Nương Tử Đừng Nghịch Nữa

Chương 32 : Đúng là làm xấu đi một khối kho báu !

Đằng sau hậu hoa viên cô quạnh của Thuận vương phủ, có một căn phòng lâu rồi chưa có người ở, sau khi được quét dọn sạch sẽ liền sắp xếp cho Úc Phi Tuyết ở đó. Bởi vì là nơi cách ly nên có rất ít người đến. Chỉ có hai nha đầu được sắp xếp thỉnh thoảng đến đưa thuốc.Đến buổi tối, lại càng có ít người đến, Úc Phi Tuyết thấy trong phòng không có người, lập tức muốn chơi đùa. Đi thêm mấy bước nữa từ hậu viện này là đến cửa sau, từ đây chuồn ra ngoài tuyệt đối không có người nào biết. Vì thế, trời vừa mới tối, liền có một bóng người từ cửa sau trực tiếp lẻn ra ngoài, phía sau nàng, ba cái đầu đồng thời xuất hiện đằng sau giả sơn. “Nữ nhân này, vừa điêu ngoa vừa xấu xí vừa đáng ghét, ta thấy đệ nên bỏ nàng luôn đi!” – Lãnh Dịch Khánh có vẻ ghét cay ghét đắng Úc Phi Tuyết. “Đúng vậy, huynh à, bỏ nàng đi, đệ tìm cho huynh một người tốt hơn !” – Lãnh Dịch Tiêu cũng phụ họa. Lãnh Dịch Hạo không thèm quan tâm đến hai kẻ không có đầu óc này, hưu nàng ? Vậy những ngày sau này của hắn không phải sẽ rất nhàm chán sao ? “A Tiêu, đệ nói xem, ở vương phủ, nàng là Vương phi, ra khỏi vương phủ, nàng sẽ trở thành cái gì ?” Lãnh Dịch Hạo nhíu mày nhìn theo hướng Úc Phi Tuyết rời đi. Lãnh Dịch Tiêu chợt hiểu ra: Ở trong phủ không làm gì được nàng, nhưng ra khỏi phủ không có gì có thể che chở cho nàng! Bằng bản lĩnh và những mối quen biết của Lãnh Dịch Tiêu hắn ở kinh thành, không tin không chỉnh được tiểu nha đầu này! “Huynh à, chờ tin tức tốt của đệ!” – Lãnh Dịch Tiêu vỗ vai Lãnh Dịch Hạo, vẻ mặt tự tin. Ngày hôm nay thế nào hắn cũng phải báo mối hận hôm trước! “Thực sự để cho hắn đi sao ?” – Nhìn bóng Lãnh Dịch Tiêu theo sát Úc Phi Tuyết, Lãnh Dịch Khánh cảm thấy có chút không ổn, tuyệt đối không phải hắn thông cảm với Úc Phi Tuyết, mà là cảm thấy làm như vậy hình như không hợp với lễ giáo. “Đệ có nói là cho hắn đi sao ?” – Lãnh Dịch Hạo thoải mái nhún vai. * Úc Phi Tuyết phi thân chạy nhanh trên nóc nhà, bỗng nhiên phát hiện phía sau có một bóng người đang bám sát theo, vì thế nàng phi thân xuống hòa vào trong phố xá náo nhiệt. Kinh thành về đêm, so với những nơi khác náo nhiệt hơn nhiều. Ánh nến sáng như ban ngày, tiếng kêu la ầm ỹ vang lên liên tục, náo nhiệt như ban ngày. Úc Phi Tuyết chui vào dòng người, xuyên qua một cái ngõ nhỏ, chui vào Xuân Hương Lâu. Xuân Hương Lâu ? Nữ nhân này không ngờ lại đi vào Xuân Hương Lâu ? Tâm hồn yếu ớt của Lãnh Dịch Tiêu lại một lần nữa bị đả kích trầm trọng — Xuân Hương Lâu là nơi ở của đám oanh oanh yến yến, làm sao cô nàng xấu xí này lại đi vào được ! Đúng là làm xấu đi một khối kho báu ! “Ah….Tiểu Vương gia, đã ba ngày nay ngài không tới Xuân Hương Lâu chúng tôi rồi, các cô nương đều nhớ ngài chết đi được!” – Tú bà Thúy Hoa lắc cái thân hình mập mạp, cười khanh khách tiến ra nghênh đón. “Ta hỏi ngươi, vừa rồi có phải có một nữ nhân rất xấu đi vào đây hay không ?” – Lãnh Dịch Tiêu hôm nay không có tâm trạng. “Nữ nhân xấu xí ? Tiểu vương gia, ngài nói như vậy không phải bôi nhọ thanh danh Xuân Hương Lâu của chúng tôi sao? Cô nương của chúng tôi, ai ai cũng đều là mỹ nữ xuất chúng!” – Thúy Hoa vừa nói vừa cọ cái thân hình mập mạp vào người Lãnh Dịch Tiêu. “Quên đi, để ta tự vào tìm.” – đẩy Thúy Hoa ra, Lãnh Dịch Tiêu bước vào trong. Trong một đống hoa tươi đẹp đẽ này muốn bắt được một cây cỏ dại nho nhỏ, hẳn là không khó khăn gì. Chờ xem, đừng để ta bắt được, đến lúc đó ta sẽ bán ngươi vào Xuân Hương Lâu làm cô nương ở đây !