(*Ý của tên chương là “năm tay nhau, cùng nhau đi đến hết cuộc đời này” chứ không phải là hẹn hò rồi nắm tay đâu. Các bạn sẽ thấy câu này ở gần cuối chương.) Sau khi kết thục ngày nghỉ, ngay ngày đầu tiên quay lại học đã có kết quả thành tích. Trên tay mỗi người là một tờ kết quả nho nhỏ, bên trên không những có điểm tổng kết, thứ hạng trong lớp mà còn kèm theo điểm của tất cả các môn học nữa. Hiệu suất làm việc của đội ngũ giáo viên cấp 3 thật là cao. Lần này thành tích của Mạch Thu chỉ đứng mức trung bình trong lớp. Cô mang bảng thành tích về cho ba mẹ xem, mới đầu Mạch Tử Kiệt thấy thứ hạng thì cực kỳ không vui: thành tích như vậy đến khi thi vào quân đội thực sự sẽ là một vấn đề lớn. Nhưng sau khi xem kết quả của từng môn thì yên tâm hơn. Thì ra điểm Toán, Lý, Hóa và tiếng Anh của Mạch Thu rất cao, có điều chính trị, lịch sử v.v.. . thì hơi thê thảm một chút, có lẽ sau này sẽ học tốt các môn tự nhiên. Sau khi lên năm 2 cấp 3, Mạch Thu cũng dư lực giả vờ ngây thơ, dù sao cấp 1 và 2 cô giả vờ rất tốt rồi, bây giờ không thể không tiếp tục được. Nhớ lại năm nhất năm hai thời đại học kiếp trước mà Mạch Thu cảm thấy đau lòng. Mặc dù sau này học vị của cô rất cao nhưng thời gian bốn năm đại học tươi đẹp trong đời lại bị phí hoài vô ích. Đã có cơ hội lại làm lại một lần nói thế nào cũng phải hòa đồng hơn lúc trước nếu không sẽ mất hết mặt mũi ‘vua trọng sinh’ của bọn họ (??). Thật ra thì chương trình học của cấp 3 cũng rất ảo diệu. . . . Tuy chương trình học cấp 3 rất vất vả - học cả sáng lẫn tối - nhưng Mạch Thu cũng chỉ cảm thấy: quả thật rất phong phú. Mặc dù cuộc sống kiếp trước của cô gắn liền với trường học, nhưng cô vẫn hiểu được đôi chút về sự hiểm ác của xã hội bên ngoài. Giống như hiện tại, một lòng quyết chí học hành đã ‘một đi không trở lại’ từ bao giờ. Cho nên, cho dù thường xuyên bận học đến sứt đầu mẻ trán nhưng đó sẽ là một trong những hồi ức tốt đẹp nhất trong tương lai. Hơn nữa còn có tình yêu làm bạn, tinh thần có thứ thuộc về nên Mạch Thu cảm thấy cuộc sống này vô cùng tươi đẹp. Đúng vậy, tất cả đều hết sức bình thường, trừ . . . . người ngồi cùng bàn với cô – ‘vị lớp trưởng đại nhân đáng tôn kính’. Phải nói gần đây Địch Tinh Thần thực sự có chút bất bình thường. Cứ thường hay ‘muốn nói lại thôi’ với Mạch Thu, nét mặt như thể bị táo bón, nếu không phải vì cậu ta là con trai thì Mạch Thu tuyệt đối sẽ cho rằng hắn MC tới. Rốt cuộc, vào lúc nghỉ giữa giờ của ba ngày sau, Địch Tinh Thần mặt mày nghiêm túc đứng trước mặt Mạch Thu, "Tiểu Mạch, đi theo tớ, tớ có chuyện muốn nói với cậu!" Nói xong liền ra khỏi phòng học trước. Nguyên tử động kinh của Mạch Thu lập tức khởi động, máu toàn thân đều sôi trào: trời ơi, chẳng lẽ lão đại thích mình rồi hả? Bối rối rất lâu nhưng sau đó đã quyết định tỏ tình với mình? Aaa, phải làm sao bây giờ, trong tim mình chỉ có Cố đại soái thôi! Thật là cẩu huyết, quá