Nương Tử Đừng Chạy
Chương 58
Sáng sớm, Vệ Hạo Thiên đi săn hươu.
Bởi vì, nương tử đại nhân bỗng nhiên thèm ăn thịt hươu, y đương nhiên không dám nói không. Y tìm Nhất Phi và Tiểu sư muội đến, giao trọng trách chăm sóc nương tử cho hai người, sau đó mới an tâm xuất môn.
Lúc này, bụng Nhất Nhất đã được hơn sáu tháng, cũng đã lớn hơn trước, ngồi lâu sẽ khiến hắn mỏi lưng. Vệ Hạo Thiên ra ngoài không bao lâu thì Nhất Nhất liền kêu mệt đòi về phòng nằm nghỉ.
Nhất Phi và Ngụy Tuyết Doanh thấy Nhất Nhất trở về phòng nghỉ ngơi thì cũng yên tâm, cho rằng hắn sẽ không xảy ra chuyện gì, vì vậy liền dẫn theo Tiểu Long nhi liên tục ồn ào đòi đi chơi đến hoa viên bắt bươm bướm.
Mấy người vừa mới đi thì một bóng người lập tức lén lút lẻn vào phòng Nhất Nhất. Không lâu sau, người này trên vai vác theo một bao tải lớn trốn khỏi phòng. Còn Nhất Nhất vốn nằm trên giường thì giờ đã không còn thấy bóng dáng, chỉ còn một phong thư chỉ đích danh để lại cho Vệ Hạo Thiên lẳng lặng nằm ở đó.
Đến gần trưa, Vệ Hạo Thiên trở về. Vừa đặt con thú mới săn được xuống y liền chạy thẳng tới phòng Nhất Nhất. Nhưng vừa vào phòng, y không thấy Nhất Nhất đâu mà chỉ thấy Nhất Phi vẻ mặt đau khổ hai hàng lông mày nhíu chặt cùng với Tiểu Long nhi đang ở trong lòng Tiểu sư muội khóc lu loa.
Thấy tình huống này, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Vệ Hạo Thiên.
Nương tử nhất định là đã xảy ra chuyện!
Phi thân chạy tới túm lấy vạt áo Nhất Phi, Vệ Hạo Thiên đỏ mắt rống lên: “Nương tử đâu? Hắn hiện tại ở đâu? Nói, nương tử ở đâu?! Ở đâu?!!”
Thấy bộ dạng này của Vệ đại ca, Ngụy Tuyết Doanh vội vàng thả Tiểu Long nhi xuống, vừa liều mạng tách hai người ra vừa giải thích: “Vệ đại ca, huynh trước tiên buông Nhất Phi ra, Nhất Nhất là bị A Phong bắt đi rồi!”
“A Phong?” Nghe vậy, Vệ Hạo Thiên ngược lại túm lấy hai bả vai Ngụy Tuyết Doanh.
“Chính là A Phong phụ trách tạp dịch! Hắn đến Phạm Thiên cốc đã hơn nửa năm rồi.” Ngụy Tuyết Doanh vừa thấy trên phong thư để lại thự danh (chữ ký) là Lục Chiêu Phong thì lập tức nhận ra ngay đó là A Phong bình thường chăm chỉ làm việc, lại ít nói.
Bất quá, nàng không thể hiểu, A Phong tại sao muốn bắt cóc Nhất Nhất.
“Hắn còn để lại cho huynh một phong thư, nội dung chúng ta đã xem qua rồi, trong thư nói, nếu muốn cứu Nhất Nhất, Vệ đại ca huynh buổi trưa ngày mai phải một mình đến sườn núi phía tây.”
Nói xong, Ngụy Tuyết Doanh từ trong ngực lấy ra phong thư. Không đợi nàng kịp đưa ra thì Vệ Hạo Thiên đã vội vàng giật lấy.
Cẩn thận đọc từng chữ, tay phải Vệ Hạo Thiên dùng sức, phong thư hóa thành bột phấn, khuôn mặt xanh xám, y nghiến răng: “Lục Chiêu Phong, ta sẽ không tha cho ngươi!”
…
Buổi trưa ngày hôm sau, tại sườn núi phía tây phụ cận Phạm Thiên cốc.
“Lục Chiêu Phong, ngươi thả nương tử ta ra!” Nhìn chằm chằm nương tử bị trói trên thân cây, miệng bịt kín, yết hầu bị lợi kiếm chỉ vào, Vệ Hạo Thiên đỏ mắt, giống như một con mãnh thú hóa điên gầm lên giận dữ.
“Không dễ dàng như vậy chứ! Ngươi diệt Lục gia bảo ta, cho dù bây giờ ta giết yêu nhân này, cũng không đủ bồi hoàn thù diệt bảo của ngươi đối với ta!” Kẻ thù gặp mặt, đỏ mặt tía tai, Lục Chiêu Phong cũng nhìn chằm chằm Vệ Hạo Thiên, lớn tiếng quát.
Lục Chiêu Phong này, không phải ai khác mà chính là Nhị thiếu gia của Lục gia bảo, là thân đệ đệ của Lục Chiêu Minh. Ngày đó Vệ Hạo Thiên tiệu diệt Lục gia bảo, Lục Chiêu Phong không có mặt ở bảo, cho nên tránh được một kiếp. Sau khi Lục Chiêu Phong trở về, chỉ còn một đống hoang tàn, làm sao còn Lục gia bảo? Gã điên cuồng dò la, mới biết được Lục gia bảo là bị Vệ Hạo Thiên của Phạm Thiên cốc trong vòng một đêm xóa sổ.
