Nương tử là pháp y

Chương 23 : Sườn xào chua ngọt (3)

Sau khi Tiêu Cẩn Du được thị vệ nâng lên xe thì lên giường nằm luôn, chàng không nói câu nào mà chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi. Sở Sở cho rằng đêm qua chàng bị mất ngủ, nên đang buồn ngủ, nàng liền ngồi bên cạnh im lặng ngắm chàng. Mấy ngày nay buồn bực ở trong xe, rảnh rỗi không có chuyện gì làm là nàng sẽ ngồi ngắm chàng, nàng nhận ra khi chàng ngủ say là lúc đẹp nhất, không giống như lúc tỉnh táo sẽ nhíu mày mặt lạnh, lúc chàng ngủ như một đứa trẻ chưa tròn một tuổi, im lặng thanh thản cứ như bất cứ chuyện tốt chuyện xấu trên đời này cũng chẳng liên quan gì đến chàng, có đôi khi còn nở nụ cười mỉm trên môi như có như không, xinh đẹp khiến trái tim con người ta như tan chảy. Đã nhiều lần nàng muốn vươn tay chạm vào chàng, nhưng lại sợ quấy rầy chàng, nên luôn ngây ngốc nhìn như vậy. Nhưng lúc này, Sở Sở càng nhìn lại càng cảm thấy có điểm nào đó hơi lạ . Chàng nhíu chặt lông mày, sắc mặt tái xanh một mảnh, ngay cả môi cũng trắng bệch không còn chút máu, trên trán thấm đẫm một tầng mồ hôi mỏng, thân thể lại đang hơi run rẩy. “Huynh bị sao vậy?” Sở Sở bật thốt một câu, thấy Tiêu Cẩn Du không có phản ứng gì, nàng không nhịn được chạy qua chạm vào vầng trán ướt mồ hôi kia, rồi không nhịn được kêu lên, “Trời ạ! Huynh sốt rồi!” Cảm giác có một bàn tay mềm mại đang sờ lên trán mình, lông mi Tiêu Cẩn Du khẽ động, chàng cố gắng mở mắt ra, vừa mở mắt chính là một trận choáng váng đầu óc, chàng không nhịn được càng chau mày chặt hơn. Hôm qua ngủ nguyên một đêm trong xe ngựa, chưa đến nửa đêm về sáng lò lửa đã hết than, dần dần khiến chàng lạnh quá mà tỉnh, lúc ấy cả người đã lạnh cóng, đến tận sáng sau khi thị vệ phát hiện liền bắt đầu nhóm lửa lại hắn mới dần ấm lên, chút sức lực còn lại cũng dành để nghe những lời nói đông tây gì đó của trưởng thôn rồi, đến lúc này không sốt cao mới là chuyện lạ. Tiêu Cẩn Du khẽ mấp máy môi nói thầm, “Không sao, chỉ là một trận cảm lạnh thôi…” Đối với những người khác cảm lạnh chỉ là một bệnh nhẹ như đau đầu chóng mặt hắt xì , nhưng với chàng nó giống như những căn bệnh nổi tiếng hiếm gặp, có thể lấy mạng của chàng bất cứ lúc nào. Chỉ là giờ đang là ban ngày, chàng còn cố chịu được, không dọa nàng sợ. Nhìn Tiêu Cẩn Du đang từ từ nhắm mắt lại, Sở Sở chạy vội hai bước nhào tới chiếc hòm thuốc để bên cạnh giường, “Huynh uống thuốc đi, cần lọ nào, ta sẽ lấy giúp huynh.” Mấy ngày nay hay lấy thuốc giúp chàng, nên Sở Sở đã quen dần với từng tên thuốc trong chiếc hòm này, chỉ cần chàng nói tên ra, nàng lập tức có thể tìm ngay ra được. Tiêu Cẩn Du khẽ lắc đầu. Thuốc Diệp Thiên Thu chuẩn bị cho chàng đều là những loại thuốc đã pha chế sẵn, chỉ có vài loại thuốc là phải sắc mới uống được, trong đó bao gồm cả thuốc trị