Nương tử là pháp y

Chương 57 : Viên thuốc tứ hỉ (16)

Tiêu Cẩn Du lặng lẽ nở nụ cười yếu ớt, “Từ lúc biết trên núi có hơn một trăm xác người chết bị vứt ta đã nghĩ… Trèo lên ngọn núi kia đã khó, bò vào được hang núi kia cũng chẳng hề dễ dàng, lại còn vác theo thi thể thì khó càng thêm khó… Kẻ chọn địa điểm đó để vứt xác, chắc hẳn phải là người rất quen với đường đi lối lại trên núi Phượng Hoàng. Tần Nghiệp lau sạch đôi chân không còn chút cảm giác gì của Tiêu Cẩn Du giống như lau một chiếc bàn, vừa mỉm cười nói, “Ngọn núi này lớn như thế, người biết đường đi lối lại trên núi Phượng Hoàng thì nhiều lắm.” “Phải… Nhưng ngọn núi này rất đặc biệt, đường khó đi lại nhiều rắn rết, người bình thường không dám lên… Nếu có một người liên tục ra vào ngọn núi này trong một vài năm nay, lại không bị người khác chú ý hay nghi ngờ cũng chỉ có mấy loại người… Đốn củi, bắt rắn, hái thuốc…” Tần Nghiệp lau xong người trước, nắm chặt một bên bả vai và một bên eo của Tiêu Cẩn Du lật người chàng lại, giống như một miếng thịt nằm trên thớt gỗ đang đợi để cắt, chàng bị lão giày vò, xương cốt va vào ván giường tạo thành tiếng bịch có thể nghe thấy rõ. Tiêu Cẩn Du nhíu mày, không rên tiếng nào nào, thân thể lại vì không chịu nổi đau đớn đột ngột của xương cốt mà khẽ run lên. Tần Nghiệp vò chiếc khăn mặt trong nước lạnh, bắt đầu lau phần lưng đang run lên của Tiêu Cẩn Du, đầy hứng thú nói, “Ngươi nói rất có lý, nói tiếp đi… Còn những người khác thì sao, dựa vào cái gì mà lại nghĩ là ta làm?” Giọng Tiêu Cẩn Du rõ ràng yếu hẳn đi, nhưng vẫn vô cùng bình tĩnh, “Bởi vì hung thủ đã chặt xác…” Tần Nghiệp lau vùng xương sống gầy đến bất ngờ của chàng, bàn tay thô dày mau chóng tìm kiếm một lượt giữa đốt xương sống đầu tiên và thứ hai xong mới hững hờ nói, “Dao đốn củi chẳng phải sẽ dễ hơn sao?” Tân Cẩn Du đợi Tần Nghiệp bỏ tay ra khỏi xương sống của mình rồi mới nói, “Không liên quan đến dao mà là chặt xác…” “Vậy thì là gì?” “Lúc đầu ta tưởng rằng, lí do giết người chặt xác không có gì ngoài hai loại, một là để dễ bề che giấu thi thể, hai là dễ dàng che giấu thân phận… Trong hang núi kia có thể chứa hơn một trăm thi thể mà dòng nước lại không bị nghẽn , rõ ràng không gian vứt xác khá rộng rãi, không nhất thiết phải mổ xác xong mới vứt…. Hơn một trăm xác chết vẫn tìm được hết bộ phận liên quan, lại không có dấu hiệu tổn hại bên ngoài, gần như tất cả đều có thể ghép lại thành một thi thể hoàn chỉnh, chứng tỏ hung thủ chặt xác không phải vì che giấu thân phận… Sáng nay có một cái đầu và cánh tay người chết bị ném vào trong chuồng heo của nha môn, ta mới suy nghĩ lại… Ngươi chặt xác là vì tiện cho việc mang theo…” Tần Nghiệp nghe xong thì có hơi buồn bực, không phải vì bị chàng nói trúng tim đen, mà là vì chàng đang nằm trên giường nhà lão mà giọng nói vẫn nhẹ nhàng bình tĩnh cứ như đang nói chuyện phiếm. Tần Nghiệp lau qua quýt phía sau mấy lần, rồi lại nắm bả vai