “Lúc cậu đến ta sợ vô cùng, cũng không dám nói gì… Sau đó ta nghĩ chắc chắn cậu sẽ cử người đến quanh phủ theo dõi ta, sợ cậu nhận ra chuyện gì… nên đã quyết định giả điên chọc tức cậu … Ta có thể nhận ra,lúc ta mắng thê tử sắp cưới của cậu… thực sự đã chọc giận cậu rồi… Ta nghĩ mình đã thành công…” Cảnh Dực dở khóc dở cười, “Quả thật huynh ấy đã bị cậu chọc giận không nhẹ, đáng tiếc đầu của huynh ấy luôn phân thành hai phần, một nửa đã tức đến mức khét lẹt, một nửa khác vẫn cực kỳ tỉnh táo… nhưng vì lúc đó cậu giả vờ rất giống, huynh ấy thực sự không nghi ngờ về chuyện đó nữa.” Tiêu Chính vừa khó hiểu lại sốt ruột, “Vậy cậu ấy đang muốn giết… ai…” “Tần Nghiệp, chính là tên thầy thuốc vẫn luôn chữa bệnh cho cậu, cũng là cha ruột của Tú Nương kia.” Tiêu Chính vẫn không hiểu, “Vì sao lại giết hắn…” “Trước đó vài ngày chúng ta phát hiện hơn một trăm thi thể bị chặt xác trong một hang động trên ngọn núi này, nếu ta đoán không nhầm, vương gia đã phát hiện Tần Nghiệp chính là hung thủ giết người… Vừa đúng lúc là, người được Thám sự ty phái tới theo dõi cậu chính là người được cậu cứu mạng trước kia. Lúc phát hiện ra tên thầy thuốc chữa bệnh cho cậu liên tục giết người cũng không dám báo lên, sợ gây họa cho cậu, người đó cũng không dám báo quan, nên đã giả thành Thuyết thư tin sinh viết những vụ phá án gần đây của An vương phủ thành thoại bản, kể chuyện về Lục Phiến Môn trong quán trà Thiên Hương trên trấn, có ý muốn dẫn người của An vương phủ đến giúp cậu… Kết quả trước khi An vương gia tới người đó đã bị Tần Nghiệp giết chết rồi.” Cảnh Dực nhìn người đang cố gắng thở kia khẽ cười khổ, “Cậu nghĩ thử đi, một tên hao tâm tổn sức chữa bệnh cho cậu đột nhiên giết tên mật thám luôn theo dõi cậu trong hai năm qua, lại nói tới vụ án cũ cách đây ba năm của cậu, nếu như chuyện này truyền tới kinh thành, cậu có trăm cái miệng cũng không cãi lại được…” Tiêu Chính kinh ngạc nhìn chằm chằm Cảnh Dực, “Vậy…. Cậu chỉ đi một mình sao?” “Huynh ấy đã ra ngoài một ngày một đêm rồi, cũng không để lại ám hiệu gì cho thị vệ cả, chỉ gửi cho ta một bức thư có bốn chữ, bảo ta mau chóng trở về, những chuyện này cũng chỉ do ta đoán… Việc này có liên quan đến Thám sự ty, ai dính vào đều phiền phức cả đời, huynh ấy nghĩ huynh ấy có thể chọc được đám người đó thay chúng ta…” Cảnh Dực than nhẹ, Nhưng chủ yếu là vì huynh ấy vẫn cảm thấy nợ cậu.” Nhìn dáng vẻ trợn mắt há mồm của Tiêu Chính, Cảnh Dực cười khổ, “Cậu cứ nghĩ mình hại huynh ấy, nhưng huynh ấy lại cảm thấy là huynh ấy hại cậu…. Khi huynh ấy biết cậu xảy ra chuyện thì lập tức nghĩ rằng cậu bị oan, bệnh còn chưa đỡ đã vội vàng đi tìm manh mối lật lại vụ án, huynh ấy luôn tự trách mình lúc ấy không cẩn thận, khiến cậu bị người ta hãm hại… Vụ lần này cũng thế, huynh ấy sợ nếu như chuyện này thật sự có liên quan tới cậu, lại khiến cậu phải chịu tội, nên đã một mình đến tìm Tần Nghiệp hỏi rõ ràng trước, sau đó sẽ giết người diệt khẩu… Nếu trong tầm kiểm soát của huynh ấy mà cậu còn xảy ra chuyện gì nữa thì huynh ấy sẽ cắn dứt lương tâm cả đời này mất.” Cơ thể Tiêu Chính