cảm. “Buổi tối rối uống… Nói với bọn họ chúng ta sẽ dừng chân ở Vĩnh Tường lâu, ta muốn nằm nghỉ một chút, cô cũng nên nghỉ chút đi…” “Được.” *** Xe ngựa dừng trước cửa Vĩnh Tường lâu, Tiêu Cẩn Du vẫn không dậy, chàng nói chàng muốn nghỉ ngơi, nên sai thị vệ đưa Sở Sở đi ăn cơm. Tiêu Cẩn Du đang rất buồn ngủ, không biết tại sao cơn đau nhói trong xương khớp cùng nhiệt độ cơ thể nóng rực đang tàn phá cơ thể chàng, chàng đau đến mức mồ hôi tuôn ra như mưa, chỉ trong chốc lát cả bô y phục đã thấm đẫm mồ hôi lạnh. Khi Sở Sở xách một cặp lồng cơm đóng gói cẩn thận về tới, Tiêu Cẩn Du đã gần như mất hết ý thức, làn môi hé mở, cổ họng vô ý thức khẽ ngâm tiếng thở yếu ớt mà nặng nề. Chàng có bệnh trong người, nhưng đây là lần đầu Sở Sở thấy chàng bệnh nặng thế này, nàng giật nảy mình, ném lồng cơm xuống đất rồi chạy đến bên cạnh chàng, “Huynh… huynh bị sao vậy?” Tiêu Cẩn Du không trả lời lại, mắt chàng nửa mở, tầm mắt cũng mơ hồ, chàng có cảm giác ai đó đang ở bên cạnh mình, liền nhếch môi, cố gắng kềm chế không để bản thân để có thể nói ra câu gì đó. Trong xe ngựa thực yên tĩnh, một bàn tay mềm mại chạm lên gò má chẳng chút huyết sắc của chàng, nó có hơi vụng về nhưng lại cẩn thận dè dặt lau chút mồ hôi đầm đìa trên mặt chàng. Ngoài nha đầu kia còn ai dám chạm vào chàng như vậy… Mặt Tiêu Cẩn Du nóng bừng, cảm giác như hai gò má đỏ rực, chàng cố gắng mở to mắt ra. Trong tầm mắt mơ hồ chàng nhận ra khuôn mặt nhỏ nhắn đang lo lắng sợ hãi của Sở Sở, đúng như chàng nghĩ, hai mắt Sở Sở đỏ hồng, miệng nhỏ cong lên, đôi mắt lấp lánh nước nhìn chàng, giọng nói trong veo mang chút đau thương nức nở mà khóc, “Rốt cuộc là huynh bị làm sao?” Tiêu Cẩn Du vừa định mở miệng, trong dạ dày bỗng quặn đau một trận, trong cổ họng nhất thời trào lên một cơn máu tanh, Tiêu Cẩn Du lập tức mím chặt miệng, cố gắng nuốt ngụm máu tanh xuống bụng . Nếu lúc này nôn ra máu, e rằng sẽ dọa nàng chết khiếp mất. Không nôn được máu ra, dạ dày chàng quặn đau kịch liệt, trong phút chốc thân thể Tiêu Cẩn Du lại càng co giật mạnh hơn. Xem ra chàng không thể chịu nổi nữa rồi… “Tìm nhà trọ đi… Ta muốn ngủ một lát…” Đây là câu nói cuối cùng trước khi Tiêu Cẩn Du hoàn toàn mất đi ý thức *** Đến khi Tiêu Cẩn Du khôi phục lại ý thức, thì chàng đang nằm ổn định trên một chiếc giường lớn vừa mềm vừa xốp, cả người mỏi nhừ bất lực. Tri giác dần dần trở nên rõ ràng hơn, Tiêu Cẩn Du mơ hồ cảm giác có sự khác lạ nào đó trên cơ thể mình, hình như… Tiêu Cẩn Du cố gắng mở to mắt, trong tầm mắt mơ hồ khó khăn lắm chàng mới xác nhận được hai chuyện. Đầu tiên, đúng như cảm nhận của chàng, chàng đang nằm trên giường. Thứ hai, Sở Sở đang ngồi bên cạnh giường, hình như… nàng đang làm gì đó với cái đùi không chút cảm giác nào của chàng! “Cô… cô đang làm gì…” Nghe thấy giọng nói yếu ớt mà tràn