Vệ Cẩn im lặng không nói năng gì, nhặt trường kiếm trên mặt đất lên, lúc này Ninh Tu bước lên trước đứng chắn trước mặt A Chiêu, vô cùng cảnh giác. Hắn nói: “Ngươi cũng nhìn thấy rồi đấy, sư phụ ta kiếm thuật cao siêu, lần sau muốn chiếm ưu thế thì trước đó rửa sạch mắt đi đã.” A Chiêu giữ chặt Ninh Tu, lạnh giọng trách mắng: “Tu Nhi, không được vô lễ.” Bị A Chiêu mắng, Ninh Tu oan ức nói: “Sư phụ! Rõ ràng là hắn…” A Chiêu ngắt lời Ninh Tu, nàng đi đến trước người Vệ Cẩn, cúi người hành lễ, “Sư phụ, vừa rồi Tu Nhi đã mạo phạm người, A Chiêu thay Tu Nhi xin lỗi người.” Hai chữ “sư phụ” thốt ra khiến Ninh Tu đứng ngây tại chỗ. Thường ngày nghe sư phụ nhắc đến sư tổ, sư phụ cũng chỉ nói sư tổ là đệ tử phái Thiên Sơn danh dương thiên hạ, là người sư phụ kính nể nhất. Ninh Tu nghe thế cứ ngỡ sư tổ phải trên ba mươi, không ngờ hôm nay nhìn lại trẻ tuổi như thế. A Chiêu cười nói với Vệ Cẩn: “Sư phụ, Tu Nhu là đồ nhi nửa năm trước A Chiêu thu nhận.” Vệ Cẩn nghiêm túc đánh giá Ninh Tu, thiếu niên trước mắt nhìn có vẻ cũng chẳng nhỏ hơn A Chiêu là bao, hắn nói: “Nhanh… nhanh vậy đã nhận đồ đệ rồi.” A Chiêu cười nói: “Khi sư phụ mười sáu tuổi cũng nhận A Chiêu làm đồ đệ, A Chiêu nhận Tu Nhu làm đồ đệ cũng không kém mười sáu.” Nàng kéo Ninh Tu đến, nói: “Tu Nhu, còn không qua đây bái kiến sư tổ.” Vệ Cẩn nhìn hai người tay nắm tay, khẽ nhíu mày. Tuy Ninh Tu không cam lòng nhưng cũng phải đành ngoan ngoãn nói: “Đồ tôn bái kiến sư tổ.” Nghĩ đến sư tổ vừa thấy mình cướp hạt dẻ rang đương, còn đấu mấy chiếu với mình, đầu Ninh Tu bỗng to ra. Nhưng vào lúc này, một tràng vỗ tay vang lên. Một đám người đi đến, người đi đầu mặc y phục cẩm y, bên hông là bảo kiếm, vỏ kiếm cực kỳ hoa lệ, bên trên có khảm vài viên bảo thạch. Chỉ nghe thấy người nọ vỗ tay khen: “Tuyệt vời tuyệt vời.” Hắn đứng trước người A Chiêu nói: “Kiếm thuật của cô nương tuyệt lắm, không biết có thể tham gia luận kiếm đại hội lần này?” A Chiêu thản nhiên đáp: “Không.” Người nọ lại nói: “Nếu cô nương muốn tham gia, bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm ta. Ta nhất định sẽ mở tiệc chào đón cô nương trên Ngũ Hoa sơn. Với thân thủ của cô nương, muốn đoạt giải nhất trong luận kiếm đại hội thì chẳng khó gì. Ta họ Phương, tên một chữ Huyền.” Lời này vừa thốt khiến xung quanh không ít người khiếp sợ. Phương Huyền! Kiếm khách hai lần chiến thắng trong luận kiếm đại hội đó sao? A Chiêu cũng có nghe qua, nhưng nàng vẫn khách khí từ chối, “luận kiếm đại hội là nơi cao thủ tập hợp, kiếm thuật của tại hạ rất bình thường, hơn nữa ta cũng không có ý định tham gia. Đa tạ lòng tốt của ngươi, ta xin nhận.” Dứt lời, A Chiêu chắp tay nói: “Cáo từ.” Trên mặt Phương Huyền là vẻ khó chịu. Một người áo