cẩu huyết! Nghĩ xong những điều này, Mạch Thu tự khinh thường bản thân mình, mấy ngày nay sao vậy, phát xuân à? Tự nhiên lại đi nghĩ xem chuyện này có hay không có. . . Sự thật chứng minh, Mạch Thu thực sự đã suy nghĩ quá nhiều Hai người đứng đối diện trên tầng thượng, sau hồi lâu yên lặng, Địch Tinh Thần lên tiếng: "Tiểu Mạch, có phải cậu có bạn trai rồi không?" "Ồ? Cuối cùng cậu cũng tin rồi hả ? Ha ha, đã nói rồi mà, một cô gái thông minh dịu dàng như tớ sao lại không có người thích. . . . " "Mạch Thu! ! !" Mạch Thu thị quát đến sợ run, lập tức ngậm miệng: thần ơi, lão đại thế mà lại tức giận. . . Địch Tinh Thần hít sâu mấy hơi, khôi phục giọng bình thường nói với Mạch Thu: "Tiểu Mạch, tớ biết nói thế này sẽ rất không thích hợp vì dù sao chuyện tình cảm của cậu không cần người ngoài như tớ quan tâm. Nhưng Tiểu Mạch à, đấy dù sao cũng là yêu sớm đó, hơn nữa nó còn tạo ra ảnh hưởng vô cùng không tốt với cậu. Lấy chuyện thành tích lần này làm ví dụ, lúc cậu nhập học thứ hạng xếp thứ mấy, bây giờ thì sao, thụt lùi quá nhiều!" Mạch Thu khúm núm đáp lời, nhưng trong lòng lại vô cùng chán nản: lại là "Yêu sớm"! Tôi đây đã bao nhiêu tuổi rồi, tưởng có được một cuộc tình dễ dàng lắm sao*.(*nói thật là câu này mình k chắc lắm) Mạch Thu len lén nhìn sắc mặt Địch Tinh Thần: là vẻ mặt thương xót! Cô đổ mồ hôi. . . sau này cô gái nào mà có được người ba như thế này thì đúng là ‘phước phận ba đời mới gặp được’. Địch Tinh Thần dừng một chút rồi nói tiếp: "Tiểu Mạch, cấp 3 chỉ có ba năm học ngắn ngủi thôi, nó liên quan đến con đường tương lai của cậu vì thế tuyệt đối không được bỏ bê. Cho nên . . . tớ hy vọng cậu có thể suy nghĩ thật kỹ chuyện này." Dưới ánh mắt sắc bén của Địch Tinh Thần, Mạch Thu gật đầu liên tục: tớ sẽ suy nghĩ thật kỹ, cùng lắm thì cuộc thi lần sau sẽ không lười biếng nữa, học thuộc nhiều lịch sử với chính trị gì đó đều được. Cô vốn học các môn tự nhiên, hoàn toàn chẳng thích thú gì với văn học cả, có thể trộm lười được chút nào là lười luôn chút ấy. Mạch Thu đợi Địch Tinh Thần nói xong mới dè chừng hỏi "Thế, lão đại không về lớp à?" "Cậu về trước đi, tớ còn có việc phải đến văn phòng." "Ờ. . . . " Mạch Thu đáp xong liền xoay người rời đi. Trong mắt Địch Tinh Thần đầy phức tạp nhìn bóng lưng dần dần đi xa. Cậu tự lẩm bẩm: "Địch Tinh Thần, mày làm vậy có gì mà ác chứ, làm thế là vì muốn tốt cho cậu ấy. Đúng, là tốt cho cậu ấy. . . " oooooo Sau lần "nói chuyện công việc" này, giữa Mạch Thu và Địch Tinh Thành ngoài trừ có chút ngại ngùng ra thì cũng chẳng ảnh hưởng gì tới mối quan hệ bình thường giữa hai người. Còn về chuyện "yêu sớm", Địch Tinh Thần cũng không nhắc lại nữa khiến Mạch Thu thở phào nhẹ nhõm. Dĩ nhiên, cô không hề lo lắng chuyện này sẽ bị truyền ra ngoài vì nhân phẩm của lão đại rất đáng tin cậy. oooooo Sau khi giờ tự học buổi tối kết thúc, Mạch Thu lê thân xác mệt mỏi về đến