thoáng run, “Ta và cậu chẳng có chút quan hệ nào… Lúc ta nghe nói cậu xảy ra chuyện thì đã đoán được tình hình ….” Cảnh Dực ngẩn người, “Vậy mà cậu vẫn đâm đầu chạy về kinh thành?” “Cậu luôn chăm sóc tốt cho người khác, nhưng lại không chăm sóc bản thân mình… Trước kia lúc cậu bị bệnh đều do ta bưng thuốc tới cho cậu, cậu ấy mới chịu uống… Nghe tin cậu bệnh nặng, sao ta có thể yên tâm…” Tiêu Chính gần như cầu xin nhìn Cảnh Dực, “Ngươi mau đi giúp cậu…” “Ta muốn thương lượng với cậu một chuyện, nếu cậu đồng ý, ta mới đi được, nếu không thì cũng phí công.” Tiêu Chính vội nói, “Chuyện gì ta cũng đồng ý… ngươi mau đi đi…” Cảnh Dực mặc kệ cậu đang nôn nóng, vẫn trầm giọng nói, “Trước tiên ta hỏi cậu, cậu nói thật với ta, Tần Nghiệp giết người, rốt cuộc là cậu có biết không?” Tiêu Chính gắng sức lắc đầu. “Vậy được… Cậu có thể đến nha môn, tố cáo Tần Nghiệp không?” Tiêu Chính khẽ giật mình. “Tố cáo thế nào, sau này ta sẽ nói cho cậu biết, nhưng cậu nhất định phải tự mình đến nha môn tố cao… Chuyện Điền Khôn ta sẽ nghĩ cách giúp cậu.” Cảnh Dực hơi chau mày, “Ta biết cậu không muốn gặp ai, càng không muốn gặp quan lại…” “Ta đồng ý… tất cả đều nghe theo ngươi…” “Được” *** Cảnh Dực lặng lẽ đưa Tiêu Chính quay lại tiểu viện, lúc quay về nha môn đã là gần giữa trưa rồi, Sở Sở vẫn còn trong căn phòng kia, Cảnh Dực vừa vào cửa, nàng đã lập tức từ sau thư án chạy ra hỏi chuyện. “Cảnh đại ca, vương gia về rồi?” Cảnh Dực cứ nghĩ lúc này nàng đang còn ở nhà xác ghép thi thể, thoáng nhìn cái bàn trống rỗng thì hơi nhíu mày, ” Thi thể đã ghét xong hết rồi à?” “Anh trai và cha ta làm rồi, bọn họ làm tốt hơn ta nữa…” Đôi mắt vẫn còn sưng đỏ của Sở Sở rủ xuống, nàng sụt sịt mũi, “Nếu bây giờ chạm vào thi thể, vương gia quay về thì ta không thể tới gần chàng… Ta muốn ôm chàng ấy…” Cảnh Dực im lặng thở dài, đột nhiên có cảm giác mình và Tiêu Cẩn Du đều là kẻ xấu, y đưa tay vỗ bả vai Sở Sở, “Rửa mặt đi, ta dẫn cô đi tìm huynh ấy.” Sở Sở lập tức ngẩng đầu lên, “Huynh tìm được chàng rồi sao?” “Ta đoán thôi nhưng chắc không sai đâu.” Trong lòng Sở Sở thả lỏng, nước mắt suýt nữa rơi xuống, “Vậy chàng ấy đã đi đâu ?!” Cảnh Dực thoáng do dự, “Ta cũng không biết… để huynh ấy tự nói với cô đi.” *** Cảnh Dực vội vàng lấy xe ngựa của An vương phủ đưa Sở Sở đi, năm tên nha sai chạy phía trước, đến thẳng Tần y quán, vì đang là giữa trưa nên y quán vẫn còn đang đóng cửa. Cảnh Dức dừng chân trước cửa y quán, “Sở Sở, bình thường y quán này mở cửa lúc nào?” “Sáng sớm, trời chưa sáng đã mở cửa rồi…” Trong lòng Cảnh Dực trầm xuống, một ngày, hy vọng huynh ấy vẫn chịu đựng được… Cảnh Dực nhíu mày khẽ dặn dò sai nha, “Các ngươi mau cạy cửa, nhỏ tiếng một chút… Ta đi vào xem trước, các ngươi đứng ngoài chờ lệnh của ta.” “Dạ.” Sở Sở kinh ngạc nhìn cửa y quán, vương gia… ở trong y quán sao? Vậy sao Tần đại thúc lại nói chàng lên núi là thế nào? Lúc Sở Sở thoáng giật mình, Cảnh Dực đã tung người nhảy lên nóc nhà vào sân sau. Cảnh Dực không nói gì, nhưng trong lòng Sở Sở vô cùng hoàng hốt, lúc nha sai cẩn thận cạy một tấm vãn gỗ trên cửa xuống, Sở