Không biết qua bao lâu Viên Cổn Cổn mở to mắt lẳng lặng nhìn Hắc Viêm Triệt đã ngủ, vươn tay dịu dàng khẽ vuốt khuôn mặt hoàn mỹ, nguyện vọng của cô đã thành hiện thực đoạn trí nhớ bị mất kia đã quay lại.
Không ổn, rất không ổn, Hắc Viêm Triệt nhíu mày nhìnViên Cổn Cổn lại rơi vào trạng thái ngẩn người, từ ngày đó về sau cô liền thường xuyên ngẩn người vẻ mặt nặng nề đầy tâm sự.
“Một tiếng em chỉ ăn được như vậy là muốn anh tức giận.” Hắc Viêm Triệt gấp khúc ngón tay gõ gõ trước chén cơm, thu hút sự chú ý của cô.
Viên Cổn Cổn ngẩn người vội vàng cầm lấy chén xới miếng cơm to.
“Dùng bữa.”
Giọng nói trầm thấp từ miệng Hắc Viêm Triệt phun ra, biểu hiện tâm trạng anh không được tốt lắm.
Viên Cổn Cổn nhận được mệnh lệnh lập tức gắp thức ăn đưa trong miệng, nét mặt giống như con trâu cần quất roi mới bước đi.
Hắc Viêm Triệt không nhịn được lấy chén cơm và đũa của cô qua, bế cô lên trên người mình sau đó bắt đầu chia thức ăn cẩn thận dùng muỗng múc một muỗng cơm rồi lại gắp thức ăn để ở mặt trên đưa đến bên miệng cô.
Viên Cổn Cổn ngượng ngùng nhìn anh một chút, há mồm ăn.
“Rốt cuộc là em làm sao hả? Không thoải mái chỗ nào?”
Hắc Viêm Triệt vừa đút cô vừa nhẹ nhàng hỏi, từ sau khi cô mang thai anh liền trở nên dịu dàng hơn không dám tùy tiện lớn tiếng với cô sợ cô không vui nên chỉ có thể học bao dung dụ dỗ cưng chiều.
Viên Cổn Cổn lắc lắc đầu chỉ nhìn anh.
“Vậy vì sao không vui cả ngày ngẩn người buồn rầu, em đang nghĩ cái gì?” Hắc Viêm Triệt lấy một cái chén không múc canh bổ.
“Không có gì, Triệt em bàn với anh một chuyện được không?” Viên Cổn Cổn mềm mỏng nói.
“Ừ nói đi.”
“Nếu lần này em sinh con gái vậy để con bé theo họ của em được không?”
“Vì sao?” Hắc Viêm Triệt thổi thổi canh sau khi thử độ ấm mới đưa đến bên miệng Viên Cổn Cổn.
Viên Cổn Cổn ngoan ngoãn uống xong mới chậm rãi nói: “Bởi vì con gái họ Hắc nghe không êm tai, phải đặt tên thế nào? Hắc Quả Phụ? Hắc Mân Côi? Hắc Hắc? Hắc Long Đông?”
Hắc Viêm Triệt nghe vậy tay cầm chén run một chút không nói gì nhìn cô.
“Sao anh nhìn em như thế? Chẳng lẽ không đúng sao? Hơn nữa, không phải là tên Hách Hách đã đổi thành Hắc Viêm Hách sao, để cho con gái theo họ em đi.” Viên Cổn Cổn chớp chớp mắt biểu cảm rất là vô tội.
Quên đi, dựa vào chỉ số thông minh của cô thì cũng không thể yêu cầu quá xa vời.
“Được, vậy nếu là con gái em muốn đặt tên gì?”
“Viên Cầu Cầu?” Viên Cổn Cổn đắc ý tuyên bố cái tên mình suy nghĩ mấy ngày mới nghĩ ra được, cực kỳ vừa lòng.
Tay cầm chén của Hắc Viêm Triệt lại run lên, nhìn cô không biết nên nói cái gì.
“Không hay sao?” Viên Cổn Cổn nhìn anh im lặng lập tức trề miệng làm một bộ dáng lã chã chực khóc.
“Rất hay.” Hắc Viêm Triệt né tránh ánh mắt trong suốt của cô tiếp tục múc canh để tới bên miệng thổi nguội.
“Thật sao?” Viên Cổn Cổn lập tức nâng khuôn mặt tươi cười lên, thay đổi sắc mặt cực nhanh làm cho người ta nhìn thôi là đủ rồi.