đầy kinh ngạc của Tiêu Cẩn Du, Sở Sở vui mừng ngẩng đầu nhìn chàng, “Huynh tỉnh rồi à?” Lúc này Tiêu Cẩn Du mới nhìn rõ, trong tay Sở Sở đang cầm một chiếc khăn lông lớn, bên giường có đặt một chậu nước, nàng đang lau người cho chàng, giờ đang lau đến một bên đùi mất cảm giác kia. Trong nháy mắt gương mặt trắng bạch tuấn tú của Tiêu Cẩn Du đỏ dần từ trán tới tận mang tai, chàng sợ hãi muốn nhỏm người dậy lấy tạm cái gì đó che chắn cơ thể mình, nhưng lại không còn chút sức lực nào, vừa cọ người cơ thể đã run rẩy một trận. Chàng, đường đường là An vương gia, lại bị một nha đầu lột sạch y phục nằm trên giường không cựa quậy được gì, còn để nàng tùy ý đùa nghịch thân thể chàng, Tiêu Cẩn Du nhất thời vừa thẹn vừa giận, chàng hung hăng lườm Sở Sở, nghiêm nghị quát, “Cút ra ngoài!” Giọng Tiêu Cẩn Du rất yếu ớt, dù có nói nghiêm túc đến mấy cũng chẳng có chút tính uy hiếp nào, Sở Sở thấy chàng mắng mình mà ngẩn người. Nhìn cả người Tiêu Cẩn Du đang run lên, Sở Sở sững sờ một lúc mới hiểu ra ý chàng bèn dè dặt hỏi, “Ta làm đau huynh à?” Tiêu Cẩn Du chết nghẹn không nói được gì, vấn đề chàng đang nói ở đây là đau sao… Giống như có ai đó vừa đổ một nồi nước sôi lên đầu chàng, đầu thì vẫn đang sôi ùng ục, nhưng lại không thể phát hỏa được vậy. Bị nàng chặn nghẹn họng như vậy khiến đầu óc chàng mơ màng nãy giờ cũng tỉnh táo hơn hẳn. Sau khi nhận ra vừa rồi mình vừa cáu giận nói những lời thất lễ với nàng, thì gương mặt lại đỏ rực lên lần nữa. Trong giọng nói cũng không còn tức giận nữa, mà lạnh tanh như màn đêm, “Cô không cần làm chuyện đó, ra ngoài đi…” Sở Sở nhíu đôi mày thanh tú, “Huynh ra nhiều mồ hôi như vậy, nếu không lau người sẽ rất khó chịu đấy.” “Tự ta làm cũng được…” Sở Sở nghe vậy liền giơ chiếc khăn lông ra trước mặt chàng, còn cố ý giơ lên thật cao mà giũ giũ mấy cái, “Huynh lấy đi, nếu huynh lấy được ta sẽ để huynh tự lau người.” Tiêu Cẩn Du tức đến nghẹn họng. Sở Sở hài lòng thu chiếc khăn về rồi cười ngọt ngào, “Huynh đừng sợ, ta sẽ lau nhẹ nhàng thôi, không làm huynh đau đâu.” Tiêu Cẩn Du không biết phải dùng lời nào để diễn tả cơn điên hiện giờ của chàng, trong cái đầu bé tí kia của nàng rốt cục chứa những gì vậy… Không thể mở lời mắng mỏ, nói nữa cũng vô dụng, chàng chẳng còn chút sức lực nào mà nhúc nhích nữa, Tiêu Cẩn Du dường như vô cùng tuyệt vọng mà nhắm mắt lại, thầm cảm khái hóa ra mình cũng có ngày hôm nay… Thấy Tiêu Cẩn Du không quấy rầy nàng nữa, Sở Sở xoay người qua chiếc chậu ấm bên cạnh giặt khăn, rồi lại lau người cho chàng thật cẩn thận bắt đầu từ cổ xuống. Từ chiếc cổ thon dài đến vùng xương quai xanh tinh tế, đến những chiếc xương sườn vô cùng rõ ràng trên người chàng, vòng eo mềm mại xinh đẹp, vùng bụng bằng phẳng, sau đó tiếp tục hướng xuống dưới… vẫn cẩn thận tỉ mỉ như thế. Tiêu Cẩn Du sắp