Hắc Viêm Triệt đau lòng lau nước mắt của cô, lộ một chút cười nhạt bất đắc dĩ nhẹ giọng đến nói "Tiểu Bàn, cái gì anh cũng có chỉ thiếu một mình em, em không cần phải thông minh hơn người không cần phải xinh đẹp không cần phải có tri thức hiểu lễ nghĩa cũng không cần phải có tài có đức, em chỉ cần ngoan ngoãn để anh nâng trong lòng bàn tay đặt ở dưới đáy lòng là đủ rồi, Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn vì sao em không hiểu từ trước đến nay thứ anh muốn đều chính là em và cũng chỉ có em, mặc kệ em có bao nhiêu chỗ thiếu hụt anh muốn vẫn chính là một mình em cũng không tệ gì chỉ là em không biết thôi." "Thật vậy sao?" Viên Cổn Cổn nhìn bộ dáng dịu dàng như có thể nhỏ ra nước của anh, không xác định hỏi. "Thật, anh yêu em chỉ yêu em thôi Viên Cổn Cổn." Hắc Viêm Triệt ôm chặt lấy cô không để cô nhìn thấy anh vì kích động mà đôi mắt đã nổi hơi nước, thì ra bọn họ đều yêu nhau sâu đậm lại bởi vì không hiểu rõ nhau mà phí thời gian lâu như, suýt chút nửa anh còn mất đi cô, sớm biết là như thế này thì sao anh có thể kiên trì cái gọi là tự tôn không chịu mở miệng nói yêu nàng cô, từ trước tới bây giờ anh đều không biết đơn giản như cô cũng sẽ có tâm sự của mình, anh luôn cho rằng mỗi ngày cô chỉ cần có ăn sẽ thật vui vẻ thật thỏa mãn, Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn là anh không để ý đến tâm trạng của cô không để ý đến lo lắng của cô càng không để ý tới sẽ có người dám nói lung tung ở sau lưng cô, là anh không tốt tất cả đều là anh không tốt, anh có thể tưởng tượng được khi cô cầm từng cái áo ngủ từng cái thảm lông thêu chữ DOVE là cô đơn thế nào, là anh không cho cô có cảm giác an toàn thế nên ngay cả mở miệng hỏi anh cô cũng không có dám. "Em cho rằng...cho rằng cả đời này cũng sẽ không nghe được anh nói yêu em." Viên Cổn Cỏn ru rú ở trong lòng anh, cảm động đến khóc rả rích ồn ào. Hắc Viêm Triệt khẽ vuốt sống lưng cô, lặng lẽ an ủi cô, cười cười tự giễu chỉ số thông minh cao tới đâu nhưng ở trong tình yêu không ai có thể không ngốc, tất cả đều bị yêu làm cho choáng váng không bị tổn thương không đau thì mãi mãi không hiểu mình sai ở đâu. Viên Cổn Cổn ở trong lòng Hắc Viêm Triệt khóc đến nấc cục, mặt đầy nước mắt nước mũi xấu xí nhưng Hắc Viêm Triệt hoàn toàn không chê bẩn dùng áo ngủ của mình lau nước mắt lấy khăn giấy lau nước mũi cho cô, ôm cô dậy lấy nước cho cô uống, nhìn cô uống nước xong hai tay nâng ly thủy tinh khóc đến bộ dáng co rút, nhẹ dỗ dành "Ngoan, đừng khóc." Viên Cổn Cổn mở to đôi mắt hồng hồng ánh hơi ngượng ngùng nhìn anh, bộ dáng chật vật như vậy cũng chỉ có cô mà thôi, thật mất mặt. Hắc Viêm Triệt ngồi tới bên cạnh quẹt quẹt cái mũi nhỏ đỏ rực của cô : "Thành thật khai báo nhớ lại từ lúc nào? "Chính là mấy ngày trước lúc em suýt bị xe đụng đột nhiên liền nhớ ra một chút, hai ngày sau mới nhớ hết hoàn