Nương tử đi nhầm phòng
Chương 9 : Không nên tùy tiện cười loạn
Edit: Juvia
Beta: Elaina
Phương danh? Hai người nghe vậy khóe môi đều run lên. "Lạc Vô Hạ". Nam tử khôi phục bộ dạng mỉm cười, chân mày cong cong, toàn thân tỏa ra khí tức xa cách lạnh lùng.
Mà Hoắc Thủy đương nhiên cũng cảm thấy, trong thâm tâm nháy mắt hiện lên cỗ không hài lòng, hơi nghiêng đầu, đôi mắt xẹt qua một mạt tia sáng, thở dài nói. "Thì ra là Kì thánh Vô Hạ công tử...". Kỳ thực vừa rồi nàng đã nghĩ tới, kỳ nghệ siêu quần như vậy, trên người lại mặc một thân bạch sam, nụ cười hoàn mỹ, đương nhiên là Vô Hạ công tử nổi danh trong giới giang hồ. Chỉ là, người mà khiến nàng giật mình ngỡ ngàng nhất vẫn là Hoa Vô Hối phía đối diện, nàng căn bản không thể ngờ đến khả năng kỳ nghệ của Hoa Vô Hối lại có thể sánh với Lạc Vô Hạ, hơn nữa lại là ngang ngửa nhau, thật sự là làm cho người ta không tin nổi mà!
Nghĩ tới, tầm mắt lại dời từ người Lạc Vô Hạ đến trên người Hoa Vô Hối, đời nhiều bất ngờ nha! Chẳng lẽ, là nàng xem thường hắn sao? Nàng càng ngày càng không hiểu nổi con hồ ly này rồi!
"Hoắc tiểu thư, gọi ta là Vô Hạ được rồi, đừng giữ lễ tiết nhiều quá!". Lạc Vô Hạ nhàn nhạt mở miệng, miệng cười càng thêm vài phần hữu hảo, xóa bỏ xa cách lúc đầu.
Hoắc Thủy nghe vậy ngẩn ra, sau lại cười khẽ, thanh âm trong suốt, hệt như tiếng suối chảy trong rừng, rất dễ nghe, hai người đối diện bất giác ngoảnh mặt nhìn nàng, sau đó thu lại, tự bỡn cợt chính mình. "Bản thân Vô Hạ đã nói đừng giữ lễ tiết nhiều, ấy vậy mà lại gọi ta là Hoắc tiểu thư, đó không phải là lễ tiết sao?".
"Cái... cái này... ừm!". Lạc Vô Hạ ngẩn ra, chống lại đôi mắt đang lóe sáng, sau đó cũng nhẹ cười, hắn một thân hành tẩu giang hồ, há lại khư khư lễ tiết như vậy chứ. "Thủy Nhi, như vậy có được không?".
"Ừ... rất tốt!". Hoắc Thủy nheo lại hai mắt, đôi mi thật dài khẽ run run, thẳng tấp nhìn Lạc Vô Hạ đang cười đến kinh diễm trước mặt, nụ cười vừa rồi thật đúng là hoa lê trong tuyết, mê hoặc lòng người! Qủa nhiên là mỹ nhân, bình thường đã đẹp nay cười rộ lên lại càng đẹp hơn! Thật muốn mang hắn về giấu vào trong phủ, dành riêng cho mình nàng, để rồi chỉ có nàng mới có thể thưởng thức được vẻ đẹp của hắn!
Nghĩ điều này, miệng không khỏi bất giác thốt lên. "Vô Hạ, huynh cười lên thật đẹp, thật quá mê người, sau này không nên tùy tiện cười loạn nha!"
"Hả?". Lạc Vô Hạ nghe vậy, nụ cười kia đột nhiên cứng lại, hắn vừa rồi đã cười sao?