xám bên cạnh hắn khó hiểu nói: “Cô nương vừa rồi cũng chỉ là ra một chiêu, tuy tốc độ nhanh nhưng chưa hẳn thấy được kiếm thuật cao siêu nhường nào. Sao đại nhân lại đối xử nhiệt tình như thế?” Phương Huyền nói: “Nàng chính là Hồng kiếm khách.” Người áo xám kinh hãi. “Hồng kiếm khách… là nữ tử.” “Đúng thế.” Vừa nãy nhìn hắn đã hơi nghi ngờ, hơn nữa lại còn mặc Hồng y, lại có thân thủ như thế, hắn liên tiếp thăm dò nàng nhưng lại bị từ chối. Phương Huyền nói: “Chúng ta bị mấy lời đồn gạt rồi, người đời đều nói Hồng kiếm khách lợi hại nên theo bản năng chúng ta cứ nghĩ Hồng kiếm khách là nam tử, cho nên truy xét đã lâu mà vẫn chẳng có kết quả.” Người áo xám nói: “Đại nhân, vương thượng cố ý chiêu lãm Hồng kiếm khách…” Phương Huyền thôi không cười, con ngươi sẫm lại, hắn nói: “Đúng thế, nhà vua (???) có ý chiêu lãm.” Kiếm khách dốc sức vì Uyển quốc không nhiều lắm, hắn khó lắm mới đứng vững ở vị trí này, há lại có thể để một tiểu cô nương miệng còn hôi sữa đến làm hỏng đại sự của hắn sao? Hắn ngoắc tay. Người áo xám đưa tai đến gần. Phương Huyền nói nhỏ vài câu, thần sắc người áo xám không khỏi ngưng đọng, hắn gật đầu. “Thuộc hạ hiểu rồi.” *** Sau khi trở về khách điếm, Vệ Cẩn đi theo A Chiêu và Ninh Tu vào sương phòng. Vệ Cẩn ngồi trên ghế, Ninh Tu ngồi trên giường, ánh mắt hai người chạm nhau rồi vất sang một bên. A Chiêu rót chén trà đưa cho Vệ Cẩn. “Sư phụ uống trà đi.” A Chiêu cười dịu dàng, hỏi: “Sư phụ cũng đến tham gia luận kiếm đại hội sao?” Vệ Cẩn nhìn chăm chú, âm thanh dịu dàng: “Không phải, A Chiêu, vi sư đến là vì…” Ninh Tu bỗng “ai ôi” một tiếng, A Chiêu vội vàng đứng dậy hỏi: “Tu Nhi làm sao thế?” Ninh Tu chỉ chỉ vết thương trên cánh tay nói: “Lúc nãy không thấy đau mà chẳng hiểu sao vừa về đến nơi là bắt đầu đau rồi.” Ninh Tu liếc Vệ Cẩn, lạnh nhạt nói: “kiếm của sư tổ thật là sắc.” A Chiêu vội vàng đi lấy kim sang dược, ngồi xuống bên cạnh Ninh Tu. Ninh Tu vén tay áo lên, A Chiêu cẩn thận bôi kim sang dwojc lên vết thương, dáng vẻ cực kỳ chăm chú. Vệ Cẩn đưa mắt nhìn Ninh Tu. Ninh Tu híp mắt cười khẽ. Mặt Vệ Cẩn tối sầm, ngẩng đầu uống cạn ly tràn. Một ly trà vào bụng khiến lòng tỉnh hơn, Vệ Cẩn lại rót một ly, lần này uống hơi nhanh nên không cẩn thận bị sặc. Vệ Cẩn đưa mắt nhìn, A Chiêu nhẹ giọng hỏi: “Tu Nhi còn chỗ nào không thoải mái?” Ninh Tu nói: “Đầu hơi đau, sư phụ giúp con xoa bóp đi.” Vệ Cẩn lại ho vài tiếng, thấy A Chiêu không có ý định quay đầu lại, sắc mặt Vệ Cẩn có vài phần cô đơn. Hắn đặt mạnh ly trà xuống. A Chiêu và Ninh Tu đồng loạt ngầng đầu nhìn, Vệ Cẩn ho nhẹ một tiếng, “Trà hết rồi, ta ra ngoài bảo tiểu nhị đổi bình trà mới.” Sau khi Vệ Cẩn rời khỏi, trong phòng chỉ còn lại hai người A Chiêu và Ninh