Sở không chút do dự xông vào. Trong phòng không có một ai, im lặng đến đáng sợ. Sở Sở vội vàng chạy ra phía sau, cũng không có ai. Chạy vội tới sân sau, Cảnh Dực đang từ trong hầm đi lên, trong ngực còn ôm một người. Người kia đi để chân trần, áo ngoài của Cảnh Dực khoác hờ trên người chàng, đầu đổ gục vào lòng Cảnh Dực, tóc tai rối bời, không nhúc nhích. Sở Sở lập tức cảm thấy toàn thân lạnh ngắt từ trong ra ngoài, chân cứ như đeo thêm ch, nặng không nhúc nhích nổi, nàng kinh ngạc đứng đó, nhìn bóng dáng vừa quen thuộc lại vừa xa lạ kia, trong đầu trống rỗng. Trong nháy mắt Cảnh Dực đã đi ra rồi, Sở Sở nghiêm mặt đứng tại chỗ, không biết Cảnh Dực đến trước mặt nàng lúc nào, y vỗ bả vai nàng, “Cô còn ngây ra đó làm gì, mau đưa huynh ấy về, mau tìm đại phu.” Sở Sở đứng im cả nửa ngày mới phản ứng lại, nàng không biết đang sợ hay kích động, giọng nói run rẩy, “Chàng ấy… còn sống sao?” Cảnh Dực hơi nhíu mày, giọng nói trầm l, “Trước tiên cô đi tìm đại phu tới khám cho huynh ấy, nếu thực sự không có cách nào, cô tìm trong hòm thuốc có một loại tên là ngưng thần tán, nhất định phải giúp huynh ấy chịu được đến lúc ta về, nhớ kỹ chưa?” “Nhớ rồi!” Sở Sở nhanh chân chạy ra ngoài, hai tên sai nha đã đợi sẵn, Sở Sở vừa lảo đảo trèo lên xe ngựa, xe ngựa đã chạy như bay. Người nằm trên giường không có chút huyết sắc nào, đuôi mắt xanh đen, miệng dính be bét máu, hơi thở yếu ớt, nhẹ nhàng như tơ, chạm vào một cái thì sẽ tan biến. Sở Sở ôm cơ thể lạnh như băng trong lòng, nàng ôm chàng thật chặt, tham lam nghe tiếng tim đập yếu ớt của chàng, cảm nhận sự lên xuống yếu ớt của lồng ngực. Chàng còn sống, còn sống là tốt rồi, còn sống là tốt rồi. Đến gần quán trà thì phải đổi sang kiệu nhỏ, Sở Sở không cho sai nha chạm vào chàng, cũng không biết sức lực ở đâu, cứ thể bế Tiêu Cẩn Du cao hơn nàng một cái đầu lên, ôm xuống xe ngựa, ôm vào trong kiệu. Nhìn Sở Sở cả ngày không về nhà, còn ôm Tiêu Cẩn Du bộ dạng như thế vào trong phòng, bà nội Sở hoảng sợ, “Chuyện này… là sao đây?” Sở Sở cẩn thận đặt chàng lên giường, đắp chăn cho chàng, bây giờ mới phát hiện cánh tay đã mỏi nhừ đến cứng đờ, “Bà nội, bà mau gọi ông nội tới… gọi ông nội tới cứu chàng!” “Được được được… đừng vội, đừng vội…” Bà nội Sở vội vã chạy ra ngoài, mau chóng kéo ông nội Sở đến, ông nội Sở nhìn sắc mặt Tiêu Cẩn Du, ngẩn ra, nắm cổ tay Tiêu Cẩn Du, sắc mặt nhanh chóng chìm xuống, vội hỏi Sở Sở, “Thằng bé bị sao đây ?!” Sở Sở cũng không trả lời được, nắm cánh tay ông nội Sở rơi nước mắt, “Ông nội, ông mau cứu chàng…” “Cứu thế nào được!” Ông nội Sở nắm lấy tay Sở Sở, đặt lên trên mạch tay của Tiêu Cẩn Du, “Cháu tự sờ xem, đây là mạch gì!” “Ông nội mau cứu huynh ấy… mau cứu huynh ấy!” Thấy Sở Sở khóc như vậy, ông nội Sở cắn răng, oán trách nhìn Tiêu Cẩn Du, quay đầu nói với bà nội Sở, “Ta không có khả năng ấy… Con mau đi tìm Tần lang trung tới đi!” Sở Sở khóc càng to hơn, “Tần lang trung là kẻ xấu, huynh ấy được tìm thấy bên trong hầm ngầm nhà Tần lang trung…” Ông bà nội kinh ngạc quay ra nhìn nhau, “Rốt cuộc là chuyện gì vậy?” Sở Sở rưng rưng