Lục Chiêu Phong đương nhiên muốn tìm Vệ Hạo Thiên để báo thù, vì thế gã nghĩ mọi cách thâm nhập Phạm Thiên cốc, giả dạng thành một tên tạp dịch trong cốc.
Gã luôn luôn tìm kiếm cơ hội để giết Vệ Hạo Thiên nhưng dần dần phát hiện, bản thân căn bản không phải đối thủ của Vệ Hạo Thiên.
Đương nhiên, trong vòng một đêm xóa sổ toàn bộ Lục gia bảo, võ công có thể tầm thường sao?
Tuy biết hi vọng báo thù rất xa vời nhưng Lục Chiêu Phong vẫn không bỏ cuộc. Một ngày kia, gã lại phát giác Vệ Hạo Thiên gọi Tứ thiếu gia Thẩm Nhất Nhất của Thẩm gia trang lừng danh giang hồ là nương tử, hơn nữa, Thẩm Nhất Nhất kia còn mang trong mình hài tử của Vệ Hạo Thiên.
Nam tử mang thai, việc này khiến gã cực kỳ kinh ngạc. Nhưng không lâu, kinh ngạc biến thành kinh hỉ. Bởi vì, gã phát hiện Vệ Hạo Thiên rất yêu Thẩm Nhất Nhất. Vì thế gã liền bắt đầu tìm cách bắt cóc Thẩm Nhất Nhất, lợi dụng Thẩm Nhất Nhất để giết Vệ Hạo Thiên.
Hôm qua, thời khắc Lục Chiêu Phong theo dõi Nhất Nhất thì phát hiện ra trong phòng chỉ có một mình hắn.
Lục Chiêu Phong vô cùng kinh hỉ lấy ra mê dược đã chuẩn bị từ lâu, lẻn vào trong phòng đánh mê Nhất Nhất sau đó tìm cách mang Nhất Nhất ra khỏi Phạm Thiên cốc.
Nghe Lục Chiêu Phong nói, Vệ Hạo Thiên không hiểu ra sao, cái gì mà Lục gia bảo, y căn bản không hề có một chút ấn tượng. Nóng lòng cứu người, y cũng không quan tâm nhiều, trực tiếp hỏi: “Lục Chiêu Phong, ngươi muốn như thế nào mới thả nương tử của ta ra?”
“Thẳng thắn! Ở đây có một thanh chủy thủ, chỉ cần ngươi cầm lấy nó đâm vào tim mình, ta sẽ thả hắn!” Nói xong, Lục Chiêu Phong từ bên hông lấy ra một thanh chủy thủ ném đến chân Vệ Hạo Thiên.
“Ưm… Ưm…” Không được! Nhất Nhất liều mạng lắc đầu.
Đây cũng không phải là chuyện đùa, thanh chủy thủ kia đâm vào tim, không phải là muốn lấy mạng Vệ Hạo Thiên sao?
Hắn không muốn, không muốn Vệ Hạo Thiên vì hắn mà ngay cả mạng cũng không còn!
Ý tứ của Lục Chiêu Phong, Vệ Hạo Thiên sao có thể không rõ. Nhưng nương tử đang ở trong tay gã, chỉ cần lưỡi kiếm trong tay khẽ rạch một đường lên yết hầu của nương tử, nương tử và cả hài tử trong bụng sẽ lập tức thấy Diêm vương.
Dưới tình huống như vậy, ngoại trừ ngoan ngoãn tự đâm mình một đao, y còn có cách nào khác?
Chậm rãi cúi người, Vệ Hạo Thiên nhặt chủy thủ dưới chân lên. Sau đó, không hề sợ hãi, y đâm thật sâu thanh chủy thủ vào ngực trái của mình.
Đâm xong, ngẩng đầu, mặt không đổi sắc, gắng gượng không ngã, Vệ Hạo Thiên giống như quỷ mị nhìn chằm chằm Lục Chiêu Phong, khiến cho Lục Chiêu Phong lông tóc dựng đứng.
“Thả nương tử ta ra!”
Này, người này quá kinh khủng!
Cơ thể Lục Chiêu Phong không khỏi phát run.
Chưa từng thấy qua kẻ nào đáng sợ như thế, theo bản năng cắt đứt sợi dây thừng đang trói Nhất Nhất, tức thì, gã rất nhanh biến mất vào khu rừng.
“Vệ Hạo Thiên!!” Được cởi trói, Nhất Nhất vừa khóc vừa chạy về phía Vệ Hạo Thiên, “Ô ô, ngươi cái tên đại ngu ngốc này! Đại ngu ngốc…”
Thấy nương tử đã bình an vô sự, Vệ Hạo Thiên khẽ giãn mày. Vốn muốn an ủi một chút nhưng lại không lường trước được, vừa mở miệng ra thì một cỗ hắc ám liền đánh úp đến người y. Lảo đảo một cái, y liền thẳng tắp ngã về phía sau, đầu đập mạnh xuống một tảng đá lớn.
Nhất thời, từ ngực từ sau gáy Vệ Hạo Thiên máu chảy ra đầm đìa, khiến Nhất Nhất sợ tới mức cả người cũng choáng váng.
Truyện khác cùng thể loại
37 chương
43 chương
11 chương
29 chương