Nương tử là pháp y

Chương 38 : Sườn xào chua ngọt (18)

Thấy nha hoàn kia có vẻ hơi do dự, Sở Sở đã không nhịn được lên tiếng ngay, “Có! Ta biết!” Sở Sở mở to hai mắt nhìn chằm chằm nàng ta, “Vương quản gia đã nói với ta hết rồi, phu nhân về nhà mẹ đẻ là vì cãi nhau với Quý đại nhân, chắc là cãi nhau rất to, nên sáng sớm hôm sau lúc Vương quản gia tiễn phu nhân lên xe ngựa thì nàng ấy vẫn còn khóc!” Vừa dứt lời nàng còn tức giận nói thêm một câu, “Chuyện gì Vương gia cũng biết, nên ngươi đừng hòng qua mặt được chàng.” Nha hoàn hoảng sợ lại quỳ xuống, “Nô tỳ không dám…” “Ngươi có gan thì cứ dám!” Trong giọng Sở Sở còn cả cơn tức giận rất rõ ràng, Tiêu Cẩn Du ngẩn ra nghe, nhẹ nhíu mày, nha đầu kia… thật sự đã giận rồi? Chỉ vì cây lan này? Nha hoàn quên luôn cả chuyện chặt cây, lừa gạt Vương gia là tội lớn tính mạng vẫn quan trọng hơn, huống hồ chỉ là chuyện nhỏ lại bị Vương gia trị tội, mắt thấy Tiêu Cẩn Du nhíu mày, trong lòng nha hoàn hoảng hốt, nàng ta nhanh chóng dập đầu nói, “Oan cho nô tỳ… Oan quá! Quả thực là đúng như lời Nương Nương nói, chỉ là… chỉ là lão gia và phu nhân cãi nhau là chuyện thường ngày, nô tỳ không biết chuyện đó có kì lạ hay không nên chẳng dám tùy tiện nói láo trước mặt Vương gia…” Tiêu Cẩn Du khẽ nhướn mày, “Chuyện thường ngày?” “Nô tỳ không dám lừa gạt Vương gia! Lão gia và phu nhân thường xuyên cãi nhau, vì những chuyện vụn vặt, một câu nói không hợp nhau cũng có thể khiến hai người đỏ mặt tía tai, những lúc phu giân tức giận sẽ về nhà mẹ đẻ ở hai đến ba ngày… hàng ngày nô tỳ làm việc trong vườn này, nên ở gần phòng của lão gia và phu nhân, thỉnh thoảng cũng nghe thấy tiếng cãi nhau, nên chuyện hôm đó cũng không coi là chuyện lạ.” Tiêu Cẩn Du đưa ánh mắt nhìn hình bóng ngôi nhà nhỏ phản chiếu trên mặt hồ, “Đêm cãi nhau trước khi phu nhân bỏ về nhà mẹ đẻ… Ngươi có nghe thấy tiếng gì lạ không?” “Đêm đó nô tỳ đang chăm sóc hoa mai ở đây, đúng lúc nghe… tiếng lão gia và phu nhân cãi nhau ầm ĩ trong phòng, lúc đầu thì không to tiếng lắm, không biết bọn họ cãi nhau vì chuyện gì, mà càng về sau lại càng lớn tiếng hơn, lời nói cũng khó nghe hơn, đến khi Vương quản gia đi lên lầu khuyên nhủ, phu nhân vẫn còn khóc rất lâu… Nếu nói là lạ, thật ra cũng có, vì hôm đó lão gia có vẻ rất tức giận. Tính lão gia thường ngày ôn hòa, đối xử với người làm cũng dễ chịu, cho tới bây giờ cũng chưa từng nói nặng lời với bọn tiểu nhân bao giờ, chẳng qua đêm hôm đó đột nhiên có tiếng như của chim nước lao xuống hồ khiến nô tỳ hoảng sợ kêu thành tiếng, lão gia mới mở cửa sổ mắng nô tỳ một trận…” Tiêu Cẩn Du khẽ gật đầu, ánh mắt nheo lại quét qua mặt hồ phẳng lặng, dường như thật sư muốn nghĩ ra tiếng chim nước lao xuống hồ là thế nào. Thấy Sở Sở nhìn mình chằm chằm nên nha hoàn kia cũng không dám nói qua loa, nàng nhanh chóng nói thêm, “Thật ra… Thật ra lúc ấy trời