Nương Tử Đừng Chạy
Chương 59
Lúc đó, Nhất Phi và Ngụy Tuyết Doanh vốn là dự định cùng Vệ Hạo Thiên tới cứu người nhưng trước khi lên đường lại bất ngờ bị Vệ Hạo Thiên điểm huyệt.
“Vệ Hạo Thiên, ngươi làm gì vậy?!” Nhất Phi lớn tiếng quát, đồng thời cũng lo lắng vài phần.
Y biết, Vệ Hạo Thiên là muốn một mình đến đó để cứu Nhất Nhất.
“Nhất Phi, mong ngươi hiểu và bỏ qua, ta thật sự không thể để nương tử bị bất cứ tổn thương nào.” Ngừng cước bộ lại, quay người, đáy mắt Vệ Hạo Thiên đầy vẻ kiên định.
Kẻ gọi là Lục Chiêu Phong kia đã nói rõ chỉ cho phép một mình y tới đó, nếu Nhất Phi và Tiểu sư muội cùng đi, chỉ sợ nếu gã phát hiện ra thì khó mà đảm bảo gã sẽ không tổn thương Nhất Nhất. Cho nên biện pháp tốt nhất chính là làm theo như yêu cầu của Lục Chiêu Phong.
“Nhưng mà…” Nhất Phi còn muốn khuyên ngăn, thần sắc lo lắng trong mắt càng thêm sâu.
Để Vệ Hạo Thiên đi một mình, y thật sự là không an tâm!
“Yên tâm, một hồi sau huyệt đạo sẽ tự động khai giải, khi đó, phỏng chừng ta cũng đã cứu được nương tử trở về.” Nói xong, Vệ Hạo Thiên thong dong rời đi.
Nhất Phi đương nhiên sẽ không chờ đến huyệt đạo tự khai giải, cố gắng nửa canh giờ, y rốt cuộc cũng tự giải được huyệt sau đó giải huyệt cho Ngụy Tuyết Doanh rồi hai người chạy thẳng tới sườn núi phía tây.
Nhưng bọn họ không ngờ đã đến chậm một bước.
Ở sườn núi phía tây, đã không còn thấy bóng dáng Lục Chiêu Phong, mà chỉ thấy Nhất Nhất đang ôm lấy Vệ Hạo Thiên cả người đầy máu ngồi trên mặt đất, thần trí hốt hoảng chi biết đổ lệ.
Rõ ràng, Nhất Nhất đang hoảng sợ.
Từng cơn đau nhói đâm vào ngực, Nhất Phi nắm chặt song quyền, hận không thể một đao tự kết liễu mình.
Chỉ tại y, sai lầm là ở y, đều do y không trông nom Nhất Nhất tốt!
Nếu ngày đó y ở trong phòng trông chừng Nhất Nhất, Nhất Nhất sẽ không bị bắt cóc, như vậy bi kịch ngày hôm nay cũng sẽ không xảy ra!
“Nhất Phi, Nhất Phi, Vệ đại ca còn sống!” Bỗng dưng, tiếng kinh hô của Ngụy Tuyết Doanh thức tỉnh Nhất Phi vẫn còn đang tự trách mình. Hai mắt chớp qua vẻ vui mừng khôn xiết, Nhất Phi lập tức đặt ngón trỏ lên mũi Vệ Hạo Thiên.
Đúng vậy!
Hai mắt sáng lên, y rất nhanh điểm huyệt cầm máu cho Vệ Hạo Thiên, sau đó muốn ôm lấy Vệ Hạo Thiên từ trong lòng Nhất Nhất, nhanh chóng đưa về Phạm Thiên cốc để cứu chữa, nhưng tay vừa mới chạm tới Vệ Hạo Thiên thì lại bị Nhất Nhất hung hăng gạt ra.
“Đừng chạm vào hắn, đừng chạm vào hắn!” Vẻ mặt Nhất Nhất cuồng loạn xiết chặt người trong ngực hơn, lệ càng rơi dữ dội.
Sợ tổn thương đến hài nhi trong bụng Nhất Nhất, Nhất Phi không dám mạnh tay. Ghé đến bên tai Nhất Nhất, y nhẹ giọng nói: “Nhất Nhất, ngoan, Vệ Hạo Thiên chưa chết, đệ buông hắn ra, để Tam ca đưa hắn trở về Phạm Thiên cốc, Tề Ngạo Dương và Ngụy cốc chủ nhất định có thể cứu sống hắn. Nhất Nhất, giao hắn cho Tam ca, được không?”
Nghe vậy, ánh mắt Nhất Nhất từng chút một khôi phục thần thái, tức thì, liền đem Vệ Hạo Thiên đẩy về phía Nhất Phi: “Tam ca, nhanh!”
Nhất Phi cũng biết không thể tiếp tục chậm trễ, vội tiếp nhận cơ thể Vệ Hạo Thiên, sau đó chạy nhanh về Phạm Thiên cốc. Còn Ngụy Tuyết Doanh cũng vội chạy đến đỡ lấy Nhất Nhất, gắt gao bám theo sau.
…
Vệ Hạo Thiên thật sự là phúc lớn mạng lớn, vị trí của tim so với người thường thì lệch đi vài phần, cho nên, một nhát đao kia không đâm trúng tim cho nên y may mắn nhặt về được một cái mạng nhỏ.
