Sau khi A Chiêu đi mất, cả một ngày Vệ Cẩn đều ở trong dinh thự. Tay hắn cầm sách, nhưng một chữ cũng chẳng rõ. Chẳng hiểu sao, trong đầu hắn đều là vẻ rơi lệ của A Chiêu đêm qua, còn có đôi mắt sưng đỏ hôm nay. Rõ ràng A Chiêu buông bỏ, hắn nên cao hứng mới phải. Nhưng giờ… Lòng Vệ Cẩn rối như tơ, hắn đọc sách không vào, vẽ tranh không xong, chỉ có thể nhíu mày ngồi trước bàn viết. Đến đêm, cũng không rõ đã là lần thứ mấy Vệ Cẩn gọi hỏi Thải Thanh xem A Chiêu có về không. Qua giờ Tuất, Vệ Cẩn lại gọi Thải Thanh tới. *giờ Tuất: 19h-21h Lần này Vệ Cẩn còn chưa mở miệng, Thải Thanh đã đáp trước: “Công tử, A Chiêu tiểu thư vẫn chưa về.” Ngừng một lát, Thải Thanh nói tiếp: “Công tử, chắc hẳn A Chiêu chơi vui ở Tạ phủ nên chưa muốn về. A Chiêu tiểu thư với A Kiều tiểu thư và Tạ công tử rất thân nhau. Trước đây các tiểu thư công tử cũng ở phủ tới qua giờ Tuất mới về.” Vệ Cẩn cũng biết A Chiêu thân với Tạ Niên, Tạ Kiều, nhưng đến giờ Tuất mà A Chiêu vẫn chưa về, Vệ Cẩn cảm thất thật buồn phiền. Hắn nói: “Lui xuống đi, khi nào A Chiêu về thì lập tức báo ta.” Thải Thanh vâng dạ. Vệ Cẩn đứng lên, đi tới đi lui trong phòng. Mí mắt hắn nháy nháy, trong lòng hắn có chút dự cảm xấu. Đột nhiên, Vệ Cẩn đẩy cửa đi ra, không gọi người tới chuẩn bị xe ngựa mà lập tức tới Tạ phủ. Đi được nửa đường thì Vệ Cẩn gặp được xe ngựa Tạ phủ. Hôm nay Tạ Niên và Tạ Kiều đi chơi, đang trên đường về. Vệ Cẩn chặn xe lại. Tạ Niên kinh ngạc nói: “Vệ công tử?” Ánh mắt Vệ Cẩn lướt qua xe ngựa, hắn không thấy A Chiêu. Hắn nói: “A Chiêu đâu?” Tạ Kiều kinh ngạc trợn mắt, hỏi: “A Chiêu? Hôm nay A Chiêu không hề qua đây mà.” Tạ Niên nói tiếp: “Sáng sớm nay hai người chúng tôi tới gần Bạch trấn, chưa từng gặp A Chiêu.” Tạ Niên lo lắng hỏi: “A Chiêu làm sao vậy?” Lần trước bộ dạng sinh li tử biệt của A Chiêu khiến hắn vô cùng sợ hãi, may mà cuối cùng chỉ là hiểu lầm. Ánh mắt Vệ Cẩn đang lướt qua dừng lại. Hắn biết Tạ Niên là một thiếu niên đầy hứa hẹn, ngay cả hắn cũng muốn khen cậu ta. Nhưng… giờ đây nhìn thấy cậu ta lo lắng cho A Chiêu, Vệ Cẩn lại cảm thấy hơi chướng mắt. Hắn lạnh nhạt nói: “Không sao, chỉ hỏi vậy thôi.” Vệ Cẩn quay người rời đi. Tạ Niên và Tạ Kiều nhìn nhau, thấy rất kì lạ. Tạ Niên nói: “Nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi.” Tạ Kiều tán thành. Tạ Niên nói: “Vệ công tử hỏi tới hành tung của A Chiêu, đương nhiên là do không thấy nàng. Chúng ta cứ phái người đi tìm A Chiêu đi. Vệ công tử không muốn nói cho chúng ta biết, chắc hẳn cũng có nguyên do riêng.” Trời càng về đêm, quán rượu ngày càng ít khách. A Chiêu cũng không đếm được mình đã uống bao nhiêu rượu, rõ ràng là rượu mạnh vậy mà đầu nàng vẫn rất tỉnh táo. A Chiêu đập bàn, lớn tiếng nói: “Tiểu nhị! Lại đây!” Tiểu nhị dè dặt tới. Cứ tưởng là một khách quan tới mượn rượu giải sầu, ai dè lại là một nữ la sát ngàn chén không say. “Cô… cô nương gọi gì ạ?” A Chiêu nói: “Mấy người khinh ta phải không? Mấy người bán rượu lòng dạ hiểm độc này, nói là rượu dễ say, vậy mà sao ta uống được từng này vẫn chưa say!” A Chiêu nấc một cái, “Đồ lừa đảo! Mấy người nhất định thấy ta chỉ là một cô nương nên trộn lẫn nước vào rượu của ta! Ta càng uống càng thấy lạ! Đại gia ngươi!” Nàng đang nói thì dừng ngay lại. A Chiêu vội vã che miệng, cẩn thận nhìn xung quanh, thấy không có Vệ Cẩn thì thở phào nhẹ nhõm. A Chiêu vuốt vuốt ngực. “May mà sư phụ không ở đây, nếu không lại phạt A Chiêu không được ăn.” A Chiêu tiếp tục đập bàn, “Đại gia ngươi! Đại gia ngươi! Sư phụ không ở đây, ta phải nói thật đã!” Tiểu nhị nhìn A Chiêu bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ*, trông có giống như không say đâu? *hồ ngôn loạn ngữ: nói mà không biết mình đang nói gì, nói tầm bậy tầm bạ. Tiểu nhị len lén lui về sau vài bước. A Chiêu nói tiếp: “Mang quạt ra đây cho ta. Rượu của mấy người lạ thật, uống không say mà lại khiến ta ngày càng nóng nực.” … Thật nhớ những lúc được ngâm nước lạnh. Hai gò má A Chiêu đỏ bừng, nàng cứ dùng tay quạt lấy quạt để. Tiểu nhị cầm quạt tới, hắn nhìn A Chiêu, nói: “Cô nương, người say rồi.” A Chiêu nghe thế thì trừng mắt lên. “Đại gia ngươi, ta không say! Ngươi gặp ai say còn như long tinh hổ mãnh như ta chưa? Hừ, ngươi không tin sao, ta đây còn luyện kiếm được cơ mà.” A Chiêu ném quạt đi, rút Trầm Thủy kiếm ra, nhảy lên bàn. “Chiêu thứ nhất…” Tiểu nhị bày vẻ mặt khóc tang, “Đại gia, người không say, là tiểu nhân say. Van người hãy xuống đi.” A Chiêu cứ vậy nghịch kiếm, diễn xong một bộ kiếm pháp, A Chiêu ngồi phịch lên bàn. Một tay nàng chống bàn, lẩm bẩm, “Hình như ta hơi say rồi…” Tiểu nhị nói: “Cô nương à, chúng tôi sắp đóng cửa rồi.” A Chiêu tiếp tục nói: “Nếu không sao ta lại nhìn thấy sư phụ chứ…” Tiểu nhị ngẩn ra. Ngay lập tức, một bóng người mặc đồ trắng xuất hiện bên cạnh hắn. Hai mắt tiểu nhị hoa hoa, chỉ thấy bóng người kia mở miệng nói, “A Chiêu, về thôi.” Vệ Cẩn chìa tay ra. A Chiêu nhìn chằm chằm tay Vệ Cẩn một lúc rồi lắp bắp nói: “Người… người… người là sư phụ?” Vệ Cẩn xoa trán A Chiêu. “Say rồi à?” A Chiêu lắc đầu nguây nguậy, “Con không say, chỉ hơi choáng với hơi nóng… cũng hơi không thoải mái thôi.” Đột nhiên A Chiêu người ngây ngô, “Người là sư phụ thật sao? A Chiêu nhớ nếu sư phụ thấy A Chiêu uống rượu sẽ lạnh giọng giáo huấn: nhớ vi sư từng nói không được làm gì không? Ngày mai con không được ăn gì hết.” Vệ Cẩn ban đầu thấy A Chiêu, quả thật đã định nói như vậy. Nhưng vừa tới gần, hắn lại không thể nói ra những lời này, chỉ mong có thể đưa nàng về. “Hôm nay là ngoại lệ.” “Vì sao ạ?” A Chiêu hỏi. Vệ Cẩn cũng chẳng biết tại sao. Hắn không trả lời, lại vươn tay ra, “Về đi nào.” Lông mày A Chiêu cong cong cười, đưa tay đặt vào bàn tay lành lạnh của Vệ Cẩn, khẽ nắm chặt. A Chiêu nhảy xuống bàn, hai chân vừa chạm đất đã thấy đầu choáng váng, hai chân nàng lảo đảo. Vệ Cẩn đỡ eo A Chiêu. “Còn đi được không?” A Chiêu cố nhịn cảm giác nóng bức trong người, nàng gật gật đầu, nhưng ngay sau đó lại lắc lắc đầu. Vệ Cẩn thấy thế thì nói: “Vi sư cõng con về, tiện thể hóng gió cho tỉnh rượu.” A Chiêu nói: “Được ạ.” Ngã tư đường vào buổi đêm vô cùng tĩnh lặng. A Chiêu gục người trên lưng Vệ Cẩn, khuôn mặt đỏ ửng mãi không hết. Nàng ngửi mùi sư phụ, bất chợt thấy một luồng