đã tối đen, nô tỳ chỉ nhìn thấy bóng một cái miệng và hai cánh đen lao mình xuống nước, cũng không chắc có phải chim nước hay không…” “Đứng lên đi… Ngươi đi mời Vương quản gia có thời gian thì tới phòng ta một chuyến, ta có chuyện quan trọng muốn thương lượng với ông ta.” “Dạ, Vương gia.” Sở Sở không quên thêm vào một câu, “Còn nữa không được chặt cây!” “Vâng, vâng… Nương nương yên tâm, nô tỳ không dám…” *** Đến khi Tiêu Cẩn Du cùng Sở Sở quay về phòng, Vương quản gia đã có mặt để chờ hai người họ. “Lão nô tham kiến Vương gia, Nương nương.” “Đứng lên đi…” “Tạ Vương gia.” Vương quản gia đứng trước mặt Tiêu Cẩn Du, cúi đầu, lưng khom xuống, “Không biết Vương gia có gì muôn sai bảo lão nô?” Tiêu Cẩn Du còn chưa mở miệng, Sở Sở đã la lên, “Ông không thể chặt cây được!” Vương quản gia hoàn toàn ngạc nhiên, “Lão nô… cả đời này lão nô chưa từng chặt cây ạ.” “Nhưng ông lại sai người khác đi chặt! Chính là cây cây mai nhỏ bên hồ, nha hoàn ở đó nói là ông bảo chặt!” Lúc này Vương quản gia mới hiểu chuyện, lão cúi gằm mặt xuống, “Bẩm Nương Nương… đây là ý của lão gia, Quý phủ đang chuẩn bị tổ chức tang sự cho phu nhân, không thể có màu sặc sỡ, mà hoa mai vừa đúng lúc lại có màu hồng, còn nằm đối diện với cửa sổ phòng lão gia và phu nhân, lão gia nhìn cũng thấy phiền… Quả thật là đáng tiếc, ai bảo nó nở không đúng lúc như vậy!” Sở Sở tức đến giậm chân, Quý đại nhân kia trông cũng có vẻ là một vị quan tâm thanh mắt sáng, sao có thể làm chuyện hồ đồ như vậy! “Không được chặt! Nhất định không được chặt! Chặt cây tổn hại đến âm đức, người nào chặt cây thì nhà đó đoạn tử tuyệt tôn!” Đầu gối Vương quản gia run lên, suýt chút nữa thì lão ngã khuỵu xuống, “Nương nương…” Đúng lúc này Tiêu Cẩn Du ho khan vài tiếng cắt lời nàng, “Vương phi nói không rõ lắm, Vương quản gia chớ trách.” Còn nói đến cả chuyện đoạn tử tuyệt tôn rồi, còn gì mà không rõ ràng nữa… Vương quản gia kiên trì nói tiếp, “Vương gia nói quá lời, quá lời rồi…” “Ý Vương phi là… theo quy định của triều ta, những nơi mà dòng họ hoàng thất ở lại thì nghiêm cấm việc đốn cây, nếu không sẽ tổn thương vương khí, cũng ngang với tội có ý định mưu phản, chu di cửu tộc.” TIêu Cẩn Du bình thản nói xong, Vương quản gia sửng sốt chỉ có thể “rầm” mà quỳ xuống, “Oan quá ! Thảo dân không biết gì, xin Vương gia thứ tội!” Vừa nghe đến chu di cửu tộc, Sở Sở cũng luống cuống, nhanh chóng giật nhẹ ống tay áo Tiêu Cẩn Du. Tiêu Cẩn Du không để ý tới nàng, chằng những không có ý tha tội, giọng chàng còn lạnh hơn , “Không phải đây là ý của Quý đại nhân sao… Ông không biết, hắn cũng không biết?” “Xin Vương gia bớt giận! Phu nhân chết thảm, Quý đại nhân vừa ăn năn vừa hối hận, đã bệnh nhiều ngày, tinh thần cũng có chút ngẩn ngơ, khó tránh khỏi có chỗ không chu toàn, xin Vương gia thông cảm nhiều hơn…” Đuôi lông mày Tiêu Cẩn Du khẽ nhếch, “Thật sao?” “Lão nô không dám lừa dối Vương gia!” Tiêu Cẩn Du khẽ gật đầu, vẻ mặt dịu lại, ” Cũng do bản vương lơ đễnh… Mấy ngày gần đây nhiều việc, nên chưa có thời gian đến thăm Quý đại nhân.” “Lão nô thay mặt lão gia tạ ơn Vương gia quan tâm!” Tiêu Cẩn Du ho nhẹ, “Nếu Quý đại nhân đã để ý đến chuyện của phu nhân như vậy,thì xin nhờ ông nhắn lại trưa hôm nay bản vương sẽ thăng đường xử án, cũng mời Quý đại nhân tới nghe xem sao!…” Vương quản gia sửng sốt, “Trưa hôm nay sao?” “Đúng… Trưa nay, tại nha môn thứ sử.” “Vâng… Để lão nô đi báo với lão gia.” “Phiền ông rồi.” *** Vương quản gia vừa đi, Tiêu Cẩn Du liền nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Chỉ ngồi một lúc mà đã cảm thấy xương cốt trên người cứ như rụng hếtb xuống, còn mệt hơn cả việc đọc hồ sơ ba ngày. Chàng vốn định ở lại Thăng Châu nghỉ ngơi một ngày, cuối cùng lại nghỉ ngơi dài ngày ở đây thế này… Ở kinh thành ba năm liên tục, rốt cuộc cũng không có ích gì rồi… “Vương gia…” Mí mắt Tiêu Cẩn Du cũng chẳng muốn nhấc lên, “Sao thế?” Giọng Sở Sở sợ hãi, “Chuyện chặt cây… vừa rồi chàng nói thật sự sẽ chu di cửu tộc sao?” “Nàng nói xem…” Sở Sở mấp mấy môi, “…hái hoa có tính không?” “Nàng nói xem…” “…” Sở Sở bức bối đến mức mặt bỏ bừng, “Vậy ta sẽ không gả cho chàng nữa!” Tiêu Cẩn Du lạnh lùng mở mắt, “Là nàng cầu xin Hoàng thượng ban thánh chỉ, không lấy ta tức là nàng đang kháng chỉ khi quân phạm thượng…” Sở Sở cắn môi cúi đầu, “Nhưng… Nhưng ta không muốn chàng chết!” Tiêu Cẩn Du ngẩn ra, lúc này mới hiểu trong cái đầu nhỏ kia đang có mớ bòng bong gì, thì khẽ cuời khổ, “Hoa là do nha hoàn kia cho nàng hái, muốn phạt cũng không phạt nàng…” Sở Sở gấp gáp thanh minh, “Là ta muốn hái, nàng ấy mới để cho ta hái, thế không phải là ta hại nàng ấy sao!” Tiêu Cẩn Du lặng lẽ nhìn nàng, giọng trầm xuống, “Sở Sở… Nàng nói thật cho ta nghe, tại sao không được chặt cây?” Sở Sở vặn đầu ngón tay không lên tiếng. “Nàng nói cho ta biết, ta sẽ không phạt nha hoàn kia nữa.” “Thật sao?” “Toàn bộ vụ án của Hình bộ đều do ta quản lí.” Sở Sở cúi đầu, nhỏ giọng nói, “Chàng nói hoa đẹp, trước giờ ta chưa nghe thấy chàng khen thứ gì đẹp bao giờ… Nếu bọn họ chặt cây, chắc chắn chàng sẽ khó chịu, chàng còn đang ốm…” Chàng chỉ là thuận miệng nói vậy, tới hoa viên vốn không phải là ngắm cây mai nhỏ kia… Tiêu Cẩn Du khẽ thở dài, lúc này mới nhớ màn xông pha bảo vệ cây mai vừa nãy, trong lòng ngoài sự hãi, còn có một chút áy náy, “Ta biết rất nhiều thứ đẹp hơn, chưa chắc ta sẽ nói ,.. Sau này nàng không được liều mạng vì những chuyện kiểu này nữa.” Sở sở vội vàng gật đầu liên tục, mắt sáng lên nhìn Tiêu Cẩn Du, “Vậy chàng có cách để nha hoàn kia không bị phạt sao?” “Ừ…” “Là cách gì vậy?” Tiêu Cẩn Du nhắm mắt nói, “Không có cách gì cả…” Sở Sở vội vàng nói, “Vừa rồi chàng đã đồng ý rồi mà!” Tiêu Cẩn Du không lên tiếng, nhưng trên xà nhà có một bóng