Edit: Zinny Tờ bìa đỏ thẫm gập chéo đặt trên bàn trà trong phòng khách. Chu Mộc ôm gối lười nhác rúc vào một góc nhìn đến thất thần. Buổi sáng, cô đã cùng Lâm Tu tới Cục dân chính. Điền đơn, nộp phí, đóng dấu, lĩnh chứng… Tất cả đều tiến hành đâu vào đấy, chỉ trong chốc lát, thân phận Chu Mộc đã thật sự quay ngoắt một trăm tám mươi độ. Lúc đi ra khỏi Cục dân chính, nhìn ánh mặt trời vạn dặm bên ngoài, Chu Mộc nghiêng nghiêng đầu, ngắm nghía Lâm Tu đi bên cạnh mình. Đôi mắt đen tràn ngập ý cười rũ xuống, Lâm Tu giơ tay khẽ bẹo má Chu Mộc, ung dung nhếch mày nói — “Muốn phát biểu cảm tưởng khi nhận giải không?” “À… Bây giờ coi như em ký xong khế ước bán mình rồi đấy nhỉ?” Chu Mộc ngẩng mặt lên. “Không phải.” Lâm Tu nhếch miệng cười khẽ, “Phải nói là hoàn toàn sa vào chế độ công nhân—nô lệ rồi.” Chu Mộc vốn tưởng rằng trong thời khắc lĩnh chứng cho dù chính mình không có tâm trạng quá kích động, trong lòng ít nhiều cũng xốn xang một chút. Nhưng khi giây phút ấy thật sự đến, trong lòng cô lại cảm thấy êm ả và yên bình vô cùng. Là thuận theo tự nhiên cũng là nước chảy thành sông, giống như một chuyện vốn dĩ phải xảy ra… Không ngoài ý muốn cũng không hề ngoại lệ. Chính là… có loại cảm giác trái tim được đặt vào một nơi chân thực. Giống như những khi có Lâm Tu bên cạnh — chân thực tới mức khó mà diễn tả bằng lời. “Này.” Một mùi thuốc lá thoang thoảng cùng với đôi tay mạnh mẽ từ phía sau quấn quanh cô, “Đến trạm rồi kìa.” Người nào đó bị ngắt mạch hồi tưởng nghiêng đầu nửa dựa vào hõm vai hơi trũng xuống của người phía sau. Đôi con ngươi đen vấn vít sương mù của Lâm Tu nhìn xuống trong cự ly gần, như có lực hút muốn hấp thụ toàn bộ đôi mắt long lanh trong veo của Chu Mộc. Hơi thở ấm áp vờn quanh, ánh mắt giao nhau, chóp mũi kề sát, thậm chí bóng mờ nho nhỏ in dưới mi mắt hai người cũng thân mật phủ cùng một chỗ. Gắn bó khăng khít mà gần trong gang tấc — đây hẳn là thời khắc tốt nhất cho một nụ hôn. Ngay khi bờ môi mỏng của Lâm Tu gần phủ lên cánh môi Chu Mộc, người nào đó bỗng nhiên chớp chớp mắt, đột ngột xoay người lại ôm ngang hông Lâm Tu. Chu Mộc chậm rãi dựa sát vào anh, chóp mũi mang cảm giác mát lạnh chạm vào gương mặt ấm áp của Lâm Tu. “Thơm quá…” Giọng nói trầm thấp, hơi có chút say mê. Đầu ngón tay thon dài khẽ lướt qua bờ môi mỏng, cơ thể Lâm Tu hơi cương cứng, nhưng trong thời khắc quan trọng này người nào đó lại có phần làm nũng chớp chớp mắt nhìn anh mở miệng nói — “Hey, hút loại nào thế? Cho em một điếu?” … Chu Mộc biết hút thuốc, đây chẳng phải chuyện gì mới mẻ. Luôn luôn có một giai đoạn, con người ta muốn thể hiện cá tính, muốn tỏ ra khác người, vì thế, mượn