“Muội mệt.” An Nhược Hảo quay vào bên trong, hai mắt nhắm nghiền, cũng không kháng lại nước mắt chảy xuống nơi khóe mắt. Thật ra An Nhược Hảo rất mềm yếu, mặc dù trong lòng nàng vẫn muốn Đường Ca tới cũng là tốt, có lẽ bọn họ có thể ở đây trôi qua cuộc sống lý tưởng. Nhưng nàng lại sợ đối mặt, nàng sợ đó vốn không phải, cho nên nàng không dám đi Ngô gia chứng thực; nàng sợ cho dù là Lý Đường Ca, nhưng đã không phải là Lý Đường Ca của nàng. Lăng Canh Tân nhìn bả vai của nàng hơi run run, cũng buồn phiền trong lòng, đi đến giường của mình, chỉ cẩn thận lắng nghe tiếng hít thở của nàng. Ngày hôm sau, sau khi nàng lqd đưa kinh thư cho thím Tào, ngẫm lại chuyện của Lương nha đầu, cuối cùng cũng thông suốt, trong lòng thoải mái không thôi. “Tiếu Nhan.” An Nhược Hảo quay đầu liền nhìn thấy Viên Phú Cảnh đang đứng tựa dưới tàng cây ven đường, gương mặt đỏ ửng: “Chuyện gì?” “Tiếu Nhan, tới đây.” Viên Phú Cảnh ngoắc ngoắc nàng. Mặc dù An Nhược Hảo thấy kỳ quái, nhưng vẫn đi qua. Nàng vừa tới gần, Viên Phú Cảnh liền đưa tay kéo nàng vào trong ngực, cằm dựa trên vai nàng, nói lẩm bẩm: “Tiếu Nhan, Tiếu Nhan.” “Ngươi uống rượu hả?” An Nhược Hảo khẽ đẩy hắn ra, “Ngươi uống say rồi.” “Ta không say.” Viên Phú Cảnh yên lặng nhìn vào đáy mắt nàng, “Có vẻ như tâm tình của nàng không được tốt.” “Không có.” An Nhược Hảo thừa dịp hắn buông tay, thoát khỏi lòng hắn. “Ngày hôm qua ta nhìn thấy nàng đuổi theo ngựa đang chạy của Ngô Đắc Nhân, vừa khóc vừa gọi đường ca, nàng và hắn…” Trong lòng An Nhược Hảo [email protected]đ&l#q&đ co rút đau đớn: “Ta muốn về nhà.” Viên Phú Cảnh lại kéo nàng, ánh mắt đùa giỡn mang theo tín hiệu nguy hiểm: “Tiếu Nhan, dường như ta nhìn thấu chút gì đó.” “Viên Phú Cảnh!” An Nhược Hảo tức giận trợn mắt nhìn hắn, quá thông minh cũng không phải là chuyện tốt. “Thôi, ta không nói nữa không được sao?” Viên Phú Cảnh thấy nàng nổi giận, giơ tay đầu hàng, còn nói thêm, “Ta dẫn nàng đến một chỗ để giải sầu?” “Chỗ nào?” An Nhược Hảo hơi tò mò. “Đi thì biết.” Viên Phú CẢnh kéo nàng đi, chạy xuyên qua cánh rừng. Bọn họ chạy thẳng qua vài cánh rừng, xuyên qua một mảnh ruộng lúa, lại lội qua một con sông, cuối cùng leo lên một ngọn núi nhỏ mới tới đích. “Hồ thật đẹp!” Xung quanh hồ trước mắt đen như mực, nhưng nước dưới chân lại vô cùng trong suốt, có thể nhìn thấy cá đang bơi lội vui vẻ trong nước. Đột nhiên có một con chim bay xẹt qua mặt nước, văng lên chút bọt nước. “Đẹp nhỉ, đây gọi là hồ Thần Nữ.” Viên Phú Cảnh giống như hiến tặng vật quý nhìn nàng. “Hồ Thần Nữ, không tệ.” An Nhược Hảo lqd nghiêng đầu nhìn hắn, “Có chuyện xưa đẹp đẽ sao?” Viên Phú Cảnh suy nghĩ một chút rồi nói: “Thời thượng cổ, có một cô nương xinh đẹp và một đại anh hùng yêu nhau, nhưng anh hùng muốn đi chinh chiến thiên hạ, cho nên bọn họ định ra hôn ước chờ anh hùng đoạt được thiên hạ sẽ trở lại cưới nàng. Anh hùng thực hiện được lý tưởng của mình, nhưng mà lại quên lời thề. Mà mỗi ngày cô nương lại đến nơi ước hẹn của họ để chờ đợi, nhưng tin tức truyền đến lại là anh hùng thành thân với công chúa nước láng giềng. Nàng ấy hận lại không hận được, còn luôn mang theo chờ đợi thầm kín. Vì thế, mỗi ngày nàng ấy đứng ở trên mảnh đất này, nhìn núi xa lấy nước mắt rửa mặt, cho đến khi nàng ấy chảy khô nước mắt. Cuối cùng nước mắt của nàng ấy hóa thành