Tu. A Chiêu liếc Ninh Tu một cái. “… Còn giả vờ sao.” Ninh Tu biết bị sư phụ nhìn thấy, cũng không thấy ngượng ngùng mà cười hì hì: “Sư phụ có hõa nhãn kim tinh, đồ nhi biết không thể nào gạt được sư phụ mà.” A Chiêu đưa tay gõ nhẹ lên đầu Ninh Tu, thở dài” “Phải cư xử tốt với sư tổ, không được bướng bỉnh.” “…Vâng, đồ nhi hiểu rồi.” A Chiêu lại hỏi: “Thật không có chỗ nào khó chịu sao?” Ninh Tu gật đầu, “Vâng, chỉ là vết thương có hơi tê tê thôi.” A Chiêu nói: “Sau này không được lỗ mãng như thế nữa.” Ninh Tu nói: “Thấy giữa ban ngày ban mặt có người ăn đậu hủ của sư phụ, đồ nhi nhất thời nóng lòng không quan tâm nhiều.” A Chiêu cười nói: “Tu Nhi cũng không nghĩ xem nếu sư phụ không đồng ý, thế gian này liệu có bao nhiêu người có thể ăn được đậu hủ của vi sư?” A Chiêu vỗ vào tay Ninh Tu. “Nhớ phải cư xử tốt với sư tổ, không được làm bậy như thế nữa. Nếu lần sau con làm càn, vi sư không giúp con đâu.” *** Khi Vệ Cẩn quay lại sương phòng thì chỉ còn một mình A Chiêu. A Chiêu đứng dựa bên cửa sổ, tỉ mỉ lau chùi Trầm Thủy kiếm. Nghe tiếng mở cửa, nàng đưa mắt lên nhìn, ý cười nhẹ nhàng nói: “Sư phụ quay về rồi.” Trong lòng Vệ Cẩn vốn tích tụ vài phần, nhưng giờ khắc này nhìn nụ cười trên mặt A Chiêu, mấy phần tích tụ kia cũng dần tiêu tan. Vệ Cẩn mặc niệm trong lòng một câu. Ninh Tu là đồ nhi của A Chiêu, hắn phải thương cả cậu ta. (gốc là “yêu ai yêu cả đường đi” mà nghe sên sến nên chuyển thành thế =,= ko thích thì đổi lại đi) Trong mắt Vệ Cẩn mang theo ý dịu dàng, hắn bước lên, khẽ nói với A Chiêu: “Trầm Thủy kiếm vẫn như cũ.” A Chiêu nói: “Sư phụ tặng A Chiêu Trầm Thủy kiếm, A Chiêu luôn xem như là vật báu.” Nàng dịu dàng vuốt ve thân kiếm, như là đang nhìn chính mình. Tuy nói A Chiêu xem trọng đồ mình tặng là bảo bối, nhưng ánh mắt như thế khiến trong lòng Vệ Cẩn không thoải mái. Hắn gọi: “A Chiêu.” A Chiêu lấy lại tinh thần. Trong mắt Vệ Cẩn có vẻ phức tạp, A Chiêu như ý thức được điều gì đó, nàng vội nói: “Sư phụ, A Chiêu không có ý đó.” A Chiêu đặt Trầm Thủy kiếm xuống, nghiêm túc nói: “Sư phụ, lần trước A Chiêu còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, làm ra nhiều chuyện sai, còn suýt nữa lâm vào đại họa, may có sư phụ cứu A Chiêu. Một năm này A Chiêu đi đến rất nhiều nơi, cũng trải qua rất nhiều chuyện, mới biết lúc trước sư phụ nói rất đúng.” Vệ Cẩn ngẩn ngơ nhìn A Chiêu. A Chiêu cứ ngỡ những lời này nói ra thì sẽ có chút khó khăn, nhưng hôm nay thốt ra khỏi miệng, nàng phát hiện lòng mình bình tĩnh đến lạ lùng. Nàng nói tiếp: “Sư phụ nói sau khi A Chiêu lịch lãm, sẽ biết thiên hạ này lớn đến bao nhiêu, chuyện tình cảm nhi nữ chỉ là con kiến phù sinh, không đáng để nhắc đến. A Chiêu cho rằng lúc đó là sư phụ không muốn