Mẹ của Diệp Thần cùng Tô Hân đã đứng trước cửa khách sạn Kim Cương chờ sẵn chỉ cần cô xuất hiện, liền bị lôi đi tra khảo. Cũng không ngoài dự liệu, bóng dáng cô vừa lấp ló sau cánh cửa xe, Tô Hân liền đi lại, túm lấy tóc cô kéo đi. Cô đau điếng, vội vàng vùng ra nhưng Tô Hân không hề nhẹ tay, lôi cô đi như lôi một con chó không hơn không kém, đến lúc đứng trước mặt mẹ Diệp Thần, cô ta ra vẻ quẳng cô ra đất, cô loạng choạng vì bị nắm tóc kéo đi còn bị đẩy một cái rất mạnh, nhưng cô không thể ngã, cô đứng vững sau cú chao đảo, cô hất tóc ra khẳng khái rồi đi lại đối diện mặt Tô Hân. Chát. Tiếng tát vang lên xé tan bầu không khí, Tô Hân bàng hoàng trợn mắt gân xanh nổi lên. \- Mày....mày dám đánh tao.Aaaaaaaaaaa.....Tao đập chết mày.... Tô Hân sau bao nhiêu năm trời ẩn mình cuối cùng bây giờ cũng bộc phát con người thật của cô ta, không còn lớp mặt nạ giả tạo, cô ta hiện nguyên hình thành một con người chảnh choẹ không coi ai ra gì. Mỹ Lệ nắm chặt cổ tay Tô Hân đến hằn đỏ, cô ta càng vùng vẫy càng bị cô chiếm chế thượng phong mà ghìm xuống. \- Trước khi mời ai đó nói chuyện, cô nên học lại cánh cư xử của mình đi, cô chưa được học qua lớp vỡ lòng về phép tắc sao? Hay là bố mẹ cô không dạy nổi cô. \- ĐỦ RỒI, THẢ NÓ RA. Bà Diệp lúc này mới tỏ ra khí chất, sau khí thấy một màn chó gà đánh nhau, bà ta ra uy chỉ chỏ vào mặt cô. \- Năm năm trước cháu đã cầm tiền của ta chấp nhận rời bỏ Diệp Thần, bây giờ cháu là đang thất hứa sao? Bà Diệp lôi từ trong túi áo ra xấp ảnh quăng vào người cô, những tờ giấy in rơi lã chã xuống đất, cô chỉ liếc mắt qua rồi cười khinh bỉ. \- Như bác đã thấy trong ảnh, cháu đã làm gì? \- Mày....đồ mặt dày. Chứng cứ rành rành ra đấy còn già mồm. \- Thưa bác, chuyện cháu chấp nhận một thân một mình ra nước ngoài sống, trước mắt là được lợi cho con trai bác tránh tai tiếng, thứ hai là được lợi cho cô ta thừa nước đục thả câu, bác nghĩ cháu được lợi ích gì từ việc này, với vài ba đồng bác gửi qua cháu còn không đủ trả tiền thuê phòng, cháu như một túi rác bị vứt đi không thương tiếc, thử hỏi bây giờ bác có gì để chất vấn cháu? Từng câu, từng chữ cô nói ra, khiến mẹ Diệp Thần á khẩu, nhưng bà ta cũng không thể chịu thua, liền lấy đạo lí ra nói lại. \- Nhà ta nuôi lớn cô đến 18 tuổi không có ơn sinh thành nhưng cũng có ơn dưỡng dục, bây giờ cô định phủi tay cho xong ư? \- Cháu không hề, chưa từng một phút giây nào là không cảm ơn sự dưỡng dục nhà họ Diệp, cháu về nước cũng không khua chiêng đánh trống gì, cháu cũng không nói là quay lại với anh Thần càng không muốn gặp anh ấy, chiều nay cháu về lại Hàn rồi nhưng có người nào đó không yên phận muốn chọc gậy bánh xe, đổ dầu vào lửa khiến cho hai bên đều khó xử. Cô nhằm thẳng mặt Tô Hân mà nói từng chữ, cô ta không hề chột dạ mà giương mắt thách thức lại cô. \- Nếu cô không có gì tại sao hai người lại đi ra cùng nhau khỏi khách sạn, còn ôm hôn nhau trong xe? Điều này cô không thể chối cãi vì đó là sự thật, cô bị chặn họng không nói được thêm gì nữa. \- Chuyện lần này có thể bỏ qua nhưng mong cô cắt đứt liên lạc với con trai tôi, đừng quấy rầy cuộc sống của nó nữa, còn chuyện chiều nay cô bay về Hàn tốt nhất nên kín đáo chút đừng để nó phát hiện ra, ta sẽ cho người đến đưa cô đi tránh trường hợp bất trắc. Lần nữa, lại lần nữa cô bị điều khiển, cô không khác gì một cái chong chóng liên tục bị người khác xoay vòng vòng, còn bản thân lại bất lực kháng cự, giọng cô xìu xuống. \- Vậy làm phiền bác, bây giờ cháu cần nghỉ ngơi không tiễn. Mỹ Lệ đi vào cửa khách sạn, Tô Hân bực dọc dậm chân. \- Bác Diệp, bác để yên cho cô ta thật sao? \- Chuyện cũng không có gì, chẳng phải chiều nay cô ta đi rồi sao cháu còn định làm gì nữa? \- Cháu...cháu..... Bà Diệp phủi tay lãnh đạm đi về phía xe, trong lòng ngẫm nghĩ. " Tô Hân này tính tình như trẻ con, có chút chuyện cũng làm rùm beng cả lên, mình phải ngăn không cho cô ta bước chân vào cửa nhà mới được, loại đàn bà này không sớm thì muộn cũng gây chuyện, trước mắt phải khiến cô ta mắc lỗi để dễ giải quyết ".