“Cái gì gọi là cơ duyên? Nói như  vậy, Lãnh cô nương cũng không nắm chắc bệnh của Hoàng thúc có thể chữa trị sao? " Thân hình Lý Ngọc run lên, nụ cười xuất hiện trên gương mặt trong nháy mắt biến mất không thấy bóng dáng. " Có phải phối dược của Lãnh cô nương còn thiếu gì, ngươi nói cho Trẫm, Trẫm lập tức cho người đi tìm. " Gật đầu, vẻ mặt Lãnh Hàn Yên có chút ủ rũ. " Hoàng thượng cũng biết, trước đó mấy ngày ta thay sư phó đợi ở tuyết sơn chờ trân châu tuyết - mười năm hoa nở, mười năm kết quả. Dưới sự trợ giúp của Du đại nhân, độc môn của ta dự định làm thánh vật giải độc trân châu tuyết đã sắp thuận lợi lấy được đến tay, nhưng mà… " " Nhưng mà cái gì? Có phải tôn sư không chịu giao ra trân châu tuyết không? " Nghe vậy, Lý Ngọc lo lắng hỏi. " Không phải như vậy, sư phó tuy tính tình cổ quái nhưng đối với đồ nhi là ta lại rất yêu thương. Cho nên chỉ cần ta xin sư phó hạt trân châu tuyết này, sư phó nhất định sẽ không từ chối. Thứ ta lo lắng là vị thuốc khác. " Lãnh Hàn Yên nhíu mày, ánh mắt đầy phức tạp. " Nếu ngay từ lúc Vương gia trúng độc có thể được chữa trị kịp thời thì chỉ cần hạt trân châu tuyết này có thể giải hết độc trong cơ thể của hắn. Nếu ta đoán không sai, lúc đó Vương gia mạnh mẽ vận công áp chế độc tố, không được xử lý đúng lúc, cũng mất đi thời gian chữa trị tốt nhất. Hiện tại độc đã xâm nhập vào phổi, nghĩ muốn giải chỉ sợ sẽ khó khăn gấp đôi… " " Hoàng thúc vì cứu ta mới ra nông nổi như vậy… " Trong mắt toàn là sự tự trách, Diệp Mộ Liễu khổ sở nhìn nam tử đang nằm trên giường. Thấy vậy, Lý Ngọc nắm chặt tay nàng, như truyền động lực cho nàng. " Vậy thứ thuốc mà Lãnh cô nương còn thiếu rốt cuộc là cái gì? Cho dù có khó tìm đi chăng nữa, Trẫm dù mất hết quốc khố cũng nhất định phải tìm được nó. " " Lại nói, vị thuốc kia đúng là ‘thần long huyết’ mà gia sư đang đến Nam Hải để tìm. Nhưng ‘thần long huyết’ này chính là đồ vật trong truyền thuyết, dù gia sư có muốn giúp thì cũng chưa chắc đã có thể thuận lợi tìm về. Cho nên ta mới nói, hết thảy phải xem cơ duyên của Vương gia. " " Vậy thì không sợ, Trẫm sẽ  phái cao thủ đứng đầu đi Nam Hải giúp đỡ ‘Độc y’ tiền bối. " Nghe vậy, sắc mặt ủ dột trên gương mặt Lý Ngọc mới thoáng hơn một chút. " Chỉ là Trẫm lo lắng, Hoàng thúc không đợi được đến ngày ‘ độc y’ tiền bối trở lại. " " Không sao, nếu sư phó lấy được thần long huyết thì nửa tháng sau có thể về đến kinh thành. " " Ta sẽ dùng bồ câu đưa thư thông tin cho sư phó vị trí của ta. Sư phó đối với độc được vẫn luôn si mê. Nếu người biết độc này khó giải thì nhất định sẽ cảm thấy hứng thú. Đến lúc đó không cần Hoàng thượng mời, ông ấy cũng sẽ chủ động chạy đến. " Đáy mắt Lãnh Hàn Yên lóe sáng, chỉ trong nháy mắt, Lý Ngọc mới phát hiện đối với nữ tử rung động lòng người này, nàng thông minh hơn so với biểu hiện bên ngoài rất nhiều. " Về chuyện thời gian của Vương gia, Hoàng thượng càng không cần phải lo lắng, có ta ở đây Hoàng thượng còn chưa yên tâm sao? " Nhướng mày cười cười, đôi mắt Lãnh Hàn Yên hiện lên đầy tự tin. " Ta dùng nước thuốc để tắm và ngân châm bức độc trong người Vương gia vào một chỗ. Với biện pháp này, Vương gia có thể sống hơn nửa tháng nữa. Thời gian này cũng đủ để chờ sư phó trở về. Điều kiện tiên quyết là người có thể thuận lợi lấy được thần long huyết trở lại… " " Vậy tất cả đều nhờ cậy vào Lãnh cô nương. " Đôi mắt đen như mực của Lý Ngọc lóe lên nhiều điểm tinh quang nhưng vẫn đầy lo lắng. " Vương gia, để ta bảo Chu thái y đến châm cứu cho ngươi. Đến lúc độc tố bị bức vào một chỗ, sẽ phản phệ Vương gia, đại khái khoảng một nén nhang, Vương gia sẽ rất đau đớn. " Trong phòng, hơi nước lượn lờ. Lý Ly ngồi trong thùng nước tắm chừng ba người có thể dùng, nửa người trần trụi, đôi mắt nhắm lại, lẳng lặng ngồi trong thùng nước tắm. Nước nóng bỏng, làn da màu đồng của Lý Ly chuyển hồng, thoạt nhìn rất mị hoặc. Lãnh Hàn Yên nhìn cảnh đẹp trước mắt, hai má hồng lên thật sự rung động lòng người.