hồ nước, thân thể hóa thành một tảng đá. Nàng nhìn tảng đá đối diện có giống như được đẽo gọt thành một mỹ nữ không?” “Có điểm giống.” An Nhược Hảo quan sát một chút gật gật đầu. “Từ đó, hồ này liền được gọi là hồ Thần Nữ. Câu chuyện xưa rất đẹp.” Viên Phú Cảnh cười nói. “Lại là chuyện xưa về kẻ bạc tình, tuyệt đối không đẹp.” An Nhược Hảo kéo một cây cỏ nhỏ không biết tên ở bên bờ, ngồi trên tảng đá, “Nhưng ngắm nhìn phong cảnh cũng không tệ lắm.” Viên Phú Cảnh nghe xong đánh giá của nàng có chút dở khóc dở cười, ngồi xuống bên cạnh nàng, vừa rồi chạy tới, dieendaanleequuydonn hơn nữa bên hồ có gió mát quất vào mặt, hắn đã tỉnh rượu không ít: “Tiếu Nhan.” “Hả?” “Ngô Đắc Nhân không phải là người có thể phó thác cả đời, ta không biết trước kia nàng và hắn có chuyện xưa gì, tại sao nàng lại gọi hắn là đường ca. Nhưng mà ta biết Ngô Đắc Nhân, là một hoa hoa công tử, mỗi ngày chỉ thích đi theo mấy cô nương xinh đẹp. Hơn nữa, sở thích lớn nhất của hắn chính là chà đạp phụ nữ đàng hoàng, e ngại quyền lớn thế lớn Ngô gia, trên trấn Cổ Nhạc không ai dám nói một câu không phải. Nhưng nàng có thể trốn thì tránh đi, đừng tìm hắn dây dưa, bằng không chính là…” “Ta đã biết.” An Nhược Hảo đứng dậy, trong lòng nàng rối loạn, đây có lẽ thật sự không phải Lý Đường Ca, “Ta nên về nhà rồi.” Viên Phú Cảnh nghe xong cũng không ngăn cản, chỉ đi theo phía sau nàng, dọc đường đi hai người không nói chuyện. “Tiếu Nhan, muội đi đâu?” An Nhược Hảo vừa tới trước cửa nhà tiểu Thổ trên sườn dốc, Lăng Canh Tân liền từ bên đường nhỏ vọt tới, “Huynh đi tìm khắp thôn cũng không thấy muội, thiếu chút nữa định đi nhà Lương gia rồi.” “Nhị ca, muội không sao.” Lúc này Lăng Canh Tân mới nhìn lqd thấy Viên Phú Cảnh ở sau lưng nàng, mặt đen thui nói: “Ngươi khi dễ Tiếu Nhan nhà ta rồi hả?” “Nhị ca, không có, chúng ta về nhà thôi.” An Nhược Hảo không nói câu thanh minh nào liền kéo tay áo của hắn, lôi hắn về nhà. “Tiếu Nhan, muội đi cùng hắn tới đâu?” Lăng Canh Tân mặc cho nàng kéo vào cổng nhà. “Đi xem hồ phía sau núi.” “Hồ Mặc?” An Nhược Hảo kinh ngạc nhìn hắn: “Viên Phú Cảnh nói cho muội biết là hồ tên Thần Nữ, còn kể chuyện xưa.” “Người đọc sách có thể sửa chuyện xưa, liền sửa để lừa gạt mấy tiểu cô nương như muội.” Lăng Canh Tân cười nói, hắn biết giữa An Nhược Hảo và Viên Phú Cảnh không có gì, “Nhưng cái tên hồ Mặc này ngược lại có nguyên do.” “Nguyên do gì?” “Ăn cơm trước, cơm nước xong sẽ nói cho muội biết.” Lăng Canh Tân cầm chén đũa xếp gọn, đưa cho nàng. An Nhược Hảo nhìn thức ăn lqd trên bàn đều là món nàng thích ăn, nhớ tới hành động việc làm của mình: “Nhị ca, xin lỗi, để cho huynh lo lắng.” “Muội không có việc gì là tốt rồi.” Lăng Canh Tân gắp vào chén nàng một miếng thịt gà. An Nhược Hảo gật gật đầu, vùi đầu bới cơm. “Tiếu Nhan, muội có thể đồng ý với huynh một chuyện không?” Lăng Canh Tân lại dừng đũa. An Nhược Hảo ngẩng đầu lên nhìn hắn. “Về sau muội không nên ở chung một chỗ với Viên Phú Cảnh, hắn có tư tưởng không an phận với muội.” An Nhược Hảo cũng không muốn dây dưa không rõ với Viên Phú Cảnh, gật gật đầu: “Muội biết rồi.” Lăng Canh Tân lấy được hứa hẹn, nhếch môi cười, lại gắp thêm vài món ăn cho nàng. Nhưng mà, chờ sau khi cơm nước xong, An Nhược Hảo đã cảm thấy bụng đau đớn khác thường, đau đến mức nàng d%đ&l#q(d toát mồ hôi