Ngày cuối cùng của học kỳ 1, Mạch Thu thấy thứ hạng trên phiếu điểm liền thở phào. Cô gối hai tay sau đầu tựa vào cái bàn phía sau: kỳ nghỉ đông đã đến rồi!
Cô nhìn bạn bè xung quanh, ai cũng có vẻ mặt khác nhau: có người vui vẻ, có người buồn rầu. Đã bao lâu không có được cảm giác - tại độ tuổi thanh xuân dạt dào, đầy đơn thuần- này rồi?
Nghĩ tới đây, Mạch Thu chun mũi một cái. Kể từ sau khi ‘lén lút qua lại’ với Cố đại soái tới nay hình như cô ngày càng cảm tính, ‘không tim không phổi’ đã một đi không trở lại, loại cảm giác này thật rối rắm.
"Tiểu Mạch?"
Một tiếng gọi cắt đứt dòng suy nghĩ của Mạch Thu. Cô ngẩng đầu lên, khuôn mặt tươi cười của Địch Tinh Thần ập ngay vào mắt.
"Ơ, lão đại, mau vậy mà đã có bài tập chuyển tới rồi à? Như vậy có thể thấy được, lượng bài tập vẫn còn ‘nóng hổi’ ha."
"Tất nhiên rất ‘ nóng hổi ’ rồi. Phần lớn các bạn nam lớp ta đều đi rồi."
"Ôi bị cậu làm tổn thương rồi, ôi trái tim thủy tinh bé nhỏ của tớ đã vỡ tan tành trên đất. . . ."
Mạch Thu làm bộ đau khổ, Địch Tinh Thần bị nét mặt cô chọc cười.
"Tiểu Mạch . . . khi nãy tớ nhìn thấy phiếu điểm của cậu ở văn phòng. Lần này cậu thi rất tốt."
"Đương nhiên rồi!" Có thể không tốt được sao? Mỗi khi phải học thuộc đến độ muốn xé sách ra thì tớ lại nghĩ đến vẻ mặt đau xót của cậu, để tớ có cảm giác tội ác của mình không gì sánh bằng. . .
Dĩ nhiên, những lời phía sau là lời Mạch Thu nói thầm trong lòng.
"Có kế hoạch gì cho ngày nghỉ chưa?"
"Tớ về quê, ngày mai phải đi rồi!"
Nghĩ tới đây, ánh mắt của Mạch Thu liền ảm đạm. Mặc dù lúc về đón năm mới với ông bà rất vui, còn có thể gặp được Lý Tuyết – cô bạn nhỏ vẫn luôn muốn gặp - nhưng . . . .như vậy sẽ không được gặp Cố Lãng trong vòng một tháng lận.
Quan trọng nhất là ngày 14/2 kìa. Sau bao nhiêu cái ‘lễ tình nhân’ rốt cuộc cô cũng có đủ điều kiện ‘nắm tay người yêu bước đi trên đường’ thì lại phải cô đơn một mình. Còn có điều gì khiến cho số mệnh con người tổn thương hơn nữa không?
Những vẫn còn may! Buổi chiều và buổi tối ngày hôm nay vẫn có thể ở bên Cố đại soái nhà cô.
Mạch Thu mải mê biểu diễn màn biến đổi sắc mặt giữa "Oán phụ" với "Hoa si" mà hoàn toàn quên mất đôi mắt thất thần trong tích tắc ở bên cạnh. oooooo
Buổi chiều, Mạch Thu đi đến nơi đã hẹn trước, từ xa cô đã nhìn thấy bóng hình mạnh mẽ cứng cỏi của Cố đại soái. Trong đầu Mạch Thu lập tức xuất hiện hai chữ to đùng. . . .trang nghiêm, sau đó lại vì mình liên tưởng tới tính từ này mà cực kỳ 囧.
"Cố Lãng!"
Mạch Thu vui vẻ chạy về phía anh, lúc còn cách anh ba bước thì cố gắng dừng lại. Mạch Thu vỗ trán: đang tìm đường chết à! Cô thực sự rất muốn nhào thẳng vào lòng anh.