trắng bay xuống cùng với một giọng cười vui vẻ. “Triều ta quả thật có tội danh như thế, thì hoàng cung vương phủ đã sớm biến thành rừng cây hết rồi… Vương gia, bản lĩnh bịa chuyện của huynh càng ngày càng như thật đấy nhỉ.” “Vương gia, sao chàng lại gạt ta!” TIêu Cẩn Du nhãn nhã nhắm mắt lại, “Cậu tới đúng lúc lắm, tới nói với Đàm Chương, sai ông ta tập hợp tất cả những người liên quan đến vụ án, trưa nay chúng ta sẽ thăng đường ở nha môn Thứ sử. Cậu dẫn Sở Sở đến phòng chứa xác chuẩn bị đi… Nhân tiện nói với Đàm Chương , lần này cậu sẽ làm chủ bộ [1] lên công đường ghi chép thay ông ta… Bản lĩnh ghi chép thẩm án trên công đường của cậu cũng càng ngày càng tăng đấy nhỉ.” [1] Chủ bộ : chức quan chuyên ghi chép những lời khai trên công đường. Cảnh Dực suýt chút nữa khóc òa lên, chuyện ghi chép thẩm án do Tiêu Cẩn Du thăng đường không phải chuyện đùa, lần trước trong hai mươi trang cậu chép có hai câu ghi sai chàng cũng tìm ra, sửa đến lần thứ năm mới chịu bỏ qua, bây giờ y còn có thể vừa đọc vừa chép lại hết bản thẩm án năm ngoái ấy chứ , “Vương gia…” Cảnh Dực thì đang trưng ra g?ơng mặt đáng thương, còn Sở Sở lại nhìn y hai mắt sáng rực có vẻ rất hứng thú, “Cảnh đại ca, Vương gia chỉ đích danh huynh làm chủ bộ, thật lợi hại!” Khóe miệng Cảnh Dực co giật, sao đột nhiên lại có chút ảo giác bản thân thật sự lợi hại… “Ha ha,,, Ta không lợi hại, hai ngươi mới lợi hại…” *** Buổi trưa lúc Sở Sở tới phòng bên của công đường nghe xử án, Tiêu Cẩn Du đã ngồi trên bàn lớn giữa phòng. Sở Sở chọc thủng bình phong nhìn sang, Tiêu Cẩn Du mặc quan phục ngồi nghiêm chỉnh sau bàn, lưng thẳng tắp, thần thái lạnh lùng mà uy nghiêm, hai thị vệ phía sau cũng đã đổi quan phục, một trái một phải cầm đao đứng sau lưng Tiêu Cẩn Du, trông oai phong hơn nhiều lúc Trịnh huyện lệnh thăng đường xử án! Nhìn chàng thế này, vẻ mệt mỏi đã giảm không ít so với vừa rồi, tinh thần cũng tốt hơn, trong lòng Sở Sở cũng cảm thấy vui vẻ. Phá được án, bệnh của Vương gia cũng tốt hơn, còn có thể tận mắt nhìn thấy Vương gia thăng đường xử án, thật tuyệt! Nhưng Vương gia bố trí đại sảnh này không giống thăng đường xử án như bình thường. Nha sai công đường không có ai, ngược lại một loạt người đang quỳ dưới công đường , nhìn kỹ một chút, có Uyển nương, có Đàm đại nhân, Có Quý đại nhân cùng Vương quản gia, có năm tên đồ tể mở hàng thịt, có cả tên tiểu nhị đã đánh Vương gia ở Ngưng hương các đang quỳ bên dưới. Tiêu Cẩn Du không dùng kinh đường mộc [2] mà Đàm Chương đã đập đến bong cả ra, chàng vừa mở miệng nói câu đầu tiên lạnh lùng rõ ràng, “Kẻ nào có tội thì tự giác quỳ, trong sạch tự giác đứng lên.” [2] Kinh đường mộc : khối gỗ thường được quan viên xét xử đập xuống bàn khi tra hỏi hay phán tội phạm nhân. Những kẻ đang quỳ sửng sốt, đã xem qua bao vụ thăng đường xử án, nhưng chưa thấy ai thăng đường kỳ lạ như chàng…