toàn." Viên Cổn Cổn nhỏ giọng meo meo. "Vì sao ngày đó không nói với anh?" "Em muốn cho anh một bất ngờ." Viên Cổn Cổn đỏ mặt. "Hai năm trước vì sao phải đi? Vì sao muốn đi tìm Na Tịch Thịnh Duệ? Khi đó em muốn rời xa anh mãi sao?" Hắc Viêm Triệt nhìn cô hỏi ra chuyện trong lòng muốn biết nhất. Viên Cổn Cổn ngẩn người giả ngu nhìn ra ngoài cửa sổ : "Triệt, anh biết không bắt máy bay thật sự rất linh ngày em nhớ lại vừa đúng lúc bắt được chiếc máy bay thứ 1000 mà nguyện vọng của em muốn chính là nhớ lại này đoạn trí nhó bị mất đi cho nên..." "Viên Cổn Cổn không cần đổi đề tài." Hắc Viêm Triệt nhếch mày kiếm nâng mặt cô lên nhìn thẳng vào anh. "Em nói anh cũng không được tức giận" Viên Cổn Cổn ấp úng. "Đừng bàn điều kiện với anh, nói mau." Giọng của Hắc Viêm Triệt thấp xuống vài độ. "Từ lúc em và Bảo Bảo rời nhà trốn đi rồi sau khi trở về anh liền trở nên là lạ không thương không quản em, hơn nữa cũng không chạm vào em, em nghĩ anh không muốn em cho nên tâm trạng luôn rất sa sút, sau ngày đó em ở trong toilet nữ nghe được có người nói một ít lời không dễ nghe, nếu không phải thân thể của anh chỉ tiếp nhận được đụng chạm của em thì dựa vào mặt hàng như em là không thể ngồi trên vị trí thiếu phu nhân nhà họ Hắc… dù sao cũng chính là một số lời đồn không tốt thôi, trong lúc em đau lòng kích động đã chạy đến Pháp tìm anh Duệ.” Hắc Viêm Triệt nhìn Viên Cổn Cổn, cả người đều tản mát ra hơi thở đáng sợ, Viên Cổn Cổn sợ tới lại nói “Em vừa đến Pháp liền hối hận nhưng em lại không dám trở về sợ anh đánh em, hơn nữa em quên đem tiền, sau khi mua vé máy bay mới phát hiện trong ví không có bao nhiêu tiền mặt. Em cũng không biết đường, vốn là em chỉ muốn gặp anh Duệ kể lể chuyện ủy khuất rồi để anh ấy đưa em trở về nhưng không nghĩ tới em lại xui xẻo như vậy, vừa xuống máy bay không bao lâu liền đụng phải cướp. Anh ta lấy túi của em, em không chịu anh ta liền đẩy em ra đường, chuyện kế tiếp thì anh đã biết rồi.” Hắc Viêm Triệt bị cô làm tức giận đến sắc mặt xanh mét hung tợn trừng mắt ép tới gần cô. “Anh… anh muốn làm gì… hu hu đừng đánh em, em biết sai rồi.” Viên Cổn Cổn khóc than, khuôn mặt nhỏ nhắn quay ra sau. “Em cái người ngu ngốc này, tên đó muốn túi vì sao em không đưa?! Còn giành giật lại, trong đầu em toàn là nấm mốc có phải không?! Phải hay không?! Khi đó em còn có thai!” Hắc Viêm Triệt không thể nhịn được nữa hét lớn với cô, hơi ngứa tay tưởng muốn véo cô. “Nhưng khi đó em cũng không biết mình có Hách Hách.” Viên Cổn Cổn phòng bị che chở đầu của mình, ủy khuất meo meo. “Em có thể cho anh ta túi xách nhưng bóp tiền không được, em có đồ quan trọng ở bên trong.” “Đồ quan trọng gì?” Viên Cổn Cổn lắc lắc đầu: “Không thể nói, dù sao cũng chính là đồ rất rất quan trọng.” Hắc Viêm Triệt nghĩ nghĩ lấy một tấm ảnh từ ngăn kéo đầu giường ra ném tới trước mặt cô lạnh giọng