phát dồ mất, đúng, đùi của chàng là đồ bỏ đi, cơ thể chàng thật sự rất yếu ớt, nhưng chàng cũng là đàn ông, lại còn là người đàn ông trẻ tuổi mới hai mấy cái xuân xanh, nàng làm vậy… Chàng đâu thể chịu được! Tiêu Cẩn Du rõ ràng cảm nhận được toàn bộ cơ thể mình chỉ cần nơi nào có cảm giác thì nơi đó đều đang nóng lên, chàng nhắm chặt hai mắt , nghĩ cũng có thể biết khuôn mặt chàng giờ đây chắc đang đỏ rực như bốc khói, càng nghĩ, càng là đỏ hơn, nghĩ cũng không dám nghĩ nữa. Nhìn Tiêu Cẩn Du đã bắt đầu có phản ứng, Sở Sở mím môi cười mỉm với Tiêu Cẩn Du, “Vương gia, huynh lại gạt ta rồi.” Tiêu Cẩn Du chỉ cảm thấy đầu óc hỗn loạn như một nồi cháo loãng, nghĩ mãi mà không biết chàng đã lừa nàng lúc nào, cũng không dám mở mắt ra nhìn nàng… Sở Sở nhẹ nhàng lau người cho chàng, cười hì hì nói, “Chuyện đó rõ ràng nằm trong phạm vi năng lực của huynh mà!” Trái tim Tiêu Cẩn Du đã không thể chịu nổi cơn sốc suýt chút nữa ngừng đập. Đến khi nàng rốt cục cũng buông tha bộ phận yếu ớt nhất của chàng, bắt đầu lau đến hai đôi chân không chút cảm giác của chàng, Tiêu Cẩn Du mới từ từ thở phảo một hơi, chàng hơi hé mắt lặng lẽ nhìn nàng. Động tác tay nàng rất nhẹ, dường như là sợ sẽ làm chàng đau vậy, ánh mắt kia nhìn cơ thể trần trụi của chàng lại chẳng chút suy nghĩ lung tung nào, giống như vị tiểu tăng lòng không vướng bụi trần yên lặng như một pho tượng bạch ngọc vậy. Trái tim đang đập thình thịch như muốn thoát ra khỏi lông ngực của Tiêu Cẩn Du dần dần bình tĩnh lại, cơ thể mệt mỏi yếu ớt lại được nàng đối xử dịu dàng đến vậy, một cảm giác vô cùng uể oải kèm theo sự nhẹ nhàng khoan khoái kéo dài bao trùm lên trí óc chàng, Tiêu Cẩn Du mang theo gương mặt đỏ ửng cùng nụ cười bất đắc dĩ, lại lâm vào mê man một lần nữa. Thôi đi, sớm muộn gì tất cả người chàng cũng là của nàng mà… *** Sau khi tỉnh lại lần nữa, đã là ban đêm, trong phòng ánh nến mờ mờ, trên bàn trà đối diện giường có một người đang ngồi. Tiêu Cẩn Du theo phản xạ sờ xuống phía dưới người mình, chàng đã mặc quần áo, được đắp kín chăn, chàng liền thở phào một hơi, nhớ tới một màn vữa này, vẫn không chịu nổi mà mặt đỏ tim đập. Hóa ra chàng không biết da mặt mình lại mỏng như vậy… Người ngồi bên bàn trà thấy Tiêu Cẩn Du đã tỉnh lại, thì nhanh chóng đứng dậy, “Vương gia.” Tiêu Cẩn Du hơi ngạc nhiên, là tiếng Ngô Giang. Hắn tới đây có nghĩa là kinh thành đã xảy ra chuyện lớn. Tiêu Cẩn Du thử mấy lần cố gắng lắm mới nhỏm dậy ngồi được, Ngô Giang liền gật đầu đứng đối diện chàng, chờ Tiêu Cẩn Du chỉnh lại tư thế ngồi, thở xong, hắn mới bước tới trước giường bẩm báo, “Bẩm vương gia, Hứa Như Quy chết rồi.” Tiêu Cẩn Du hơi ngạc nhiên khẽ nhíu mày, “Tự sát trong ngục sao?” Ngô Giang gật đầu. Tiêu Cẩn Du lắc đầu, “Nếu hắn muốn tự sát đã sớm tự sát, không cần kéo dài thêm mấy ngày nữa