để A Chiêu bối rối, nhưng bây giờ A Chiêu đã biết rõ nỗi khổ tâm của sư phụ. Thiên hạ này lớn quá, cho dù dùng hết cả đời này A Chiêu cũng không thể đi hết, tình cảm của A Chiêu đối với sư phụ lúc trước, thật nhỏ bé không đáng kể đến. Hơn nữa một năm này, A Chiêu cũng đã lĩnh ngộ được, A Chiêu năm sáu tuổi lần đầu nhìn thấy sư phụ, tất có cảm giác sư phụ như thiên nhân không thể nào chạm đến, nhưng sau đó sư phụ lại đối với A Chiêu cẩn thận từng li từng tí, A Chiêu thích sư phụ cũng là hợp tình hợp lý…” Sắc mặt Vệ Cẩn biến đổi mạnh. Hắn nói: “A Chiêu, vi sư…” A Chiêu vội vàng nói: “Nhưng sư phụ yên tâm, bây giờ A Chiêu đã hoàn toàn buông tay mảnh tình này rồi.” Ba chữ “cũng thích con” lập tức bị nghẹn trong lòng Vệ Cẩn. Lúc này, A Chiêu bỗng quỳ xuống, “Một năm trước A Chiêu phạm phải sai lầm ngập trời, mạo phạm sư phụ. A Chiêu biết sư phụ sẽ không trách cứ A Chiêu, nhưng A Chiêu luôn tự trách mình không thôi, xin sư phụ nhận một bái của đồ nhi.” Nhớ đến đêm hôm đó, Vệ Cẩn đỡ A Chiêu dậy, hắn khẽ nói: “Ta chưa từng trách con, con cũng đừng tự trách mình. Thật ra hôm đó vi sư cũng sai.” “Sư phụ không cần phải nhận lấy trách nhiệm, đều là A Chiêu không tốt.” Vệ Cẩn nói: “Chuyện quá khứ đừng nhắc lại nữa.” A Chiêu cười gật đầu, nàng cong mi cười nói: “Không biết sư phụ có đi qua chùa Cửu Hoa của Quỳnh quốc chưa? A Chiêu từng đợi nửa tháng ở trong chùa Cửu Hoa, ngày ngày nghe tiếng bọn họ lên khóa sớm thì trong lòng liền tĩnh lặng vô cùng, cũng tại nơi đó A Chiêu mới nhận ra làm kiếm giả, không phải vì giết chóc cũng không phải là vì công danh lợi lộc, có thể trở thành người tài, mới có thể ở trên kiếm đạo càng chạy càng xa.” A Chiêu lộ ra vẻ tiếc nuối, “Đáng tiếc trong chùa không thể ăn đồ mặn, nếu không A Chiêu cũng muốn ở lại lâu thêm một chút.” Thấy A Chiêu hướng đến nhưu thế, trong lòng Vệ Cẩn hối hận không thôi. Lúc trước không nên nói với A Chiêu như thế, may mà nàng còn thích đồ mặn, nếu như không thích, không phải là muốn xuất gia hay sao? Trong ấn tượng, bên cạnh chùa Cửu Hoa có một am ni cô. Vệ Cẩn nghiêm mặt nói: “Không được.” A Chiêu ngẩn ra. Vệ Cẩn nói: “Trong chùa miếu không có cá không có thịt, con làm sao chịu được. Hơn nữa một khi xuất gia, thì lục căn phải thanh tịnh, ngay cả tình sư đồ của chúng ta cũng không còn.” A Chiêu bật cười nói: “Sư phụ nghĩ nhiều rồi, A Chiêu chỉ nói muốn ở lại lâu một chút, chứ không có ý xuất gia.” Vệ Cẩn nhẹ nhàng thở ra. A Chiêu lại nói: “Huống hồ bây giờ A Chiêu còn nhận đồ nhi, cho dù không vì mình, cũng phải nghĩ vì Tu Nhi.” Chỉ trong một năm ngắn ngủn, A Chiêu không còn luôn miệng gọi sư phụ sư phụ nữa, nói hai ba câu đều nhắc đến Tu Nhi. Chênh lệch như thế, Vệ Cẩn không kìm được mím chặt môi.