lạnh. “Tiếu Nhan, Tiếu Nhan, sao vậy?” Lăng Canh Tân nhìn nàng ôm bụng, vô cùng sốt ruột. “Muội đau bụng.” “Đau bụng.” Lăng Canh Tân đột nhiên xoay nàng nhìn thoáng qua sang chỗ khác, lập tức bế nàng lên giường: “Nằm, hai ngày tới đều nằm trên giường đừng nhúc nhích.” Nói xong, hắn lại tới ngăn tủ tìm một miếng vải đen thật dày, làm đệm lót dưới mông nàng. “Nhị ca, làm gì vậy?” “Nguyệt tín của muội đến.” “Hả?” An Nhược Hảo ngồi dậy, khẽ nghiêng người sang nhìn, quả nhiên, nơi đó đỏ thẫm một khoảng, “Vậy huynh sẽ để cho muội nằm?” “Đúng vậy, Vương bà tử nói chúng ta không dùng nổi đai nguyệt sự của nhà giàu, chỉ có thể nằm ở trên giường, chờ qua đi là được rồi.” Lăng Canh Tân nhìn nàng như đúng rồi. An Nhược Hảo tính toán thời gian nàng tới đây cũng đã hai tháng, đây là lần đầu tiên thấy đỏ: “Trước kia muội đã từng có sao?” “Từng có, hình như có ba lần, lần trước là ba tháng trước, lần trước nữa là tháng chín năm ngoài, lần đầu tiên là tháng giêng năm ngoái.” An Nhược Hảo nghe, tính toán thời gian, thân thể này đúng là có chút vấn đề, nguyệt sự tới không hề bình thường, nhưng lqd vấn đề bây giờ không phải cái này: “Vậy mỗi lần huynh đều để cho muội nằm?” “Ừ, nhị ca vô dụng, không mua nổi đai nguyệt sự.” Lăng Canh Tân tự trách nhìn nàng. Vốn An Nhược Hảo cảm thấy thảo luận chuyện này cùng một đại nam nhân như Lăng Canh Tân thật sự không hay, nhưng chính Lăng Canh Tân không cảm thấy thẹn thùng chút nào, nên An Nhược Hảo cũng không làm kiêu: “Nhị ca, vải bố mua lúc trước còn dư chứ.” “Có có có, nhị ca chọn toàn màu đen, mỗi ngày đổi cho muội một miếng, đủ dùng.” Lăng Canh Tân lại hiểu nhầm ý của nàng. An Nhược Hảo nghĩ Lăng Canh Tân coi đó là tã, mỗi ngày đổi một miếng, bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “Không phải ý này, nhị ca. Chúng ta không mua được, muội có thể tự mình làm.” Dù thế nào thì An Nhược Hảo cũng biết làm đai nguyệt sự thế nào, liền tự mình làm là được. “Tự mình làm?” “Ừ, huynh mang vải, kéo cùng kim chỉ ra đây, sau đó ra ngoài lấy cho muội ít rơm cùng tro bếp.” “Được được.” Lăng Canh Tân thấy có thể tự làm, liền lập tức làm theo. An Nhược Hảo cầm vải trước mắt, dieendaaneleequuydonn trong lòng suy nghĩ thật kỹ, rốt cuộc cuối cùng cầm kéo cắt xuống, cắt thành hình một chữ H lớn. Quay ngang gấp đôi lên, phía trên đặt một tầng giấy dầu đề phòng rơi rớt, còn mặt trong để rơm rạ cùng tro bếp, lại dùng kim chỉ may lại. Nàng nhìn nhìn, một “Thiên sứ” giản dị đã làm xong, mặc dù mỗi lần đều phải tắm, phải gỡ bỏ khâu vá lại một lần, nhưng vẫn còn hơn là không có. Nàng nghĩ như vậy, lại làm mấy cái. (Chỗ này các nàng tưởng tượng tới quần chip cột dây hai bên nhé, dưới đáy có 2 lớp vải, ở giữa là rơm rạ cùng tro bếp, phía dưới (tức là phía ngoài) là giấy dầu để chống chảy ra.) “Được rồi.” An Nhược Hảo nhìn thành quả lao động của mình, vui mừng không thôi, nhưng ngay lúc đó nàng vui quá hóa buồn vì bị kim đâm một cái, đau đến mức nàng thở dốc vì kinh ngạc. Lăng Canh Tân thấy tay nàng bị đâm lqd thì đau lòng muốn chết, vội bỏ ngón tay nàng vào trong miệng mình mút lấy. “Được rồi, nhị ca, không có chuyện gì.” An Nhược Hảo căng thẳng trong lòng, vội vàng rút tay lại. “Vốn bị chảy máu, ngón tay lại còn bị đâm hư, chảy máu quá nhiều thì làm thế nào?” Lăng Canh Tân trách cứ nhìn nàng chằm chằm.