Hoa Vô Hối bên cạnh cũng nhịn không được nữa, gương mặt tốn công ngụ trang giờ bị hủy trong nháy mắt! Cưỡng chế lửa giận đang sôi sùng sục trong bụng, quay về phía lch tràn ra một nụ cười. "Vô Hạ, huynh không phải hẹn đánh cờ với Thiên Sơn lão nhân sao?".
Lạc Vô Hạ nghe xong ngẩn ra, sau đó tức giơ tay thi lễ về hướng hai người. "Là Vô Hạ quên, nay Vô Hạ xin cáo từ trước, có duyên gặp lại!".
A...! Hắn muốn đi sao? Hoắc Thủy bỗng nhiên hoàn hồn, nâng tay muốn níu lại Lạc Vô Hạ, chợt tay tự nhiên căng thẳng, nhìn xuống mới biết tay nàng đã bị một bàn tay ấm áp bao quanh chặt chẽ. "Thủy Nhi nha đầu, đừng làm lỡ cuộc hẹn của Vô Hạ!". Nàng quay đầu, nhìn Hoa Vô Hối cười với nàng thật thân thiết và bao dung. Hồ ly! Nàng mắng thầm, sau đó quay đầu lại, người trước mặt đã biến mắt vô tung. "Vô Hạ?". Cửa sổ nhẹ rung, theo khe hở mơ hồ có thể thấy được bóng dáng tinh khôi chợt lóe rồi biến mất, không để lại chút dáu vết nào.
Khinh công như vậy, thật làm cho Hoắc Thủy thán phục, khinh công của hắn sợ là không thua gì nàng! Trơ mắt nhìn mỹ nam biến mất, một ngọn lửa giận trong lòng nhất thời bùng lên. "Hoa Vô Hối! Ngươi cố ý!". Hắn cố ý kéo nàng lại, để cho Lạc Vô Hạ rời đi, đến tốt cùng hắn có mục đích gì đây?
Nàng không quấn quýt hắn, hẳn hăn phải vui mừng rộ lên mới đúng mà?
"Đúng là ta cố ý, thế thì sao nào?". Hoa Vô Hối biến đổi thoát khỏi vẻ dáng vẻ nho nhã, nụ cười bây giờ không khác mấy tên lưu manh đầu đường, đôi mắt hoa đào hơi hơi nâng lên, một mảnh chiếu sáng.
"Ngươi!". Hoắc Thủy nghe vậy thì tức muốn lộn gan. "Cái tên trứng thối này! Ngươi tưởng là ta sợ ngươi đúng không? Ta thì có thể sợ ngươi chỗ nào chứ?". Nàng sao mà sợ hắn được chứ? Cái tên này đúng là đáng ghét đến cực điểm!
"Chỗ nào cũng sợ hết!". Hoa Vô Hối nghe vậy trong mắt xẹt qua một tia tức giận, nụ cười vẫn lưu manh như cũ, nha đầu ngu xuẩn này lại còn hỏi nàng sợ hắn chỗ nào sao?
"Ngươi... đồ biến thái!". Hoắc Thủy cực kỳ tức giận, chân hung hăng giậm xuống, sau đó hài lòng nghe thấy tiếng kêu đau, trong lòng hiện lên một mạt thoải mái! Thừa dịp hắn khom lưng, nàng bỗng nhiên đẩy cửa sổ ra, nhảy khỏi phòng, bóng dáng màu trắng nháy mắt biến mất không chút dấu vết, trong không khí chỉ vang lên một câu. "Hoa Vô Hối, đáng đời nhà ngươi! Để xem lần sau còn dám cản đương ta hay không?".
Nha đầu ngu xuẩn chết tiệt! Hoa Vô Hối không ngừng trừng mắt tới trên hai mảng ửa số đung đưa, đôi mắt bất ngờ trầm xuống, rơi vào suy tư, khinh công của tiểu nha đầu này đã đạt đến cảnh giới này rồi sao? Hắn thật là xem nhẹ nàng!Xem ra, phải xem kĩ lại kế hoạch mới được.
Truyện khác cùng thể loại
107 chương
25 chương
92 chương
38 chương
68 chương