"Trời lạnh như thế này, " Cố Lãng nắm lấy hai tay của Mạch Thu, chau mày hỏi, "mà sao lại không đeo găng tay?" Vừa nói, vừa ấp bàn tay cô vào trong tay mình xoa xoa.
"À. . . em đi vội quá nên quên." Nhưng trong lòng lại cực kỳ đắc ý: anh đùa chắc, nếu đeo găng tay còn được đối xử như thế này hả?
Đợi đến khi hai bàn tay đã được ủ ấm rồi, Cố Lãng mới dắt tay Mạch Thu, thong thả đi trên đường.
"Cố Lãng, ngày mai em phải đi rồi. . . ."
"Ừ . . . ."
"Một tháng không được gặp mặt nhau . . . . ."
"Ừ . . . ."
"Anh không thể biểu hiện một chút lưu luyến được à!"
Mạch Thu giận. Cố Lãng rất bình tĩnh cúi xuống nhìn cô, "Nếu anh làm như vậy em có chắc mình sẽ không bị dọa cho sợ chứ?"
"Hơ. . . ."
Mạch Thu tưởng tượng đến khuôn mặt như ‘oán phụ’ của Cố đại soái mà rùng mình hai cái. Trường hợp như vậyd|đ|l|q|đ thực sự quá kinh khủng. oooooo
Có vẻ con đường dành cho người đi bộ mới xây xong rất náo nhiệt: tiệm bán quần áo, tiệm chụp ảnh, gốm sứ, các cửa hàng cao cấp. . . hấp dẫn vô số con mắt của những người trẻ tuổi.
Mạch Thu hứng trí bừng bừng kéo Cố Lãng vào một cửa hàng thú nuôi, đi xem khắp nơi một vòng, cuối cùng cực kỳ để ý đến một chú chó Samoyed.
"Chị ơi, em có thể vuốt lông nó không?"
Sau khi bốn mắt thâm tình nhìn nhau với chú chó xong, Mạch Thu quay đầu lại nói với nhân viên cửa hàng –người có ngoại hình xinh đẹp ngọt ngào.
Chị gái có khuôn mặt xinh đẹp khẽ mỉm cười hiện lên hai núm đồng tiền đáng yêu, nói: "Tất nhiên là có thể rồi."
Được cho phép, Mạch Thu lập tức vung tay xoa mạnh lên mình chú chó Samoyed vài cái, sau đó nhẹ nhàng xoa đầu nó, trong miệng còn lẩm bẩm: "Đáng yêu, đáng yêu, sao lại có thể đáng yêu đến như vậy chứ!"
Cố Lãng bị hành động của Mạch Thu chọc cười. Anh đứng cạnh cô hỏi "Thích nó đến vậy cơ à?"
"Vâng" , Mạch Thu gật đầu thật mạnh, "Những thứ đáng yêu cực kỳ cuốn hút em! Nhưng . . . ." Mạch Thu thở dài, "em không thể nuôi nó. Mẹ em ấy mà, mẹ có bệnh nghề nghiệp rất nghiêm trọng. Hàng ngày chỉ hận không thể làm ngập nhà bằng nước khử trùng, vậy nên tuyệt đối sẽ không ưa nổi đồ ‘phi nhân loại’ này đâu!"
"Thật sự muốn nuôi chó?"
"Vâng!"
"Nhà chúng ta sau này em thích nuôi gì thì sẽ nuôi thứ đó."
"Đương nhiên rồi. .. " Hả? Mạch Thu đột nhiên mở to cả hai mắt. . . . anh ấy mới nói gì vậy? Nhà của bọn họ? Nhà của hai người họ?
"Wa ~ Cố Lãng, em yêu anh chết đi được!"
Mạch Thu vừa la vừa bổ nhào vào người anh. Cô ôm lấy cổ, cọ cọ lên mặt anh.
"Phụt. . . . ha ha ha . . . ."
Tiếng nhịn cười của chị nhân viên phục vụ đã chấm dứt khung cảnh mờ ám kia. Mạch Thu hoàn hồn sau trận mừng như điên. Sau khi cô nhận rõ tình huống hiện tại mặt liền đỏ bừng lên.