chàng, còn cố ý xốc mạnh chàng lên. Xương sống va chạm với ván gỗ khiến Tiêu Cẩn Du đau đến nỗi mặt tối sầm lại, chàng chau mày vẫn cố gắng chịu đựng không rên một tiếng. Nhẫn nhịn qua trận đau đớn này, Tiêu Cẩn Du nhếch miệng cười khẽ với Tần Nghiệp, “Ngươi nhẹ tay một chút, ta nghĩ Ngô quận vương không chịu được như vậy đâu… Ta chết rồi thì xem như ngươi phí công hầu hạ ta lần này…” Nhìn khóe miệng Tần Nghiệp cứng lại, trán cũng đen xì, Tiêu Cẩn Du mới lạnh nhạt nhắm mắt lại, “Ta đã xem những thi thể được tìm trong hang núi, phần đầu và chân còn chưa bắt đầu thối rữa… phía sườn đùi trước, bắp chân trước, bên trên mu bàn chân, đều có vết cọ sát hình hoa chữ thập… giống với hoa văn của cái gùi trúc ngươi đặt ở góc tường kia… Thi thể không phải được kéo lên nùi, mà được cắt ra và… nhét chung trong gùi trúc [1] đeo trên lưng….đường núi xóc này, thi thể trong gùi cọ qua cọ lại với thành gùi, khó tránh khỏi bị xước da… Khi lên núi còn cõng theo gùi cũng chỉ có thầy thuốc lên núi hái thuốc mà thôi.” [1] : Gùi này giống cái giỏ , là vật dụng mà chỉ những dân tộc miền núi mới có “Xung quanh huyện Tử Trúc còn có những ngọn núi khác, tại sao ta lại cứ phải lên núi Phượng Hoàng hái thuốc?” “Lần trước đến nhà, ta có thấy bên trên tủ thuốc ở phòng khách có đánh dấu một loại thuốc, tên là Mỹ Nhân Mi… Ông nội Sở nói, ta không biết cũng chẳng có gì là lạ, bởi vì loại thảo dược này chỉ mọc trên núi Phượng Hoàng…” Giọng Tần Nghiệp trầm xuống, “Ta nghe nói, ngươi là thương nhân bán lá trà.” “Buôn bán nhiều với quan lại, kiểu gì cũng có thêm chút kiến thức…” Tần Nghiệp không nói gì một lúc lâu, tiếng bước chân đi xa rồi lại tới gần, lão đứng bên giường khẽ hừ lạnh một tiếng, Tiêu Cẩn Du chợt cảm thấy toàn thân đau nhói lạnh buốt, một chiếc ngân châm đã đầm vào phía bên trái xương quai xanh, khóe miệng Tần Nghiệp hơi nhếch lên, “Ta muốn vứt thi thể, thì còn đầy nơi để vứt, nhưng muốn vứt vào nha môn là muốn hù dọa những kẻ làm quan kia thôi.”Tần Nghiệp cười lạnh khó chịu, ngực trái của chàng lại bị châm tiếp, “Những kẻ làm quan đều là kẻ nhát gan sợ chết, đầu óc cũng chẳng bằng được như ngươi, dọa cho bọn chúng sợ rồi thì sẽ không xen vào việc của người khác nữa…” Thấy vẻ mặt Tiêu Cẩn Du Du vẫn rất bình tĩnh lạnh lùng, Tần Nghiệp châm cái thứ ba vào phía dưới xương sườn chàng, lão hung ác châm sâu xuống một chút, Tiêu Cẩn Du lập tức cảm thấy dạ dày đau đớn cứ như bị người ta xé rách, trong cổ họng trào lên một ngụm máu tanh, nửa người trên không tự chủ được cong lại, chân không thể cử động, toàn thân run rẩy cuộn lại thành một hình dáng quái dị. Thuốc mê vẫn còn tác dụng, Tiêu Cẩn Du không có cách nào kiểm soát được cơ thể mình, mắt thấy cơ thể vẫn đang tiếp tục bị run rẩy vì cơn đau nhức, một cảm giác nhức nhối mãnh liệt trào ngược tới tim, khiến chàng không thể thở nổi, đành phải cắn chặt răng quay đầu sang một bên, kiên quyết nuốt ngụm máu kia xuống, dùng tất cả sức lực cố gắng không rên bất cứ lời nào. Tần Nghiệp thờ ơ nhìn chàng rồi lão bỗng nhiên rút châm ra, khiến toàn thân Tiêu Cẩn Du run lên, cuộn tròn người lại, mồ hôi trên tấm lưng tinh tế trơn bóng như bạch ngọc chảy ra như tắm, thấm đẫm chiếc ga giường loang lổ vết bẩn. Tần Nghiệp dùng bàn tay thô dày đè cơ thể run rẩy của chàng duỗi ra, tiện tay xoa sạch mồ hôi trên bụng chàng, tiếp đó lại châm thêm một cái nữa, lão chậm rãi vân vê, mở miệng, thì giọng nói rõ ràng nhẹ nhõm, vui vẻ hơn rất nhiều, “Nếu ngươi đã biết tất cả mọi chuyện, tại sao còn tự mình tới tìm ta?” Giọng Tiêu Cẩn Du lạc cả đi nhưng vẫn bình tĩnh lạnh lùng như thế, “Còn một chuyện chưa biết…” “Nói đi, vì ngươi đã tự mình tới tìm ta nên nếu biết chắc chắn sẽ ta sẽ nói.” “Vì sao lại chữa trị cho cậu ấy…” Tần Nghiệp bật cười thành tiếng, nắm cánh tay chàng lên, hạ một châm xuống bên trong khuỷu tay chàng, “Không phải ngươi giỏi đoán lắm sao, ngươi đoán xem là vì lí do gì?” “Không phải vì cậu ấy… mà là vì con gái của ngươi…” Tay Tần Nghiệp hơi cứng lại, cây kim cũng theo đó càng lún xuống sâu hơn, lồng ngực Tiêu Cẩn Du đột nhiên đau đến mức muốn nứt ra, hô hấp lập tức đình trệ, cơ thể run rẩy đến chàng sắp ngất đi thì Tần Nghiệp mới lấy lại tinh thần, nhổ cây kim ra, cảm giác khó chịu biến mất, Tiêu Cẩn Du còn chưa kịp thở đã ho một trận kịch liệt. Tần Nghiệp sầm mặt lại, bình tĩnh nói, ” Ngươi là gì của Ngô quận vương?” Cố ngăn cơn ho khan lại, chàng thở hổn hển, giọng Tiêu Cẩn Du đã khàn đến mức không thể nói nổi nữa nhưng chàng vẫn cố ý trêu chọc lão, “Bà con xa…” “Sao ngươi lại biết ta có con gái?” “Trong hồ sơ có viết… Tần Tú Nương, thị tỳ của Ngô quận vương… Nguyên quán Tô Châu, huyện Tử Trúc… Cha là Tần Nghiệp…” Tần Nghiệp trừng mắt nhìn Tiêu Cẩn Du, đâm một kim thật sâu xuống khuỷu tay của chàng, “Nó không phải thị tỳ, là thị tiếp!” Tiêu Cẩn Du cố chịu cơn đau đơn trong lồng ngực, cười gượng, “Ngươi biết… Con gái của ngươi… đã làm gì sao…” “Nó đang điều vinh dự cho tổ tông nhà ta!” Tần Nghiệp giống như phát điên lên, lão lấy một cây kim chọc liên tục vào người Tiêu Cẩn Du, “Ta chỉ có một đứa con gái là nó, hoa nhường nguyệt thẹn, mười mấy tuổi đã bị đưa đến phủ Ngô quận vương làm nha hoàn, lúc Ngô quận vương có quyền có thế thì chẳng thèm để mắt đến nó, hiện tại cậu ta thất thế, không ai thèm để ý tới cậu ta, chỉ có Tú Nương là chịu hầu hạ cậu ta… Chỉ cần ta chữa khỏi bệnh cho cậu ta, để cậu ta có thể đứng lên được, rồi cầm binh đi đánh giặc, cậu ấy sẽ cảm kích ta cả đời, đến lúc đó con gái ta sẽ là Vương phi nương nương chính thất, ta chính là thần y, vang danh thiên hạ, vinh hoa phú quý, làm rạng rỡ tổ tông!” Những tưởng rằng nếu hắn không phải vì muốn giúp Tiêu Chính, thì cũng chính là vì muốn tốt cho con gái hắn, chứ chàng không ngờ lý do lại đơn giản đến mức buồn cười thế này, còn muốn quang minh chính đại làm rạng rỡ tổ tông nữa chứ. Tiêu Cẩn Du khẽ mỉa mai, “Đúng là ta hiểu nhầm ngươi rồi…” Tần Nghiệp đang trong cơn kích động, mà giọng Tiêu Cẩn Du yếu ớt như tơ, nhất thời lão không nghe được gì cả, “Ngươi nói cái gì?” Tiêu Cẩn Du bất lực ho khan vài tiếng, vẻ mặt giãn ra nở nụ cười yếu ớt nhưng vô cùng yên tâm, chàng mỉm cười, “Không có gì… Không phải vì Ngô quận vương… là tốt rồi…” Tần Nghiệp sững sờ, nhìn Tiêu Cẩn Du bị mình đâm thành con nhím còn cười đến bình yên, đột nhiên lão nhận ra vừa rồi mình đã quá kích động, sắc mặt lão chìm xuống, chậm rãi rút những chiếc kim ra , “Không phải là ngươi rất quan tâm tới Ngô quận vương sao?” “Phải…” “Vậy tại sao không phải là vì ngài ấy thì lại tốt?” “Vì như thế… ta giết ngươi… sẽ không cảm thấy áy náy…” Tần Nghiệp lại sững sờ. Người này… muốn giết hắn sao? Chàng đang có bệnh phong thấp và bệnh đau dạ dày nghiêm trọng, lão lại vừa làm tổn thương dạ dày và phổi của chàng, hơn nữa vừa rồi còn đâm kim loạn trên người chàng, toàn thân chàng đang vã mồ hôi ra như tắm, cơ thể yếu ớt run rẩy không ngừng, thở một hơi cũng tốn sức… Thế này mà chàng còn đòi giết hắn sao? Tần Nghiệp cảnh giác nhìn xung quanh bốn phía, chỉ nghe thấy tiếng cười yếu ớt của người đang nằm trên giường mang theo ý giễu cợt, “Đừng căng thẳng… ở đây chỉ có một minh ta thôi…” Tần Nghiệp cúi đầu nhìn chàng, tâm trạng tốt hơn, “Ta cũng đâu làm tổn thương não ngươi, sao lại bắt đầu mê sảng nói nhảm rồi?” Tần Nghiệp lại châm một kim xuống, Tân Cẩn Du hoàn toàn không có sức lên tiếng, chàng nhẹ nhàng nhắm mắt lại, khẽ nở nụ cười bình yên. *** Sở Sở rời khỏi y quán, chạy một mạch đến chân núi, lúc này đã là quá nửa đêm, trên núi đen kịt một mảnh, không nhìn rõ bất cứ thứ gì. Sở Sở đã chọn con đường lên núi dễ nhất rồi,, không biết trên núi còn có người khác không, nên nàng cũng chẳng dám mở miệng gọi vương gia, cũng không dám gọi tên Tiêu Cẩn Du, đành phải cẩn thận nhìn bốn phía. Nói là dễ đi mà Sở Sở còn bị ngã mấy lần, nghĩ đến Tiêu Cẩn Du đẩy xe lăn đi trên đường này, trong lòng nàng sợ hãi không thôi. Hiện đang là mùa đông, phần lớn rắn rết nằm trong ổ không ra ngoài, bằng không nếu như chàng gặp phải rắn độc, muốn tránh cũng không tránh nổi… Trên núi chẳng có chút ánh sáng nào, chàng lại sợ tối như vậy, nếu bị hoảng mà ngã từ đâuxuống… Sở Sở càng nghĩ càng lo lắng, chỉ lo tìm kiếm dọc đường đi, cũng không để ý đến động tĩnh bên người, đột nhiên bị người đằng sau vỗ nhẹ lên vai một cái, nàng sợ đến mức kêu ầm lên, hai chân run rẩy ngã bệt xuống, nhưng may được người phía sau kịp thời đỡ lấy, cả người đứng dậy, tay đỡ bên hông nàng cũng mau chóng rút về. “Nương nương, sai người lại đến đây?” Trong bóng tối thân hình người kia rất mơ hồ, nhưng Sở Sở lập tức nhận ra giọng nói trầm này, là thị vệ của Vương gia! Sở Sở như gặp được cứu tinh nắm chặt cánh tay thị vệ, ” Thị vệ đại ca, huynh cũng đến tìm vương gia sao ?!” Thị vệ nghe thấy sửng sốt, Vương gia cử hắn đến giám sát