hỏi “Có phải cái này không?” Viên Cổn Cổn nhìn “bức ảnh người đàn ông tuấn tú” vội vàng cầm lên vui vẻ nhìn anh “ Sao có thể ở chỗ của anh? Em còn tưởng rằng bị tên cướp kia lấy đi cùng túi xách rồi.” Hắc Viêm Triệt nhìn khuôn mặt tươi cười đơn thuần của cô, không nói rõ được cảm giác trong lòng là gì liền vì một tấm hình này, sao cô có thể ngu ngốc như vậy làm người ta thương tiếc như vậy, khiến anh không biết là nên hung hăng trách mắng cô hay là ôm chặt lấy cô. “Ừm. Tấm hình này là em… Anh đừng nóng giận được không?” Viên Cổn Cổn nhìn anh lặng không tiếng động, bộ dáng hơi cà lăm nói. “Em hiểu lầm anh rồi trốn đi, bị ủy khuất cũng không nói với anh, em nói xem anh nên phạt em thế nào?” Hắc Viêm Triệt cố ý nghiêm mặt lạnh lùng nhìn cô. “Anh… anh muốn phạt thế nào.” Viên Cổn Cổn nuốt nuốt nước miếng, vẻ mặt con thỏ nhỏ bị sói xám lớn dọa sợ. “Anh muốn hung hăng đánh em một trận!” Hắc Viêm Triệt nghiến răng nghiến lợi nói. Viên Cổn Cổn phản xạ che đầu mình đáng thương tội nghiệp nhìn anh. “Em… Em mang thai… anh không thể đánh em.” Hắc Viêm Triệt kéo cô vào trong ngực mình véo véo gò má mềm mại của cô “Ghi sổ chờ em sinh xong rồi tính với em.” Viên Cổn Cổn nhẹ nhàng thở ra, nói như vậy thì cô còn có ‘kim bài miễn tử’ có thể dùng trong 9 tháng? “Nói là người nào nói nhảm ở trước mặt em.” Hắc Viêm Triệt cắn cắn lỗ tai cô, nhàn nhạt hỏi. “Chính là cô gái bị anh ném ra công ty còn không cho người tuyển dụng đấy.” Viên Cổn Cổn sợ ngứa gãi gãi nhỏ giọng trả lời, rốt cuộc bây giờ cô cũng biết vì sao lúc trước cô ta đều nhắm vào cô rồi. “Còn ai nữa? Tiếp tục nói.” “Không… không có.” “Hả? Nghĩ kỹ rồi nói.” Hắc Viêm Triệt nhíu mày, trong giọng nói mang theo uy hiếp rõ ràng. Viên Cổn Cổn vươn tay ôm cổ anh chủ động hôn lên môi mỏng của anh. “Bỏ đi, đừng so đo, coi như tích phúc cho bé cưng trong bụng của em đi hơn nữa trôi qua chuyện lần trước em nghĩ về sau cũng sẽ không có ai khi dễ em nữa.” “Không được.” “Đi mà… Triệt, ông xã, thiếu gia, ba đứa nhỏ…” Viên Cổn Cổn làm nũng cọ cọ ở trong lòng anh giống như thú cưng không an phận. Hắc Viêm Triệt bị cô làm như vậy vất vả ngăn chặn thứ gì đó đang dũng mãnh giương cao, không chịu nổi kiềm chặt đầu hôn lên môi của cô. “Ừm” Viên Cổn Cổn sửng sốt một chút sau đó nhắm mắt lại chủ động ôm cổ anh bắt đầu đáp lại nụ hôn. Hơi thở của hai người đều rối loạn, lần đầu tiên Viên Cổn Cổn chủ động cởi bỏ áo ngủ của Hắc Viêm Triệt lộ ra dáng người của anh. “Không được.” Hắc Viêm Triệt bắt lấy tay nhỏ bé ở trên người mình, giọng khàn khàn thì thào cũng không biết là nói cho cô nghe hay là nói cho mình nghe. Viên Cổn Cổn chớp chớp mắt trong suốt, nghi ngờ có phải mình nghe lầm hay không, bình thường đều là cô nói không được, lúc này vất vả lắm cô mới chủ động anh lại nói với cô không được? Vậy có được xem là phong thủy luân chuyển hay không?