“Ừ.”
“Nếu là sinh đôi thì làm sao bây giờ?” Viên Cổn Cổn ôm cổ anh làm nũng.
“Lại đặt thêm một cái tên.” Hắc Viêm Triệt phun ra một câu nói nhảm.
“Vậy thì đặt tên gì? Viên Đóa Đóa được không? Viên Đóa Đóa thật đáng yêu.” Viên Cổn Cổn hưng phấn nói.
“Ừ đáng yêu.” Hắc Viêm Triệt tiếp tục nói trái lòng.
“Vậy nếu là sinh ba.”
“Đến lúc đó lại nói, mau ăn cơm.” Hắc Viêm Triệt ngắt lời cô, nhét một muỗng cơm ngăn chặn miệng của cô.
Viên Cổn Cổn nhìn nhìn anh cười thật ngọt ngào, có phải là nên nói cho anh biết rồi không, đêm nay cứ nói đi.
Buổi tối hơn mười giờ, Viên Cổn Cổn ru rú trong lòng Hắc Viêm Triệt xem tivi, cầm trong tay là đồ ăn vặt của riêng phụ nữ có thai mà Hắc Viêm Triệt gọi người nghiên cứu chế tạo cho cô, vừa ăn vừa xem giống một con mèo nhỏ rất được cưng chiều dựa vào trong lòng chủ nhân không chịu động.
“Nên ngủ, đi đánh răng.” Hắc Viêm Triệt lấy đồ ăn vặt trên tay cô, vỗ vỗ mông tròn nhắc nhở.
“Vì sao anh không đánh răng?” Viên Cổn Cổn liếm liếm ngón tay lười biếng không muốn động.
Hắc Viêm Triệt kéo ngón tay trong miệng cô ra, lấy khăn giấy lau cho cô.
“Anh đã đánh răng rồi, còn nữa không cho liếm tay như thế.”
“Hôm nay em không muốn đánh răng cũng không muốn động.” Viên Cổn Cổn làm nũng chui vào lòng anh cọ cọ.
“Không được, mau đứng lên anh đi với em.” Hắc Viêm Triệt vươn tay vuốt vuốt tóc dài của cô.
Viên Cổn Cổn bẹt bẹt miệng, nghe lời từ trên người anh tuột xuống ngoan ngoãn đi tới phòng tắm đánh răng.
Sau khi đánh răng xong, Viên Cổn Cổn giang hai tay cười ngây ngô với Hắc Viêm Triệt bên cạnh: “Ông xã, ôm.”
Hắc Viêm Triệt ôm cô lên tắt đèn đi trở về bên giường nhẹ tay nhẹ chân đặt cô xuống mình cũng nằm xuống.
Viên Cổn Cổn chủ động ôm eo Hắc Viêm Triệt, mặt dán vào ngực anh nghe tiếng tim đập mạnh mẽ hít vào một hơi sau đó nhẹ nhàng mở miệng: “Triệt em kể chuyện xưa cho anh nghe được không?”
“Được.” Hắc Viêm Triệt dịu dàng vuốt tóc dài của cô, đừng nói nghe cô kể chuyện xưa chỉ cần cô muốn nói anh đều cho.
Mùa xuân năm 1919, vương thất nghênh Lục Xâm Bảo (Luxembourg) nghênh đón công chúa Charlotte kế thừa vương vị đồng thời nàng lại gả cho vương tử Felix hậu duệ Bourbon.
Leon một phụ bếp của vương thất hết sức bận rộn, cả ngày đều dọn dẹp bát đũa và mâm, hai tay nứt ra rất nhiều lỗ hổng lúc hắn đang dùng nước muối lau miệng vết thương thì một bé gái đã đi tới nói với hắn: "Như vậy nhất định sẽ rất đau?"
Bé gái này chính là người ảnh hưởng đến cả đời hắn, công chúa Ba Toa. Bọn họ cứ gặp nhau như vậy, Leon chưa từng có ngườ yêu thương gặp Ba Toa tốt bụng. Bởi vì Ba Toa chính là bà con xa của vương tử Felix cho nên ở vương thất có địa vị rất thấp.
Kem lạnh là một loại thức ăn hiếm lạ thật sự là không tới phiên nàng đến thử. Vì thế mỗi đêm Leon sẽ lặng lẽ lùi vào phòng bếp để làm kem vì Ba Toa, hai người luôn vừa ăn kem vừa nói chuyện xưa, Ba Toa còn dạy tiếng Anh cho Leon.