Cố Lãng bị cô bổ nhào vào người ngồi bệt xuống đất ( người ta vốn đang ngồi xổm chứ sao ), sau đó cô còn quàng lên cổ anh. . . . Mạch Thu nhìn về phía chú chó Samoyed bên cạnh: đây là động tác mày hay làm nhỉ. . . .
Có lẽ là chú chó kia cảm nhận được ánh mắt của Mạch Thu nên hướng về phía cô sủa hai tiếng "gâu gâu". Mạch Thu trong nháy mắt 囧 . . . . ngay cả mày mà cũng chế nhạo tao à. . . .
"Còn chưa chịu đứng lên. . . . "
Giọng nói của Cố Lãng vang lên bên tai. Lúc này Mạch Thu mới phát hiện ra mình vẫn đang duy trì động tác kia nên vội vàng đỏ mặt đứng dậy, hai tay vặn xoắn vào nhau, cúi đầu nhận lỗi.
Lại thêm một lần mất hết cả mặt mũi rồi! Sao cô lại có thể để xảy ra chuyện như vậy trước mặt Cố đại soái nhà cô chứ? Mạch Thu có chút chán nản nghĩ.
"Đi thôi . . . . "
Tay Mạch Thu bị Cố Lãng kéo đi. Cô vội vàng ngẩng đầu lên, ập vào mắt cô chính là ánh mắt đầy vui vẻ của Cố Lãng.
. . . Anh ấy không giận à? Biết được điều đó, Mạch Thu cảm thấy cuộc sống của mình bừng sáng trở lại trong tích tắc. oooooo
Mặc dù không mong muốn nhưng thời gian vẫn trôi qua rất mau. Lúc màn đêm buông xuống cũng là lúc Mạch Thu và Cố Lãng trở về khu nhà.
Đến dưới một tán hòe – cách nhà Mạch Thu nhà không xa – thì hai người dừng lại.
"Cố Lãng . . . " Mạch Thu cúi đầu dùng chân miết mặt đất. Cô không làm sao mà nói câu "em về đây" ra khỏi miệng được. Nói câu ấy xong thực sự sẽ đến lúc phải xa nhau.
Nghĩ tới đây, hốc mắt Mạch Thu liền nóng lên. Ngay sau đó cô bắt đầu khinh thường bản thân. . . .có phải ‘sinh ly tử biệt’ đâu, bi tráng như vậy làm gì, kiểu cách cái cọng lông ấy!
Lúc lâu sau, giọng nói trầm của Cố Lãng vang lên: "Tiểu Thu . . . ."
Mạch Thu ngẩng đầu lên, vừa định đáp một tiếng thì cằm liền bị một bàn tay nắm lấy, sau đó . . . . cô cảm thấy ấm áp trên môi, vừa chạm vào đã rời đi.
Nháy mắt, đầu óc Mạch Thu trở nên đờ đẫn! Hôn . . . . hôn . . . . hôn . . . . hôn . . . . rốt cuộc nụ hôn đầu của cô cũng được trao rồi?
Cố Lãng nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Mạch Thu, có chút bất đắc dĩ xoa xoa đầu cô, "Về nhà đi . . . trễ nữa là ba mẹ em sẽ lo lắng đó."
"Vâng. . . ." Mạch Thu ngây ngốc đáp lời. oooooo
Về đến nhà, rửa mặt, mặc đồ ngủ xong nằm trên giường, Mạch Thu hồi tưởng lại cảnh mới xảy ra: họ thực sự đã hôn rồi ư!
Đôi môi mỏng, mềm mềm, ẩm ẩm, nóng nóng, ngập tràn hương vị của Cố Lãng . . . . thật là ngọt ngào ! ! !
Mạch Thu xấu hổ cuộn tròn mình trong chăn, lăn qua lăn lại trên giường. . . .
Sau đó . . . ."rầm" một tiếng . . . .
"Ui da! ! !" Tiếng nghiến răng nghiến lợi của Mạch Thu truyền ra từ trong chăn, "Mẹ nó, ngoài vụ ngã xuống giường không còn vụ gì mới à?"
Tác giả có lời muốn nói: Bánh Bao biết tất cả mọi người rất muốn ngược nam trư! Nhưng hãy cho tôi qua thời gian này đi.
Truyện khác cùng thể loại
185 chương
13 chương
41 chương
337 chương
33 chương