khí nóng từ bụng trào lên, lan khắp mọi nơi trong cơ thể. Đúng lúc đó, trong đầu A Chiêu hiện lên hình ảnh sư phụ đêm qua. Tấm lưng trần bóng loáng ướt át, bọt nhỏ nổi lên trên mặt nước. A Chiêu nuốt mạnh một ngụm nước bọt, cả người nóng bừng. Nàng còn nhớ đêm đó, nàng hôm trộm sư phụ một cái. Môi sư phụ thật mềm, vị ngon hơn tất cả những món ăn nàng từng được ăn. Nàng…thật sự rất muốn hôn một lần nữa, cùng muốn hôn lên lưng sư phụ. A Chiêu áp mặt vào lưng Vệ Cẩn, khẽ cọ. Tưởng rằng sự khô nóng trong cơ thể sẽ dịu bớt, ai ngờ sau một cái cọ này, cơ thể nàng như đám lửa nhỏ bùng cháy dữ dội, cháy hết một đồng cỏ. A Chiêu lắc lắc người, khẽ “ưm” một tiếng. “Sư phụ, A Chiêu thấy không thoải mái.” Vệ Cẩn hỏi: “Sao lại thế?” A Chiêu nói: “Con không biết, chỉ là không thoải mái thôi.” Nàng lại vặn vẹo người, dính chặt người vào lưng Vệ Cẩn. Vệ Cẩn vẫn chưa nhận ra sự khác thường của A Chiêu, hắn nhẹ giọng nói: “Yên nào, uống nhiều rượu nên sẽ không thoải mái đâu. Khi về ta sẽ bảo Thải Thanh nấu canh giải rượu cho con.” Một khắc sau, hai người về tới phủ. Vệ Cẩn đặt A Chiêu lên giường, vừa định đi gọi Thải Thanh thì đột nhiên bị A Chiêu nắm lấy cổ tay. Vệ Cẩn nghiêng đầu nhìn sang thì giật mình ngẩn người. A Chiêu trước mắt hắn có khuôn mặt đỏ bừng, lại không hề giống màu đỏ khi say rượu. A Chiêu cố sức kéo Vệ Cẩn lại, dính môi mình lên. Vệ Cẩn mở to mắt. “A…” Chữ “Chiêu” Còn chưa kịp nói ra đã bị A Chiêu nuốt hết. A Chiêu hôn mà như không phải hôn, dường như là cắn loạn giống dã thú. Vệ Cẩn hoàn hồn, đẩy A Chiêu ra, giận giữ nói: “A Chiêu!” A Chiêu như không nghe thấy, chỉ nói: “Sư phụ, A Chiêu khó chịu, A Chiêu nóng quá.” Nàng cố cởi xiêm y trên người ra, cái yếm vàng nhạt như ẩn như hiện. Hai mắt nàng mơ màng. Vệ Cẩn nhìn thấy vậy, trong nháy mắt hiểu ra. Trúng xuân dược! Nhớ tới quán rượu kia, Vệ Cẩn lấp thức cảm thấy phiền muộn, lại thấy cũng có chút may mắn. May mà hắn đã đưa A Chiêu về, nếu không hậu quả cũng khó mà lường được. Nhìn A Chiêu đang cố xé cái yếm, Vệ Cẩn đột nhiên cầm lấy tay nàng. “A Chiêu, con đừng cử động.” Môi A Chiêu chạm phải ngón tay Vệ Cẩn, nàng le lưỡi, liếm liếm. Cả người Vệ Cẩn run lên. Nhìn thấy A Chiêu như vậy, hắn rút tay về không được, không rút tay về cũng không được. Vệ Cẩn nói: “A Chiêu, con cố nhịn một chút.” “Nhưng mà A Chiêu rất khó chịu.” Môi A Chiêu lần mò từ tay Vệ Cẩn lên tới cánh tay. Nàng muốn cởi hết xiêm y vướng víu của Vệ Cẩn. Đột nhiên, Vệ Cẩn lạnh lùng nói: “A Chiêu, không được nhúc nhích!” A Chiêu vô thức dừng tay lại. Vệ Cẩn khẽ thở phào, “Không được cử động, vi sư tìm đại phu cho con.” Vệ Cẩn xoay người lại, đi nhanh tới cửa phòng. Vừa mới tới cửa thì cảm giác lạnh lẽo chợt ập đến, trước mắt Vệ Cẩn xoẹt qua một tia kiếm. Trầm Thủy kiếm sắc bén đặt ở đúng gáy Vệ Cẩn. Cả người A Chiêu chỉ có một cái yếm và một cái quần trong. Tay nàng nắm chặt Trầm Thủy kiếm, giọng lạnh như băng. “Người không được cử động!” Đã nhiều lần sư phụ ra lệnh cho A Chiêu, giờ đến phiên nàng! Đồ ăn vô cùng ngon ngay trước mắt, nàng sẽ không để bị mất! Dù là Thần là Phật cũng không thể ngăn cản!