Mối tình đầu ngọt ngào quanh quẩn giữa bọn họ nhưng vào thời đại bảo thủ cấp bậc, bởi vì thân phận và tình cảnh đặc biệt nên bọn họ đều không có nói ra tình yêu trong lòng mình chỉ yên lặng chôn phần tình cảm này dưới đáy lòng.
Thế kỷ 20, lúc đầu địa vị của Lục Xâm Bảo cũng lớn mạnh trên toàn bộ Châu Âu, Lục Xâm Bảo ký kết đồng minh với Bỉ, vì củng cố quan hệ hai nước cưới hỏi vương thất trở thành cách tốt nhất mà người bị lựa chọn chính là công chúa Ba Toa. Liên tục vài ngày Leon đều không gặp Ba Toa. lòng hắn nóng như lửa đốt. Rốt cục vào một tháng sau Ba Toa xuất hiện ở trên bàn cơm nhưng mà nàng đã gầy đi một vông lớn cả người nhìn rất tiều tụy. Leon đang chuẩn bị món điểm tâm ngọt, dùng chocolate nóng viết vài chữ cái tiếng anh lên kem mà Ba Toa ăn, DOVE là chữ tiếng Anh viết tắt của DO YOU LOVE ME.
Hắn tin tưởng Ba Toa nhất định có thể đoán được tiếng lòng hắn nhưng mà Ba Toa ngây ngốc rất lâu mãi đến khi chocolate nóng tan đi. Hắc Viêm Triệt sửng sốt, chờ đợi câu sau của cô. Vài ngày sau Ba Toa lấy chồng.
Một năm sau không chịu được nổi nhớ tương tư hành hạ Leon rời khỏi phòng bếp vương thất mang theo nổi khổ riêng trong lòng lặng lẽ tới một nhà hàng cao cấp làm.
Ông chủ nơi này rất coi trọng hắn còn gả con gái cho hắn. Thời gian trôi qua gia đình an bình sự nghiệp vững vàng còn có một đứa con trai cũng chưa thể an ủi đáy lòng bị thương của Leon. Tâm sự của hắn không tránh được ánh mắt của vợ, nàng phẫn nộ đau lòng rời khỏi. Từ đó về sau Leon luôn cô đơn dẫn theo con kinh doanh cửa hàng bánh kẹo. Có một ngày Leon nhìn đến con trai đuổi theo chiếc xe kem, cửa trí nhớ liền bị phá.
Từ khi Ba Toa rời đi Leon liền không làm kem nữa. Lần này Leon quyết định tiếp tục vì Ba Toa trong quá khứ hoàn thành nghiên cứu. Trải qua mấy tháng tỉ mỉ nghiên cứu chế tạo bơ sữa, đồng thời khi sản xuất kem được chocolate phủ quanh cũng khắc bốn chữ cái này. Con trai hồn nhiên hỏi Leon “LOVE” có ý gì. Leon nhẹ nhàng mà nói: Đây là tên kem. Kem đưa ra liền được khen ngợi. Mà chính vào lúc này Leon nhận được một lá thư từ Lục Xâm Bảo, thư là do một người cùng làm trong phòng bếp viết cho hắn nói công chúa Ba Toa từng phái người về nước hỏi thăm tin tức của hắn hi vọng hắn có thể đi thăm nàng nhưng biết được hắn không đi. Bởi vì ảnh hưởng của Chiến Tranh Thế Giới Lần Thứ II nên lá thư đến tay Leon trễ một năm lẻ ba ngày. Leon trải qua trăm cay nghìn đắng rốt cuộc tìm được Ba Toa. Lúc này Ba Toa và Leon đều đã già đi, Ba Toa suy yếu nằm ở trên giường đôi mắt trong suốt bồng bềnh đã trở nên mờ mịt.
