Lúc này... trên góc sân trường... chỉ còn một mình Yousuke và Mea... Yousuke toan quay lưng bở đi... - Tớ... sẽ nói với ba mẹ... hủy hôn ước... – Mea ngập ngừng. Yousuke giật mình dừng bước. Anh run nhẹ, không dám quay đầu. - Tớ tưởng... cậu luôn mong muốn cái hôn ước đó thành sự thật chứ... Kayamizu? – Giọng anh ngập ngừng. Mea nhắm mắt, lắc liên tục: - Không... Chưa bao giờ... tớ muốn được kết hôn với cậu cả. Điều tớ muốn... là cậu sẽ nhận tấm lòng này và tình cảm này, rồi đáp trả tớ mà thôi... Yousuke hơi nhói đau khi nghe những câu chữ ấy. Anh cố kìm lòng: - Tại sao... cậu muốn hủy hôn ước? Nghe câu hỏi đó, Mea im lặng. Cô không muốn trả lời. Và Yousuke đã nhấc bàn chân lên khỏi mặt đất, toan bỏ đi. Nhưng những bước chân của Mea còn nhanh và mạnh hơn của Yousuke nữa. Cô vội vã lao tới, giang hai cánh tay ra, vòng qua eo, ôm chặt lấy. Cái ôm bất chợt của cô đã níu giữ bước chân Yousuke. Anh ấp úng: - Kayamizu! - Tớ sẽ chờ! – Tai Mea áp sát vào tấm lưng của Yousuke. Mắt cô nhắm tịt, như muốn chảy nước mắt. Anh hé miệng ngạc nhiên... Mea tiếp. – Tớ hủy hôn ước... để chờ cậu... chờ một ngày cậu đáp lại tấm lòng chân chất này... Rồi Mea nới lỏng vòng tay, từ từ buông anh ra... Đăng bởi: admin