nhà, rửa mặt qua loa rồi về phòng mình lấy sách bài tập ra đang chuẩn bị làm mấy đề toán thì điện thoại reo lên. Mạch Thu vội vàng móc điện thoại từ trong cặp sách ra. Cô thấy cái tên hiện trên màn hình thì lập tức tươi cười rạng rỡ: người gọi điện thoại cho cô lại là. . . Cố Lãng. Cô ấn phím ‘nghe’, giọng nói trầm của Cố Lãng liền từ chiếc loa truyền đến. "Tiểu Thu . . tan học về đến nhà rồi à?" "Vâng, đúng vậy." "Gần đây thế nào rồi?" "Em vẫn khỏe. . . . nhưng mà trong lần thi này em bị thi rớt vài môn. . . hic." "À." "À cái gì chứ! Anh không thể an ủi em vài câu à!" Mạch Thu giận. "Cần an ủi ư, trong giọng nói của em chẳng có lấy một chút buồn chán nào cả." Mạch Thu 囧. Được rồi, trách cô, là do cô quá nhạt nhẽo đi . . . . "Với lại Cố Lãng này, vì kết quả thi lần này không tốt nên em bị người ta ra lệnh cưỡng chế cách xa kẻ ‘ngọn nguồn tội ác của chuyện yêu sớm’ là anh đấy! " "Ai cưỡng chế em, Chu Hiểu Nam?" "Haizz, tất nhiên là không phải rồi. Là lão đại Địch. Bây giờ em mới phát hiện ra cậu ấy có tiềm chất làm mẹ ghê, mặc dù xuất phát điểm đều là vì muốn tốt cho em." "Cho nên, " Giọng của Cố Lãng càng trở nên trầm hơn, "Em đã đồng ý với cậu ta." "Đúng vậy, đúng vậy. Em đồng ý với cậu ấy. . .đồng với cậu ấy sẽ suy nghĩ thật kỹ làm sao có thể hòa hợp hai chuyện tình yêu và học hành. Thật ra thì em học rất tốt đấy chứ, phải cái lười học thuộc thôi." "Em có nhiều lý do lắm. . .Tiểu Thu. . . cách xa cậu nam sinh kia ra một chú, biết chưa." "Vì sao chứ, chẳng lẽ anh vẫn còn ghen? Ha ha, yên tâm ha, cậu ấy là bạn thân của em, càng ngày càng giống với bạn thân ‘chốn khuê phòng’ hơn ấy chứ. Cố Lãng à Cố Lãng anh vẫn không tin tưởng bản thân mình hay là không tin tưởng em?" Đứa tiểu nhân đắc chí nào đó vô cùng lên mặt, nhưng điện thoại hoàn toàn yên tĩnh. "Cố Lãng . . . nếu anh đã không yên tâm như vậy hay là anh ở lại quân khu trong thành phố B đi! Có được không? " Mạch Thu hỏi một cách không chắc chắn. "Ừ, có thể lắm." "Á á, nếu như anh đến những nơi khác là em oán thật đó nha. . ." oooooo Sau đó, số lần Cố Lãng về nhà càng ngày càng nhiều hơn, hơn nữa còn thường chọn đúng hôm Chủ nhật. Mục đích rất rõ ràng: chính là vì muốn gặp Mạch Thu chứ sao. Vì vậy, gương mặt ‘oán phụ’ của Mạch Thu chính thức biến thành gương mặt ‘xuân tình’. Điều này khiến cho Chu Hiểu Nam thường cảm thán vài câu, "Nhìn cái bản mặt ‘tình xuân phơi phới’ kia xem kìa, lại muốn làm chuyện xấu xa rồi?" Tất nhiên mỗi lần hẹn hò với Cố Lãng không thể tiến hành một cách công khai được, nếu cứ qua lại nhiều lần thì đến cả người ngu cũng đánh hơi thấy chuyện không bình thường. Vì vậy, dưới loại tình huống cần bạn bè ‘giúp đỡ mà không ngại hy sinh’ này, Chu Hiểu Nam đã biến thành người đưa Mạch Thu ra khỏi nhà, gọi một cách hoa mỹ đó là: cùng nhau đến trường tự học. Nhìn mà xem, đây đúng là hai đứa trẻ có tinh thần cầu tiến biết bao! Tất nhiên