Leon nhào tới bên giường nàng không cách nào kìm nén nước mắt mà nhỏ giọt trên mu bàn tay tái nhợt của nàng. Ba Toa vươn tay ra nhẹ nhàng đụng vào tóc Leon dùng giọng nói gần như mỏng manh đến nghe không rõ kêu tên Leon. Ba Toa nhớ lại lúc đó ở Lục Xâm Bảo nàng rất yêu Leon, cũng từng tuyệt thực từ chối kết hôn, nàng bị giam một tháng, nàng biết rõ bản thân tuyệt đối không có thể trốn thoát vận mệnh liên hôn huống chi Leon chưa bao giờ nói yêu nàng càng không có hứa hẹn gì. Vào thời đại kia, phụ nữ cãi lại gia đình chính là phải trả một cái giá thật lớn. Cuối cùng nàng chỉ có thể thỏa hiệp nhưng điều kiện là hi vọng trước khi rời khỏi Lục Xâm Bảo có thể về Vương Cung uống trà chiều một lần bởi vì nàng muốn tạm biệt Leon lần cuối cùng ở đó. Nàng ăn kem chocolate hắn đưa nhưng không có nhìn thấy chữ cái hòa tan. Nghe đến đó Leon khóc không thành tiếng, trải qua hiểu lầm rốt cuộc có đáp án. Nhưng tất cả đều đã quá muộn, ba ngày sau Ba Toa rời khỏi thế gian. Leon nghe người hầu nói từ khi Ba Toa gả đến đây suốt ngày buồn bực không vui khiến cho bệnh tật vây thân, khi biết được hắn rời khỏi Lục Xâm Bảo cũng là sau khi kết hôn liền bệnh không dậy nổi. Leon vô cùng bi thương nếu năm đó kem trên chocolate nóng không hòa tan, nếu Ba Toa hiểu rõ tiếng lòng của hắn như vậy nàng nhất định sẽ thay đổi quyết định bỏ trốn với hắn. Nếu chữ trên chocolate này là cố định liền vĩnh viễn không hòa tan thì hắn liền sẽ không mất đi cơ hội cuối cùng. Leon quyết định chế tạo một loại chocolate cứng khiến cho nó có thể bảo quản càng lâu. Trải qua nghiên cứu chế tạo vất vả rốt cuộc đã chế tạo thành công chocolate hương thuần độc đáo, mỗi một khối chocolate đều khắc rõ chữ LOVE, Leon xem đây là kỷ niệm lỡ mất tình yêu của hắn và Ba Toa. Cho nên LOVE là có ý nghĩa này, nhắc nhở mọi người nếu cô(anh) thương anh(cô ấy) thì xin lập tức để người yêu biết được cũng nhớ là yêu thật sâu đừng buông tay.
Viên Cổn Cổn lau nước mắt chảy xuống theo khóe mắt, lấy ra một khối chocolate LOVE từ trong túi áo ngủ đưa cho Hắc Viêm Triệt nhẹ nhàng hỏi:
“DO YOU LOVE ME?”
Hắc Viêm Triệt thật bình tĩnh nhìn mặt cô nhưng trong lòng đã là sóng lớn mãnh liệt, chỉ thấy anh vươn tay tiếp nhận khối chocolate này dịu dàng kiên định nói ra đáp án của mình.
“I DO.”
Viên Cổn Cổn nở nụ cười, cười đến đặc biệt xinh đẹp, xán lạn trong nháy mắt thế giới đều mất màu.
“Ngu ngốc.” Hắc Viêm Triệt ôm chặt cô, giọng run run thì thầm.
“Câu hỏi này em đã muốn hỏi anh rất lâu rồi nhưng mà em không dám hỏi, em sợ nghe được đáp án từ chối, anh hoàn mỹ như vậy còn em bình thường như vậy, chúng ta một trời một vực người khác đều nói anh vì trách nhiệm mới có thể cưới em, người khác đều nói anh hoa tươi em là phân trâu, mỗi ngày nghe bọn họ nói như vậy em đều rất khổ sở nhưng lại không có cách nào phản bác bởi vì em biết đây là sự thật. Triệt, anh ở trên cao vô cùng tôn quý làm cho em yêu anh yêu đến rất mệt cũng yêu đến rất sợ hãi, em sợ một ngày nào đó anh sẽ hối hận, hối hận cưới một người như em, một người không đủ thông minh trợ giúp sự nghiệp của anh cũng không đủ sắc đẹp làm anh nở mặt nhưng em thật sự rất yêu anh yêu đến đều cũng đau rồi.” Viên Cổn Cổn nhìn anh, lần đầu tiên mở rộng lòng mình như vậy, nước mắt giống như từng hạt thủy tinh óng ánh trong không ngừng chảy xuống từ khóe mắt cô.
Truyện khác cùng thể loại
208 chương
203 chương
10 chương
30 chương