Nương Tử Đừng Nghịch Nữa

Chương 33 : Tiểu vương gia, ngài cứ từ từ mà hưởng thụ

“Yên Chi cô nương đến rồi đây……” – Một giọng nói cao vút vang lên, ánh mắt mọi người đều tập trung vào một cô gái mặc đồ hồng phấn ở lầu hai. Mắt Lãnh Dịch Tiêu đột nhiên như bị dính chặt vào đấy, chân như bị đóng đinh, không di chuyển được. Hắn là người hâm mộ trung thành của Yên Chi cô nương, lần nào đến đây cũng nghe một khúc ca của nàng. Giọng hát của nữ nhân này như rót mật vào tai, người còn đẹp hơn hoa. Dáng người này, tài đánh đàn này tuyệt đối là hạng nhất ! Hơn nữa trêu ngươi là nàng bán nghệ chứ không bán thân, chỉ với “mười tám nhạc cụ” đã nổi khắp kinh thành. Chẳng trách rất nhiều người táng gia bại sản chỉ vì muốn chiếm được nụ cười của hồng nhan. Lãnh Dịch Tiêu cũng bắt đầu từ ngày đầu tiên Yên Chi cô nương tới đây, mỗi ngày đến Xuân Hương Lâu để ngắm mỹ nữ. Hôm nay Yên Chi cô nương đặc biệt xinh đẹp, trang phục màu hồng nhạt phiêu phiêu nhảy múa, hai gò má như châu như ngọc, trắng hồng ẩn hiện, đôi môi mỉm cười, ánh mắt quyến rũ. Nàng theo cầu thang, ôm đàn tỳ bà chậm rãi đi xuống, vừa đi, vừa đàn. Phía sau nàng là hai em bé trong tay cầm lẵng hoa, mỗi bước đi tung ra những cánh hoa hồng nhạt, càng làm cho Yên Chi giống như tiên nữ hạ phàm. “Hay!” – Dưới lầu tiếng trầm trồ khen ngợi không ngừng vang lên, Lãnh Dịch Tiêu đã sớm quên mất chuyện phải đi tìm Úc Phi Tuyết, hắn cùng đám người bên trong trầm trồ khen ngợi. Làm Vương gia có một lợi thế, chính là khi xem diễn luôn được ngồi phía trước sân khấu. Để Lãnh Dịch Tiêu tìm một vị trí gần Yên Chi nhất, cũng chuẩn bị đồ ăn và rượu tốt nhất cho hắn. Úc Phi Tuyết tránh ở một bên lợi dụng lúc không có ai chú ý, lén bỏ vào rượu của Lãnh Dịch Tiêu một ít thuốc xổ. Tiểu Vương gia, ngài cứ từ từ hưởng thụ, bản cô nương ta đi trước một bước! Úc Phi Tuyết cười gian xảo, phi thân theo lối cửa sau rời đi. Nàng có việc rất quan trọng muốn nói với sư phụ. “Đại sư phụ!” – Vừa tiến vào cửa miếu, Úc Phi Tuyết bắt đầu hô to gọi nhỏ. “Thơm, thơm quá!” – ngửi thấy mùi gà quay, lão ăn mày tất ta tất tưởi chạy ra. “Đại sư phụ, nói cho người nghe một tin tốt!” – Nàng sắp được tự do rồi! Đáng tiếc nàng còn chưa nói xong, đã bị lão ăn mày ngắt lời. “Ta cũng nói cho con một cái tin tốt!” – hôm nay tâm tình lão ăn mày cực kỳ tốt, vừa ngon lành ăn gà quay, vừa cười tủm tỉm nói. “Tin tốt gì?” – Đối với tin tốt của sư phụ, nàng luôn thấy rất hứng thú, Úc Phi Tuyết hai mắt trong veo nhìn lão ăn mày. “Hắc hắc, muốn biết là gì, mua thêm cho ta ba con gà quay, hai chai rượu trắng!” – Lão ăn mày cố ý ra điều kiện. “Không thành vấn đề ! Rốt cuộc là chuyện gì vậy ?” – Ai cũng có lòng hiếu kỳ, nhất là Úc Phi Tuyết. Nhìn đại sư phụ ra điều kiện với mình như thế, trong lòng nàng nhen nhóm một chút chờ đợi. Vì thế nàng nhảy trái nhảy phải quanh lão ăn mày . “Sư phụ, lão nhân gia người là tốt nhất, là chuyện gì, mau nói cho con biết đi!” “Tuyết Nhi” – Một giọng nói tao nhã ở phía sau vang lên, người Úc Phi Tuyết nhất thời cứng đờ. Ngạc nhiên quay đầu lại, khuôn mặt tươi cười quen thuộc mà thân thiết kia cứ như vậy xuất hiện trước mặt nàng. Một thân bạch sam không nhiễm một hạt bụi, gió thổi nhẹ tung bay một góc y phục làm cho cả người hắn mang theo một thần thái phiêu dật.