Đã nhiều ngày bệnh tình của Hoàng thúc càng nghiêm trọng, thời gian hôn mê cũng kéo dài đến hai canh giờ, nếu còn tiếp tục như vậy...” “Đừng nói vội, Du Bạch đã nói hắn đang trên đường về kinh. Nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn tính toán hành trình mà nói thì hắn sẽ nhanh chóng trở lại.” Miệng nói như vậy nhưng mi tâm Lý Ngọc đầy ủ dột, bán đứng tâm trạng bất an lúc này của hắn. “Cái tên Du Bạch chết tiệt này, trên thư nói hàm hồ, cũng không nói rõ ràng hắn có mời được thần y hay không?...” “Hoàng thượng đừng nóng vội, Du Bạch làm việc người nên yên tâm. Nếu không hoàn thành nhiệm vụ, hắn sẽ không để tay không mà về. Người đừng quên, hắn là tội thần muốn lập công chuộc tội đấy...” Hai ngày trước rốt cuộc cũng nhận được bồ câu đưa thư của Du Bạch. Điều này làm cho nàng và Lý Ngọc hứng phấn không thôi. Nhưng sau khi hưng phấn thì tin tức Du Bạch viết làm cho bọn họ trong lòng không yên. Tuy cũng lo lắng như Lý Ngọc nhưng Diệp Mộ Liễu không bộc lộ ra ngoài, chỉ miễn cưỡng cười cười, khuyên giải Lý Ngọc. “Cho dù chỉ vì Bắc Thiên Tuyết, hắn cũng sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ...” Diệp Mộ Liễu nói chưa xong thì ngoài cửa có tiếng bước chân vội vàng chạy đến. “Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, Vương gia lại hôn mê...” Thanh nhi ở ngoài cửa, sắc mặt kinh hoàng, đầy bi thương. “Đi, đi xem một chút.” Trong lòng Lý Ngọc và Diệp Mộ Liễu trầm xuống, liếc nhìn nhau, đồng thời đứng dậy đi về phía cửa. “Chuyện như thế nào? Đã gọi Ngự y hay chưa?” “Từ sau ngọ thiện, Vương gia bắt đầu hộc máu, nhưng người vẫn kiên trì không cho Nô tì nói với Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương. Không lâu sau, Vương gia nói cảm thấy mệt mỏi muốn đi nghỉ trưa. Nô tỳ nghĩ Vương gia nhiều ngày không nghỉ ngơi tốt nên mệt mỏi cũng là chuyện bình thường. Không nghĩ đến Vương gia nghỉ tới hai canh giờ vẫn chưa tỉnh.” Trong mắt hiện lên sự tự trách, Thanh nhi hối hận nói. “Nô tì cảm thấy kỳ lạ mới nhìn thì phát hiện gọi thế nào Vương gia cũng không tỉnh, lúc đó mới biết người lại hôn mê... Nô tì vội vàng cho người gọi Chu thái y...”