cờ hiệu tuổi dậy thì nổi loạn, kẹp một điếu thuốc, xách một chai rượu, lê một đôi giày khiến ai cũng phải liếc qua một cái. Có điều, những nguyên nhân trên hoàn toàn không thích hợp với cô nữ sinh Chu Mộc. Cô học hút thuốc vào mùa hè trước khi đi du học. Chuẩn xác mà nói, căn bản không cần học, rất nhanh đã làm lưu loát, công phu nuốt mây nhả khói cũng được luyện ra từ đó. Đối với chuyện này, Lâm Tu có biết. Nhưng rất rõ ràng, anh áp dụng thái độ làm ngơ. Có người hút thuốc vì cô đơn trống vắng, có người hút thuốc vì quan hệ xã giao, có người hút thuốc vì muốn ra vẻ ta đây… Mà nguyên nhân Chu Mộc đột nhiên bắt đầu hút thuốc, tuy rằng anh chưa từng hỏi, cô cũng chưa từng nói, nhưng trong lòng Lâm Tu ít nhiều đã có lý giải. Không phải nuông chiều dung túng, lại càng không phải trợ Trụ vi ngược*. Điều có hại hay không có hại gì đó Lâm Tu lười suy nghĩ, người ngoài nói vào nói ra người nọ cũng không quan tâm, trong lòng Lâm Tu hiểu được, Chu Mộc cần một cách giải thoát. *ý chỉ nối giáo cho giặc, giúp người xấu làm điều ác. Nén nhịn quá nhiều, cuối cùng sẽ phải tìm cách giải tỏa áp lực cho mình. Mở hộp thuốc, lấy bật lửa, Lâm Tu đút điếu thuốc vào miệng Chu Mộc, chính mình cũng giơ tay rút một điếu đặt bên miệng. “Tách —” cùng với tiếng vang rất nhỏ, ánh lửa dịu nhẹ sáng rực nháy mắt chiếu lên gương mặt xinh đẹp tinh tế kia càng thêm rung động lòng người. “Ha —” Chu Mộc nhắm mắt lại khẽ hít một hơi, theo động tác hít vào nhả ra chậm rãi dựa vào lồng ngực Lâm Tu. Chu Mộc rúc trong lòng Lâm Tu khẽ ngước mắt, xuyên qua tầng khói trắng mỏng manh, tất cả biểu cảm của người nọ giờ phút này đều rơi vào mắt cô. Sương khói đạm nhạt, hơi thở đạm nhạt, cùng với vẻ mặt đạm nhạt của người nọ… Ừm, rất có làn điệu. Nhìn dáng vẻ Lâm Tu lúc này, đáy lòng Chu Mộc đột nhiên sinh ra một nỗi kích động. Giơ tay dụi tắt nửa điếu thuốc còn lại của mình, một tay Chu Mộc chống lên mép ghế sofa, quay mặt sang, trực tiếp há miệng ngậm lấy điếu thuốc bên miệng Lâm Tu. Môi hồng mềm mại khẽ sượt qua khóe miệng người nọ, chỉ một giây ngơ ngẩn, điếu thuốc đã chuyển sang miệng Chu Mộc. “Quân cướp bóc.” Lâm Tu nhếch nhếch hàng mày ôm vòng eo nhỏ nhắn của Chu Mộc. “Của anh trông có vẻ ngon hơn…” Chu Mộc cong cong khóe miệng hít sâu một hơi, làn khói mù vấn vít khiến gương mặt xinh đẹp kia có phần mơ hồ. “Hút thuốc lá có hại cho sức khỏe.” Giọng nói lành lạnh của Lâm Tu vang lên bên tai cô, “Thế mà em còn bắt anh hút thuốc thụ động*.” Giơ tay nhéo chiếc cằm nhọn duyên dáng của Chu Mộc, Lâm Tu cười khẽ trêu cô: “Mưu sát chồng đấy à?” “Thật ra…” Dụi đầu thuốc lá vào gạt tàn, Chu Mộc lại lần nữa kề sát vào