hang núi này, mấy ngày nay đều không có động tĩnh gì cả, vừa phát hiện chút động tĩnh thì cuối cùng lại phát hiện ra nàng… Canh ba nửa đêm nàng lên núi, là tìm vương gia? “Vương gia lên núi sao?” Sở Sở liên tục gật đầu, “Trời còn chưa tối chàng đã lên núi rồi, đến tối cũng chưa thấy về!” “Vương gia đi cùng ai vậy?” “Chỉ có mình chàng ấy!” Chân mày thị vệ chau chặt, với sức khỏe của vương gia chắc chắn không thể một mình lên núi được, nếu thật sự cố gắng đi lên, nhất định y sẽ phát hiện ra ngay, thị vệ trầm giọng nói, “Nương nương, người cứ về trước đi, nơi này để thuộc hạ tìm.” “Ta và huynh cùng tìm!” “Không cần… không chừng vương gia đã về rồi, người cứ về trước đi, đừng để vương gia sốt ruột… Chỉ cần vương gia đang ở trên núi, nhất định tiểu nhân sẽ tìm thấy ngài ấy.” “Được… Nếu huynh tìm được chàng, thì hãy mau chóng đưa chàng về nha môn!” “Vâng!” Sở Sở lảo đảo chạy vội xuống núi, cũng không lo lắng quần áo đã bị đá và cành cây xé rách, đầu gối, cánh tay đều xướt xát đau nhức, nàng chạy thật nhanh về nha môn, đến nơi thì trời cũng đã sáng. Căn phòng phía sau hậu viện đang sáng đèn, có bóng người phản chiếu trên cửa sổ. Người kia đang ngồi bên cạnh bàn cúi đầu lật xem gì đó. Trong lòng Sở Sở mừng rỡ như điên, nàng đẩy cửa chạy vào. “Vương gia!” Người ngồi trên bàn kinh ngạc ngẩng đầu lên, lúc này Sở Sở mới nhận ra, mặc dù người này cũng mặc áo trắng, nhưng không phải là Tiêu Cẩn Du. Cảnh Dực kinh ngạc nhìn bộ dạng chật vật giống như là vừa vượt ngục của Sở Sở, “Cô sao… thế?” Nghe Cảnh Dực hỏi như vậy, Sở Sở lập tức khóc lên, “Cảnh đại ca, Vương gia mất tích rồi!” Cảnh Dực vội vàng đứng bật dậy, từ sau án thư đi tới, vỗ vai Sở Sở an ủi, “Đừng khóc, đừng khóc… mất tích là thế nào?” “Không thấy chàng đâu cả!” Cảnh Dực hơi sửng sốt, sở dĩ y có mặt ở đây lúc này là do đột nhiên nhận được thư của Tiêu Cẩn Du, trên giấy chỉ có bốn chữ, mau chóng trở về. Chỉ có điều y mới nhận thư từ sáng nay, chàng còn chưa nói y về đâu làm gì thì có thể đi đâu được chứ? Cảnh Dực nhẫn nại hỏi, “Mất tích từ lúc nào?” “Từ… sáng nay chàng nói đến quán rượu mua rượu, nói xong thì tối sẽ về ăn cơm… Tối đến chàng ấy mãi không về… ta đến quán rượu tìm chàng, Tần đại thúc nói chàng ấy đã lên núi… Ta lên núi tìm chàng ấy, thị vệ đại ca nói không thấy chàng…” Cảnh Dực nghe nửa đoạn đầu thì đang trong cơn mê, sau khi nghe câu cuối cùng thì sợ hãi, “Thi vệ của huynh ấy cũng không biết huynh ấy đi đâu?” “Phải… Thị vệ đại ca đang trên núi, huynh ấy bảo ta về trước, nói có thể vương gia đã về rồi… Huynh ấy vẫn đang tìm…” Với vốn hiểu biết của Cảnh Dực về Tiêu Cẩn Du, nhất định chàng sẽ để một thị vệ quan sát ở phủ Ngô quận vương, nếu một thị vệ khác đang ở trên núi, nói cách khác… Tiêu Cẩn Du ra ngoài một mình, mà không ai biết huynh ấy đi đâu! Nhớ tới bốn chữ Tiêu Cẩn Du gửi cho mình, trong lòng Cảnh Dực hoang mang không thôi. Tiêu Cẩn Du gọi y về làm gì, có lẽ y đã hiểu.