nước mắt nhìn Tiêu Cẩn Du nằm im như tượng, “Cháu cũng không biết… ông nội, ông mau cứu huynh ấy đi, xin người mau cứu huynh ấy…” Ông nội Sở khó xử nhíu mày, khẽ thở dài nặng nề, “Đừng xin ta., ta thật sự không có cách nào… Ta chưa gặp người nào bị tổn thương đến mức này mà còn sống, kinh mạch rồi lục phủ ngũ tạng đã bị phá sạch rồi, sống đến giờ cũng đã giỏi lắm rồi …” “Chàng ấy sẽ vượt qua được!” Sở Sở quýnh lên, chợt nhớ tới lời Cảnh Dực nói, nàng vội vàng chạy tới hòm thuốc bên cạnh tìm kiếm, thấy một lọ thuốc có dán ba chữ “Ngưng thần tán”, đổ một ít thuốc màu trắng trong lọ ra chén trà, hòa chút nước cho tan ra định đút cho chàng uống, chưa kịp đỡ chàng lên đã bị ông nội Sở đoạt lại cái chén, vẻ mặt đen lại, “Đừng làm liều! Thằng bé đã thế này còn uống gì nữa, uống nữa cũng vô dụng… nó đã bị tổn thương kinh mạch nội tạng, con không hiểu sao?” Ông nội Sở nhíu mày, vừa giận vừa thương nhìn Tiêu Cẩn Du, giọng nói mềm nhũn, “Con muốn ở cạnh nó, thì hãy ngoan ngoãn ngồi bên, đừng giày vò nó nữa…” Ông nội Sở muốn đổ chén thuốc đi, hơi phân vân một chút rồi vẫn đặt chén thuốc lên bàn, thở dài nặng nề đi ra ngoài. Bà ội Sở ôm Sở Sở vào lòng, đau lòng vuốt ve gương mặt nàng, “Con nói chuyện với thằng bé đi, nó có thể nghe được… Con đừng khóc, thằng bé sắp đi rồi, con phải thật vui vẻ tiễn nó đi…” Sở Sở lập tức tho khỏi ngực bà nội Sở, “Con không cho chàng đi!” “Sở nha đầu…” “Con sẽ không cho huynh ấy đi! Mọi người không cứu huynh ấy, con cứu!” Thấy Sở Sở lau sạch nước mắt lên mặt, lại cầm lấy chén trà trên bàn, trong lòng bà nội Sở như bị đâm một nhát, những lời này, hình như chính bà đã nói cách đây mấy chục năm… Giọng nói của bà nội Sở hơi run, “Sở nha đầu, dạ dày thằng bé không tốt, con đổ một ít nước nóng vào chén thuốc đi…” Sở Sở hơi ngẩn ra, bà nội Sở đã ra ngoài xách phích nước nóng vào, đổ một chút nước nóng vào chén, giúp nàng đỡ cơ thể lạnh lẽo bất động của Tiêu Cẩn Du lên, “Con đẩy miệng thằng bé ra, đổ mạnh vào, đổ hết một lần.” Sở Sở kinh ngạc nhìn bà nội Sở đột nhiên thay đổi ý kiến, “Bà nội…” Bà nội Sở cúi đầu nhìn Tiêu Cẩn Du không chút phản ứng đang dựa vào ngực mình, bà nhẹ thở dài, “Con thử một chút xem… Thằng bé không nỡ bỏ con, không muốn con đau lòng, có lẽ nó sẽ không đi…” Sở Sở cắn môi cố gắng gật đầu, giữ gương mặt gầy đến mức lõm xuống của Tiêu Cẩn Du, cạy hàm răng khép chặt của chàng ra, đổ thuốc vào. Mắt thấy chén thuốc vừa đổ vào đã theo khóe miệng chảy ra ngoài, trong lòng Sở Sở nguội lạnh, chợt nhìn thấy yết hầu của chàng nhúc nhích, “Bà nội! Huynh ấy uống rồi! uống rồi!” “Tốt, tốt…” Sở Sở đợi một chút, hơi thở của chàng đã đều hơn, nàng vội pha thêm một chén mới, đút cho chàng uống, Tiêu Cẩn Du uống được hơn nửa chén thuốc, Sở Sở vừa giúp chàng lau vết bẩn trên miệng, vừa nghĩ có nên cho chàng uống thêm một chén nữa, rồi Tiêu Cẩn Du từ từ mở mắt, đôi môi không chút huyết sắc mấp máy, yết hầu phát ra tiếng rên yếu ớt, nhưng nàng vẫn nghe rõ, chàng cố gắng gọi một tiếng “Sở” Sở Sở cảm thấy, từ nhỏ tới lớn, đây là lần đầu tiên nàng thấy tên mình dễ nghe đến như vậy.