Vệ Hạo Thiên có thể bình an, người vui mừng nhất chính là Nhất Nhất.
Khi đó, Nhất Nhất tận mắt nhìn thấy Vệ Hạo Thiên ở trước mắt không chút do dự đâm thanh chủy thủ vào ngực thì trong lòng hắn đau đến như muốn chết đi, một khắc đó, hắn hận không thể đem một đao kia đâm lên người mình. Hơn nữa mắt thấy Vệ Hạo Thiên đổ ngã trước mặt mình, khắp người toàn là máu nằm trên mặt đất không nhúc nhích thì Nhất Nhất lại giống như rơi rụng mất hồn, tức thì trái tim vỡ vụn như tro tàn.
Tam ca chạy tới, nói với hắn Vệ Hạo Thiên còn sống, tim hắn lập tức như sống lại, tuyệt vọng trong lòng cũng tan biến. Từ một khắc đó, hắn liền hiểu được nếu như Vệ Hạo Thiên cứ như vậy mà chết đi, thì hắn cả đời này sẽ không còn có thể tươi cười được nữa; cũng từ một khắc đó hắn hiểu được, thì ra trái tim hắn đã hoàn toàn giao cho Vệ Hạo Thiên rồi…
Biết được Vệ Hạo Thiên không nguy hiểm đến tính mạng, Nhất Nhất mừng phát khóc, nhịn không được ở trước mặt mọi người hung hăng hôn lấy hôn để Vệ Hạo Thiên vẫn còn đang bất tỉnh.
Tuy rằng Vệ Hạo Thiên đã qua cơn nguy kịch nhưng dù sao ngực trái cũng bị đâm một đao, sau gáy còn bị đập vào tang đá, máu chảy ra không ít, đương nhiên sẽ không tỉnh lại nhanh như vậy được.
Cho nên, đêm đó Nhất Nhất ở lại chăm sóc Vệ Hạo Thiên, mặc cho những người khác có khuyên can như thế nào hắn cũng kiên trì không đổi ý.
…
Gần sáng, trời đột nhiên đổ mưa, gió lạnh từ cánh cửa sổ khép hờ táp vào phòng, dường như cảm thấy khí lạnh, người hôn mê cả một buổi chậm rãi mở hai mắt ra.
A?
Đây chẳng phải là gian phòng trong Phạm Thiên cốc sao?
Đã xảy ra chuyện gì?
Y nhớ rõ bản thân rõ ràng là đang ở Lục gia bảo mà! Y còn nhớ rõ, y đã giết sạch người của Lục gia bảo còn một mồi lửa thiêu trụi Lục gia bảo. Sau đó, y mới ngã xuống trước Lục gia bảo đang cháy rực.
Muốn ngồi dậy, sắc mặt của y trong nháy mắt trở nên trắng bệch, hơn nữa còn đổ mồ hôi lạnh.
Lão Thiên a, ngực trái của y từ lúc nào lại bị thương nặng như vậy! Còn nữa, sau gáy y cũng đau đến chịu không thấu!
Theo bản năng, y nắm chặt vật thể trong tay để giảm bớt đau đớn, không nghĩ đến lập tức có một thanh âm xa lạ vang lên.
“A!”
Quay đầu nhìn lại, Vệ Hạo Thiên lúc này mới phát hiện, vật thể vừa rồi y nắm trong tay thì ra là bàn tay của một dựng phụ.
“Ngươi là ai?!” Đôi mắt ưng chăm chú nhìn dựng phụ trước mặt, nhưng y vẫn không hề buông tay người đó ra.
Y không biết nàng, dựa vào thanh âm của nàng y có thể khẳng định điều đó.
Y không biết người trước mắt là địch hay bạn, chỉ có thể hành động trước để kiềm chế đối phương.
“Đau, đau!” Tay Vệ Hạo Thiên cứng như sắt đá, nắm chặt đến nỗi khiến Nhất Nhất phát đau, “Ngươi nhìn cho rõ. Ta là Nhất Nhất! Mau buông tay!”
Lúc này, sắc trời còn chưa sáng, cho rằng Vệ Hạo Thiên nhìn không rõ hắn là ai nên mới làm vậy với hắn, Nhất Nhất vừa nói vừa vội vàng đưa mặt lại gần.
Hảo mỹ!
Cho dù là Nguyệt Nhi của y, chỉ sợ cũng chỉ đẹp bằng một phần ba.
Nhưng mà, hắn vẫn không nhận ra nữ tử tự xưng là Nhất Nhất này.
“Không biết!” Khẩu khí vẫn là lạnh lùng nhưng lực đạo trên tay cũng giảm đi rất nhiều.
Không thể không nói, y đối với nử tử ở trước mặt lúc này có một loại cảm giác quen thuộc đến khó hiểu.
Y không biết mình vì sao lại sản sinh ra cảm giác kỳ quái như vậy, sau khi tỉnh lại hết thảy mọi thứ y đều không biết. Tổn thương không biết, nữ tử xa lạ, cảm giác khó hiểu… Khiến chi đầu y càng thêm đau nhức.
Gắt gao ôm chặt đầu, Vệ Hạo Thiên nhịn không được “A!” lên một tiếng.
Ngay sau đó, hắc ám lại cuốn lấy y.
Truyện khác cùng thể loại
37 chương
43 chương
11 chương
29 chương