mặt Lâm Tu, hơi khàn giọng lên tiếng, “Em còn có muốn cho anh hít khói thụ thụ động nữa cơ*.” *bên trên Lâm Tu dùng cụm 二手烟 (nhị thủ yên) tức là hút thuốc thụ động, hút thuốc gián tiếp, chỉ hành thức không trực tiếp hút thuốc mà hít phải khói thuốc từ không khí. Ở đây Chu Mộc dùng cụm 三手烟 (tam thủ yên) chỉ sự phát tán của thuốc lá, được coi là sát thủ tiềm tàng bám vào tường, vật dụng trong nhà, quần áo, nệm ghế,… thậm chí là tóc và da người hút. Nó bao hàm kim loại nặng, chất gây ung thư, thậm chí chất phóng xạ nên rất có hại, nhất là trong trường hợp nhà có trẻ em có thói quen cho đồ vật vào miệng. “Ừ?” Lâm Tu giương mắt, “Chừng nào?” “Ngay bây giờ.” Chu Mộc không nói thêm, hai tay bám lên lưng đối phương, nhẹ nhàng áp môi tới. Thực chất Chu Mộc là một người rất yếu đuối, tất cả sức lực đều bị cô dùng để ngụy trang vẻ kiên cường bên ngoài từ sáng nay rồi. Dịu dàng mà mềm mại, cô thuận theo cơ thể mình, càng giống như nội tâm nhu hòa của cô. Cái gọi là giả bộ, cái gọi là ra vẻ kiên cường, ở trước mặt con người trước mắt này, căn bản là không cần thiết. Y như trước đây, là hơi thở ấm áp yên bình khiến người ta cảm thấy vô cùng an lòng — mùi thuốc lá thơm nồng càng làm cho Chu Mộc muốn ngừng mà không được. Nhiệt độ cơ thể nhanh chóng tăng cao, Chu Mộc có thể cảm giác được cánh tay trên eo mình siết mạnh hơn một chút. Đảo khách thành chủ, đây căn bản là sự thật khách quan không cần dự đoán hay thảo luận. Hai phiến môi tiếp xúc, từ trằn trọc cọ xát đến công thành chiếm đất, Lâm Tu cắn nhẹ môi Chu Mộc, khiến cho cả người cô khẽ run lên như bị điện giật. Đảo vòng mút vào, Lâm Tu hơi nheo mắt, rất có kỹ xảo liếm mút đầu lưỡi Chu Mộc, đầu lưỡi linh hoạt đưa đẩy qua lại, mùi thuốc lá kia tức thì càng thêm nồng đậm, từ khoang miệng đến xoang mũi của Chu Mộc đều lan toả mùi hương thoang thoảng này. Thì ra đây mới là hương vị khiến người ta càng mê say. Chu Mộc vô thức ôm chặt lưng anh, trí óc bắt đầu rối loạn không ngừng, sức lực tứ chi dần tan biến, sau đó ngay cả lòng bàn chân cũng trở nên nhẹ bẫng. Trọng lượng toàn thân dường như đều mất hết, Chu Mộc chỉ cảm thấy gương mặt mình nóng ran lên từng đợt. “Học được nhanh quá nhỉ…” Lâm Tu cười khẽ, đầu lưỡi nhanh chóng quét qua môi Chu Mộc, “Đặc biệt tuyên dương.” “Cái đó… mà còn phải nói…” Chu Mộc khe khẽ thở dốc, trong cuống họng có âm thanh đứt quãng rất nhỏ, vừa trầm lại vừa khàn, mang theo giọng mũi không dày, âm cuối hơi lên cao — thật sự là êm tai khó tả. Con ngươi đen thẫm sâu hút hơi co lại, tầm nhìn thu hẹp từng chút từng chút xíu, Lâm Tu chậm rãi nheo hai mắt, giữa đường nhìn là gò má trắng nõn hây hây đỏ mà trơn bóng