làm gì…” “Ty chức đã sai những người đáng tin nhất đi điều tra xem sao.” Tiêu Cẩn Du khẽ gật đầu, như đang suy nghĩ gì đó. “Vương gia…” Ngô Giang lôi một chiếc bao nhỏ trên người ra, hai tay dâng lên cho Tiêu Cẩn Du, “Ty chức đến đây còn vì một chuyện quan trọng khác.” Tiêu Cẩn Du dãn lông mày mở chiếc bao nhỏ, vừa nhìn thì hơi ngẩn người, chàng lôi những tấm thiệp bên trong ra. Trong bao là một xấp hai ba mươi tấm thiệp đỏ chót, trên mỗi tấm thiệp đều in những chữ vàng mừng thọ thật lớn. “Ty chức thay mặt các thần tướng trong An vương phủ mừng thọ vương gia, cung chúc ngài phúc thọ an khang.” Hôm nay là mùng bốn tháng chạp, ngày mai là mùng năm tháng chạp, là sinh nhật của chàng, ngay cả chàng cũng quên luôn… Tiêu Cẩn Du nóng vội trong lòng “Mau đứng lên đi…” Ngô Giang đứng dậy, nhìn một xấp thiệp mừng kia mà cười nói, “Những món đồ này đều là lễ vật mừng thọ của các huynh đệ từ khắp nơi mang tới Vương phủ, ty chức thấy rất nhiều quà mừng, vương gia mang theo cũng không tiện, nên chỉ cầm thiệp đưa tới thôi.” “Để các ngươi vất vả rồi…” Tiêu Cẩn Du cẩn thận mở từng tấm thiệp tràn đầy tình cảm của thuộc hạ đưa tới, đọc lần lượt những lời chúc mừng quen thuộc kia, nụ cười dịu dàng yếu ớt trên mặt dần dần biến thành dở khóc dở cười. Thiệp thì đều là thiệp chúc thọ, nhưng lời chúc thì lại chẳng liên quan đến sinh nhật của chàng gì cả. Chàng mở lần lượt từng cái ra nhìn, toàn là trăm năm hòa hợp sớm sinh quý tử. Có Cảnh Dực là kiệm lời nhất, cậu ta không viết câu nào cả, mà dán luôn một trang đẹp nhất trong xuân cung đồ tặng chàng. Chuyện vừa mới qua được mấy ngày, mà cả Mạc Bắc và Lĩnh Nam cũng đều đã biết, đám ranh con này thật lãng phí mạng lưới thông tin của An vương phủ… Thấy Tiêu Cẩn Du đã xem gần hết đống thiệp, Ngô Giang mới thấp giọng oán hận một câu, “Nhiều thiệp như vậy nhưng vẫn thiếu một cái của Đường Nghiêm.” Nhớ tới vị giang hồ kiếm khách này, mấy năm trước hắn đã được chàng khuyên vào nha môn xử lý những vụ mật án, Tiêu Cẩn Du khẽ cười một tiếng, một người hành tẩu giang hồ đến cả sinh nhật mình còn không nhớ, thì làm gì còn tâm trạng mà nhớ sinh nhật của chàng chứ, vừa định mở miệng giải vây giúp Đường Nghiêm mấy câu, chợt nghe ngoài cửa truyền đến một giọng nói khàn đục mang theo chút tức giận. “Nói xấu sau lưng người khác, không sợ bị cắt lưỡi sao ?.” Ngô Giang cười khổ, vội vàng cúi đầu với Tiêu Cẩn Du, “Lần trước luận võ đã đánh bay thắt lưng của hắn, tên này còn ghim thù, ty chức chạy trước ạ, mạng sống quan trọng hơn… xin vương gia bảo trọng.” Nói xong thì bóng chợt lóe lên, hắn bạy qua cửa sổ rồi biến mất. Người ngoài cửa dường như cũng đồng thời bay vào, một tay cầm thanh đao cũ, một tay xách theo một hộp thức ăn tinh xảo, bay tới trước giường Tiêu Cẩn Du quỳ xuống, “Đường Nghiêm bái kiến vương gia.”