“Chân Tâm Thống, chiều phát sáng tử, sáng phát chiều tử. ”Chạng vạng, ánh tà dương đỏ như máu, Vân Thường ngây ngẩn ngồi trước cửa nhà, Chu Hoài Lễ đã về, xòe tay ra, để lộ một nắm tiền nhỏ. “Hôm nay có quan khách thưởng tiền cho tôi, người giữ giúp tôi đi. ” Ai ngờ ngay giây tiếp theo Vân Thường đã vươn tay gạt hết số tiền đó xuống đất, mắt đỏ hoe hỏi: “Ta hỏi ngươi một lần nữa, rốt cuộc làm sao ngươi có được số tiền này!” Chu Hoài Lễ theo hầu hạ Vân Thường mấy năm rồi, chưa bao giờ thấy nàng tức giận đến như vậy, này là lần đầu tiên trong đời. Nương nương của hắn thanh khiết thông minh, chắc chắn đều biết cả rồi. Hắn bước tới nhặt từng đồng từng đồng xu lên, giọng nói như có vô hạn chua xót. “Nương nương, thật xin lỗi, đã làm cho người mất mặt. ” Chu Hoài Lễ từng nhiều lần nhìn thấy Vân Thường khóc, tủi thân có, buồn bã có, đau khổ có, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng như thế này, mặt cắt không còn một chút máu, hai mắt to tròn trừng lớn, để cho nước mắt lần lượt rơi xuống. Nàng nắm lấy vạt áo của hắn, nhìn vào mắt hắn nói: “Dù cho ta có đói chết, cũng không muốn ngươi nuôi ta bằng cách đó, thái giám thì làm sao? Thái giám không thể sống tốt như người thường sao? Ta không cần cơm áo vô lo, ta muốn ngươi phải đường đường chính chính mà sống!” Gằn từng chữ một, giống như đau khổ[1] tột cùng mà nói ra. [1] Nguyên bản là 泣血 – khấp huyết: Khóc chảy máu mắt, ý nói đau khổ vô vùng. Chu Hoài Lễ không kiềm nén được cảm xúc của mình nữa, bỗng nhiên ôm chầm lấy Vân Thường, vùi đầu vào cổ nàng, âm thầm nghẹn ngào. Gặp được nữ tử này, Chu Hoài Lễ hắn may mắn làm sao. Trong khoảng sân tồi tàn, hai trái tim cùng nhịp rốt cục cũng nép vào nhau. “Chúng ta sống tốt, đợi đến lúc cuộc sống ổn hơn rồi, cùng nhau về quê nhà của ngươi ngắm hoa mai. ” Mặt trời mọc mặt trăng lên, nháy mắt đã qua hơn một tháng. Vân Thường lên núi nhặt được rất nhiều dây mây, dạy Chu Hoài Lễ đan giỏ theo cách làm của mẹ nàng, hắn học rất nhanh, hai người đan được rất nhiều rất đẹp. Tuy không bán được bao nhiêu tiền, nhưng cũng đủ cho hai người sinh sống, rau củ trong sân cũng đã lớn được một chút, nếu không bán được cũng có thể giữ lại để ăn dần, cuộc sống mưu sinh hằng ngày của hai người cũng tốt hơn nhiều. Chu Hoài Lễ trong lúc mơ màng có một loại ảo tưởng, như thể bọn họ không phải là phi tần và thái giám, mà họ chỉ là một đôi vợ chồng bình thường. Hôm đó Chu Hoài Lễ về sớm, Vân Thường còn chưa nấu cơm, vừa thấy hắn trở về liền đứng dậy chào đón. “Sao hôm nay lại về sớm như vậy?” Chu Hoài Lễ nét mặt tươi cười nói: “Có nhiều người mua, tất nhiên cũng bán nhanh hơn. ” Nói xong hắn lấy từ trong ngực ra một cây trâm bạc, cẩn thận cài lên tóc của Vân Thường. Vân Thường nhìn nét mặt chăm chú của hắn mà mỉm cười. “Ngươi mua trâm cài cho ta làm gì?” “Hôm nay là sinh thần của người, người không nhớ, tôi không thể không nhớ. ” Làm sao Vân Thường quên được chứ, chỉ là cảm thấy hoàn cảnh bây giờ gian khổ không thể so với trước đây, không thể nào bày tiệc lớn như trước được, nên mới dứt khoát không nhắc đến chuyện này. Nhưng nàng không nghĩ rằng Chu Hoài Lễ vẫn còn nhớ. Hai người xào thêm vài món ăn, lấy trà thay rượu rót vào hai cái chén, đã lâu Vân Thường không được vui vẻ như vậy, dưới ánh nến, đôi mắt nàng long lanh tia sáng, làm tim Chu Hoài Lễ đập lỡ mất một nhịp. Nàng cười nói: “Nguyện ‘niên niên hữu kim nhật, tuế tuế hữu kim triêu’[2]. ” [2] Niên niên hữu kim nhật, tuế tuế hữu kim triêu: Năm nào cũng vui như hôm nay, tuổi nào cũng hạnh phúc như ngày này. “Phải, người sẽ sống lâu trăm tuổi, ta sẽ cùng người sống lâu trăm tuổi. ” Dứt lời, Chu Hoài Lễ uống cạn chén của mình. Vầng trăng trên trời tròn rồi khuyết, khuyết rồi lại tròn, cũng giống như vạn vật ở trên đời, thời khắc tốt đẹp đấy, lại không thể dài lâu. Cha mẹ của Vân Thường đều là người đoản mệnh, nàng cũng nghĩ có thể mình sẽ rời đi trước Chu Hoài Lễ một bước, nhưng nàng không ngờ rằng, ngày đó lại đến sớm như vậy. “Đau đớn như vậy, đã bao lâu rồi?” Như Ý sắc mặt lạnh lùng, gương mặt muốn bao nhiêu nghiêm túc thì có bấy nhiêu. Trong lòng Vân Thường cảm thấy không yên, thành thật trả lời: “Đã hơn nửa tháng. ” Nửa tháng trước tự nhiên nàng cảm thấy tức ngực đau bụng, lúc đầu cũng không mấy để tâm, mãi đến mấy ngày gần đây bắt đầu ho khan khó thở, Chu Hoài Lễ cảm thấy nàng bất thường, tưởng nàng nhiễm phong hàn, mới mời Như Ý đến xem bệnh chữa trị cho nàng. Xem phản ứng của Như Ý, dường như nghiêm trọng hơn nhiễm phong hàn rất nhiều. Trong sân, Như Ý nói với Chu Hoài Lễ: “Ta sẽ kê cho ngươi một đơn thuốc, sau khi sắc xong mỗi ngày dùng hai lần, cứ cách hai ngày ta lại đến châm cứu một lần, nhớ đừng để tâm trạng của nàng vui vẻ ưu sầu quá mức!” Lòng Chu Hoài Lễ trống rỗng, hỏi: “Nương nương không phải chỉ bị nhiễm phong hàn thôi sao? Sao nghe lại nghiêm trọng như vậy. ” Như Ý lắc đầu nói: “Triệu chứng của nàng, chính là do tâm lực khô kiệt gây ra, trong sách thuốc gọi là Chân Tâm Thống[3]. ” Nói xong thở dài, rồi nói tiếp: “Chân Tâm Thống, chiều phát sáng tử, sáng phát chiều tử. ” [3] Bệnh Chân Tâm thống theo Y Học Cổ Truyền bao gồm một số bệnh thiếu máu tim cục bộ hay thiếu máu cơ tim là một trong những biểu hiện thường gặp nhất của bệnh xơ vữa động mạch. Chu Hoài Lễ cảm thấy như có sét đánh giữa trời quang, hồi lâu không nói nên lời, chỉ quay đầu nhìn về phía cửa nhà, một lúc lâu sau mới hỏi: “Thật vậy sao?” “Là thật. ” Hắn yên lặng, đứng sững ở đó, giống hệt một pho tượng, sau một hồi im lặng, hắn ngẩng đầu nói với Như Ý: “Đừng nói với nàng. ” Tiễn Như Ý đi rồi, hắn trở vào nhà, Vân Thường đã ngủ rồi, Chu Hoài Lễ vẫn như trước đây vén tóc mai lòa xòa trước trán giúp nàng, giọng nói dịu dàng. “Không có việc gì đâu, ngày mai uống mấy thang thuốc thì khỏe ngay, đợi mọi thứ tốt hơn rồi, chúng ta còn phải cùng nhau đón Trung thu, cùng nhau ngắm hoa mai, cùng nhau qua những năm dài! ! ” HẾT CHƯƠNG 12.