như ngọc của Chu Mộc. Phút chốc tựa như có dòng điện trăm ngàn Vôn từ thắt lưng xỏ xuyên qua, bị nỗi kích động thúc đẩy, Lâm Tu vững vàng dùng sức ôm ngang eo bế bổng Chu Mộc lên. Hoàn toàn không được báo trước, ngay cả sức giãy dụa cũng không có, khi còn chưa kịp phản ứng, “xoạch —” một cái, Chu Mộc đã bị người nọ áp vào vách tường lạnh ngắt. Tình huống trước mắt, có loại cảm giác sắp vượt khỏi tầm kiểm soát. Tấm lưng mềm mại dán sát vào vách tường lạnh thấu, nhiệt độ đó đủ để khiến người ta phát run, nhưng lúc này sự chú ý của Chu Mộc hoàn toàn không đặt ở đó. Bị Lâm Tu gắt gao áp sát, nhiệt độ cơ thể Chu Mộc cao đến kinh người, cổ, eo, sau tai, chóp mũi đều bắt đầu rịn một lớp mồ hôi mỏng, lúc này nếu lấy một cây nhiệt kế kẹp dưới nách cô, Chu Mộc nghĩ, sợ là trị số trên đó sớm đã lên tới tiêu chuẩn SARS. Hôm nay Lâm Tu hơi thô bạo, cái loại mạnh mẽ bá đạo như gió cuộn sóng trào này gần như khiến cho Chu Mộc không chống đỡ nổi. Một tay ra sức ôm chặt eo Chu Mộc, Lâm Tu một mặt mạnh mẽ bắt ép Chu Mộc đáp lại môi lưỡi nóng cháy của mình, một mặt bắt đầu hôn một đường từ khóe môi Chu Mộc đến cần cổ trắng mịn như ngọc kia. Chu Mộc bắt đầu rên khe khẽ, tiêu cự trong mắt đã sớm đánh mất, dáng vẻ này nhìn vào quả thực chính là hoang mang lo sợ tinh thần tan rã. Hai tay Lâm Tu bắt đầu dời xuống, từ sườn eo đến bên hông, cuối cùng lại rơi xuống bờ mông căng tròn ngạo nghễ của Chu Mộc, nhiệt độ nóng rực trong lòng bàn tay nháy mắt xuyên qua lớp vải mỏng manh khiến Chu Mộc cảm nhận được rõ ràng, cùng lúc đó, thắt lưng Lâm Tu bắt đầu dùng sức, chậm rãi chậm rãi húc về phía trước. Hỏng bét… Chu Mộc chợt cứng lại, mồ hôi trên người tuôn ra rào rạt. Xem ra hôm nay cũng không phải là ngày lành để “chọc” vào anh… Giờ thì tiêu tùng rồi, chọc phải lửa rồi. Hơi thở của Lâm Tu ngày càng nặng nề, muốn dừng lại đã là chuyện hoàn toàn không có khả năng. Anh giơ tay khẽ lướt qua hàng mi dài rậm và khuôn mặt xinh đẹp của Chu Mộc, nhìn cánh môi trơn bóng phớt hồng kia, đầu ngón tay Lâm Tu hơi khựng lại một chút, lập tức lại từ khóe miệng chậm rãi tiến vào. Đôi môi mỏng mang theo nhiệt độ tới gần tai Chu Mộc, Lâm Tu khẽ cắn vành tai cô, chậm rãi mở miệng nói như mê hoặc — “Ngoan, há miệng ra nào.” Mùi thuốc lá nhàn nhạt phút chốc liền thoảng qua, giọng nói của Lâm Tu trầm thấp đầy cuốn hút lại có chút khàn khàn không nói rõ, nghe qua gợi cảm chết người. Chu Mộc vô thức ngậm lấy ngón tay dài mang mùi thuốc lá như hắc ín của anh, giờ khắc này, chỉ cảm thấy trước mắt mình đều là ánh nước trắng lóa chói lọi. Quá… đáng sợ rồi. Đây là chút ý thức cuối cùng của Chu Mộc trước khi rơi vào tay địch