là Mạch Thu thực sự có nghiêm túc tự học sau giờ học chính. Cô đã sống đến hai cuộc đời, điều tự hạn chế bản thân này vẫn phải có. Nhưng Chu Hiểu Nam lại thường xuyên ca thán vài câu: "Tiểu Thu này, thấy cậu yêu đương mà như kiểu đánh du kích ấy nhỉ! Nó làm tớ càng thêm củng cố quyết tâm ‘không nên yêu sớm’ đó." Vào những lúc như vậy, Mạch Thu có vẻ hết sức bình tĩnh: "Lâu như vậy rồi mà cậu vẫn không hiểu à? Ngay từ đầu tớ đã có tư tưởng giác ngộ cao rồi." oooooo Thật ra lúc hai người ở cùng nhau không có gì rầm rộ cả. Dù sao cũng chẳng phải phim Quỳnh Dao, với lại đột nhiên Cố đại soái biến thành ‘Cố hầm hừ’ mới là chuyện đáng sợ. Hẹn hò mà, chỉ cần đơn giản là cùng nhau xem phim, cùng nhau đi dạo phố, cùng nhau vui vẻ ăn cơm và cùng nhau kề vai đi trên đường. . . Từ sau kinh nghiệm lần xem phim kịnh dị trước, Mạch Thu không dám xem thể loại đó cùng Cố Lãng nữa. Bình thường đều xem phim tình cảm, hài,v.v. . ., tất nhiên nhiều nhất vẫn là phim hoạt hình. Bạn Mạch nhà ta quả đã không phụ sự mong đợi của mọi người: tiếp tục mang phong cách không phải của người bình thường. Mỗi lần sánh vai bên Cố Lãng là Mạch Thu luôn nghĩ đến một khung cảnh – vào một kỳ nghỉ hè đại học kiếp trước của cô – mà cô đã phát hiện ra khi theo ba về thăm chốn cũ. Buổi tối hôm ấy, một mình Mạch Thu đi dạo trên đường trong quân khu. Buổi đêm ở Tây Bắc rộng lớn đã đánh tan cái nóng nực ngày hè, có gió mát thổi vi vu vì vậy có rấ nhiều quân nhân và người thân đi dạo vào thời điểm này. Vô tình, Mạch Thu phát hiện một anh quân trưởng bế một đứa trẻ, người vợ đi bên cạnh đẩy xe em bé ở phía đối diện. Hai người sóng vai nhau cùng đi trên đường có vẻ cực kỳ ấm áp. Có lẽ trong mắt người khác đó chỉ là một cảnh bình thường nhưng chỉ trong chớp mắt Mạch Thu đã bị tác động. Theo quan điểm của cô: bờ vai của quân nhân phải vững chắc, phải an toàn hơn người bình thường. Bởi vì thứ họ phải gánh vác chính là sự an toàn của cả quốc gia. Mà trở thành vợ của họ, cho dù không thể thường xuyên gặp mặt, cho dù luôn luôn lo lắng cho họ nhưng vẫn sẽ rất tự hào và kiêu ngọa vì người chồng của mình. Vào giây phút ấy, Mạch Thu đột nhiên cảm thấy: thật ra làm quân tẩu cũng rất được. Có lẽ chính vào lúc này đã khiến cho lòng tin của cô trở nên kiên định. Hiện tại cô đang cùng sánh vai với một quân nhân ưu tú trong tương lai. Rồi vài năm sau liệu cô và anh cũng có thể giống như đôi vợ chồng kia, trở thành người một nhà vui vẻ hòa thuận, cùng nhau bước tiếp trên con đường phía trước? Mạch Thu liếc nhìn Cố Lãng bên cạnh. Cô vô cùng muốn cùng anh ‘năm tay nhau, cùng nhau đi đến hết cuộc đời này’, chỉ cần . . .anh không phản bội cô. . . Tác giả có lời muốn nói: cứ có cảm giác mình sắp biến ‘văn động kinh’ thành ‘văn trữ tình’ rồi. Nhất định là bị ảnh hưởng tâm đắc của học kỳ này ••• Còn nữa, mỗi người sẽ cập nhật nha! Các bạn đã thấy mình có cố gắng chưa? ? ?