Nương tử đi nhầm phòng
Chương 7 : Nghĩ lại thật sự là quá hưng phấn
Edit:Juvia
Beta: Elaina
"Dạ, công tử!". Vũ Khuynh nghe vậy trong mắt khó kìm nén được sự kinh ngạc, tuy vẫn vẫn nghe lời, dịu dàng đến gần hai người, vươn bàn tay nhỏ nhắn xinh đẹp thành một tư thế thỉnh. Công tử chưa bây giờ mời kẻ nào, hôm nay tại sao lại tướng đãi đối với hai tiểu nha đầu này chứ? Nàng trong thanh lâu nhiều năm, đương nhiên chỉ liếc một cái là biết ngay hai người này nữ mặc nam trang. Nữ mặc nam trang đi dạo thanh lâu, nàng chưa từng thấy qua, có lẽ hai nha đầu trước mắt này không phải là nhân vật bình thường.
"Vũ tỷ tỷ, ta thật sự không thể nào gọi một vị mỹ nhân là ma ma được, ta gọi như thế, liệu có được không?". Hoắc Thủy chẫm rãi thong thả bước lên, môi cười khẽ, tay nhẹ nắm lấy cái cằm xinh đẹp Vũ Khuynh, quan sát trái phải một phen, cảm giác da thịt non mịn khiến nàng cười híp mắt. "Da thịt nhẵn nhụi mềm mại, quả nhiên người cũng như tên nha!". Đem thân thể này đi đóng quảng cáo sữa tắm, tuyệt đối sẽ thành công tuyệt đối cho mà xem.
"Công... công tử...". Vũ Khuynh có chút kinh ngạc, nàng biết tiểu nha đầu trước mặt là nữ giả nam trang, nhưng hành động này vẫn khiến nàng có chút ngây ngốc, Thiển Đào bên cạnh cũng hoàn toàn ngây dại, nàng biết thư thích mỹ sắc, nhưng không ngờ cái mỹ sắc đó cũng bao gồm cả mỹ nữ ở trong. Trời ạ! Nàng có thể ngất xỉu một chút được không?
Hai đạo ánh mắt vô hình từ phía lầu đối diện chăm chú phóng về phía Hoắc Thủy đang híp mắt, nàng đang rất hài lòng về kết quả mà mình mới tạo ra, chậm rãi buông tay Vũ Khuynh. "Vũ tỷ tỷ, chúng ta sang đó thôi!".
Vũ Khuynh chợt hoàn hồn, đối với biểu hiện vừa nãy của mình có chút ảo não, nhưng rất nhanh lại bật cười. "Công tử, mời theo ta".
Trước Vãn Phong lâu và Lộng Yên lâu có một hồ nước rộng, nước hồ trong suốt, thỉnh thoảng lại có cá nổi lên vẫy vùng, trên hồ có vài căn đình nhỏ rất lịch sự và tao nhã, mỗi căn đình đều có một cái tên độc đáo riêng.
Hoắc Thủy cười cười quan sát mọi thứ trước mặt, hừng thú trong mắt ngày càng nồng đậm hơn, bố cục như vậy, cách điệu như vậy, sao nàng lại không thể hứng thú Phong Yên lâu cho được? Trong phòng có nước mát, đây đều là cách trang trí của thế kỷ hai mươi mốt, ở cổ đại sao có thể được? Chẳng lẽ, Lâu chủ kia cũng là người xuyên việt? Bản thân nàng là người vượt thời không, cho nên người khác chắc cũng có thể, kể từ đó, nàng vẫn muốn tìm cho mình một vị đồng hương.
Nghĩ đến đây, Hoắc Thủy không khỏi bật cười thành tiếng, làm cho Vũ Khuynh đi phía trước và Thiển Đào ở phía sau lắc đầu khó hiểu. "Tiểu... công tử, người lại đang cười trộm cái gì thế ạ?".
"A?". Hoắc Thủy nghe thấy thì bất ngờ ngước mắt, ý vị thâm sâu liếc nhìn về phía Vũ Khuynh. "Ta đang nhìn cách bài trí trong Phong Yên lâu, cách bố trí này rất giống với cách bố trí ở quê hương ta, và nếu có thêm một cái hồ bơi thì sẽ càng đẹp hơn. Phải không, Vũ tỷ tỷ?".
"Công tử, quê hương của người không phải ở Diệp thành này sao? Người ở đây nói bậy bạ gì thế?". Thiển Đào căn bản không biết tình hình nên rất tinh tế nhắc nhở.
Vũ Khuynh mỉm cười theo thói quen, nhưng đôi mắt đẹp lại tràn đầy một mảng hoang mang, ánh mắt nhìn Hoắc Thủy càng ngày cảng giật mình, lại có chút kỳ quái.
"Bản công tử chỉ hứng thú với cách bài trí trong phòng này mà thôi, được rồi, công tử ở đối diện còn đang cha ta đúng không? Mau đi nhanh một chút đi, Vũ tỷ tỷ!". Hoắc Thủy phe phẩy quạt, lộ ra nụ cười mê người, nàng nói lời này đối với người khác là nói hươu nói vượn, nhưng đối với Lâu chut Phong Yên lâu mà nói, thì không phải như vậy! Nàng muốn nhanh một chút gặp vị mỹ nhân trong truyền này nha!
Nghĩ lại thật sự là quá hưng phấn.
"Dạ, công tử, mời!". Vũ Khuynh cười khẽ, nhanh chân dẫn hai người tới Vãn Phong lâu, dừng trước cửa một căn phòng ở khúc quanh chỗ lầu ba. "Công tử, Vũ Khuynh chỉ có thể đưa đến đây thôi, còn lại hai vị công tử hãy tự vào!".
"Cám ơn Vũ Khuynh tỷ tỷ!". Hoắc Thủy hơi gật đầu, nhãn nhặn trả một cái lễ, sau đó chậm rãi thu mắt khỏi bóng dáng màu hồng dần biến mất, thở dài. "Hà... ta thực sự là luyến tiếc Vũ tỷ tỷ, nàng thật xinh đẹp..."
Khóe miệng Thiển Đào hung hăng rút một cái, ác thanh ác khí kêu lớn lên. "Công tử!".
"A?". Hoắc Thủy hoàn hồn, miễn cưỡng trả lời, lúc này mới xoay người đẩy cửa vào, ngay có gõ cửa cũng không thèm gõ. "Vị mỹ nhân nào tìm ta thế này?".
Màn sa trong phòng khẽ động, giống hệt như một giấc mơ, trong phía tần tầng lụa trắng xuất hiện hai mạt bóng dáng, tinh tế rõ ràng, một người mặc y phục màu trắng thanh nhã, người còn lại khoác trên mình hồng* y diễm lệ.
[JE: Hồng ở đây là chỉ màu đỏ chứ không phải màu hồng mà mình thường thấy!]
Màu đỏ sao? Cái màu này sao lại quen thuộc như thế chứ?
Truyện khác cùng thể loại
36 chương
15 chương
82 chương
47 chương
51 chương
185 chương
239 chương