Tất cả đều sững sờ, ngoài Từ Tấn Phu, bởi ông ta sớm đoán ra Viêm Lương sẽ nói như vậy. Ông ta lập tức quay lại, gầm lên với cô thư ký đang đứng bên cạnh: “Gọi bảo vệ lên đây!”, rồi tức giận chỉ vào mặt Viêm Lương: “Lôi nó ra ngoài cho tôi!”
Lần này Từ Tấn Phu thực sự tức giận, sắc mặt ông ta tái mét. Cô thư ký lo lắng bệnh cũ của ông tái phát, lâm vào thế khó xử, không biết nên đi gọi bảo vệ hay an ủi Từ Tấn Phu.
Thấy thư ký do dự, Từ Tấn Phu lập tức quát mắng: “Cô cũng muốn tạo phản phải không?”
Cô thư ký hoảng sợ, vội vàng cầm di động để gọi bảo vệ. Đúng lúc này, Từ Tấn Phu đang đứng thở hổn hển đột nhiên thấy khó thở, lảo đảo, ngã xuống ghế.
Cô thư ký thấy vậy, vội vàng buông điện thoại, giơ tay đỡ Từ Tấn Phu. Từ Tấn Phu tức ngực, khó thở ngồi im trên ghế, cô thư ký liền vỗ lưng cho ông, giúp ông bình tĩnh lại.
Tất nhiên Viêm Lương không bỏ qua cảnh này. Tim cô thắt lại, nhưng may mắn là ngay sau đó, sắc mặt Từ Tấn Phu không còn khó coi như trước. Mặc dù có vẻ rất yếu ớt nhưng ông vẫn còn sức để sai khiến thư ký: “Còn không mau đi gọi bảo vệ!”
Nghe Từ Tấn Phu ra lệnh, trong lòng Viêm Lương cảm thấy rất mâu thuẫn. Một mặt, cô thở phào nhẹ nhõm, mặt khác, cô miệt thị bản thân tự nhiên lo lắng cho ông. Thấy cô thư ký tần ngần cầm di dộng, Viêm Lương bỗng bừng tỉnh, nói với thư ký: “Mau đi lấy thuốc cho Chủ tịch!”
Từ Tấn Phu liền ra lệnh: “Đi gọi bảo…”
Tiếng nói yếu ớt của Từ Tấn Phu nhanh chóng bị Viêm Lương cắt ngang: “Nếu Chủ tịch có mệnh hệ gì, chị sẽ phải đối mặt với tương lai thất nghiệp, thậm chí là phải hầu tòa!”
Cô thư ký bị thái độ nghiêm túc của Viêm Lương dọa sợ chết khiếp, vội vàng rời khỏi phòng chủ tịch.
Cô thư ký vừa đi khuất, Viêm Lương liền nói: “Nếu các chú, các bác tạm thời chưa nghĩ ra cách giải quyết hợp lý hơn, vậy thì hãy giơ tay biểu quyết, quyết định xem có cần Từ Tử Thanh xuất đầu lộ diện gánh toàn bộ trách nhiệm hay không.”
Chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, sắc mặt những cổ đông ở đây đều tái nhợt. Từ Tấn Phu lúc này tuy sức khỏe không tốt, nói cũng khó khăn nhưng sự uy nghiêm vẫn còn nguyên vẹn, các cổ đông không dám trở mặt với ông.
Dù không dám trở mặt, họ vẫn lên tiếng bày tỏ sự bất mãn của mình: “Lão Từ! Nói thật, chúng tôi vô cùng thất vọng về Tử Thanh.”
Chú Trần, vị cổ đông lớn từ trước đến nay luôn đứng về phía mẹ Viêm Lương, không bỏ lỡ cơ hội lên tiếng: “Tôi tạm thời không bàn tới quan hệ giữa Tử Thanh và Giang Thế Quân. Chỉ tính riêng những việc con bé làm với Nhã Nhan trước kia, tôi thấy không thỏa đáng chút nào. Nếu không phải sự việc lần này bị vỡ lở, có lẽ cả đời này chúng tôi sẽ chẳng biết sự thật. Thậm chí, chúng tôi còn định giao cả tương lai của công ty vào tay con bé.”
Một cổ đông khác không kìm được tiếng thở dài. “Lão Từ, ông nôn nóng muốn bảo vệ con gái, chúng tôi có thể thông cảm, nhưng… cần phải cho Tử Thanh một bài học.”
Từ Tấn Phu hoàn toàn im lặng. Ông đảo mắt một lượt qua các cổ đông, nhanh chóng tính toán, cuối cùng lên tiếng: “Được thôi, Viêm Lương đã đề xuất cách này, tôi sẽ làm theo ý con bé. Bây giờ chúng ta cùng giơ tay biểu quyết.”
Một năm trở lại đây, Từ Tấn Phu liên tục phải nằm viện, hầu như không can thiệp vào những cuộc đấu đá giữa những bè phái trong nội bộ lãnh đạo cấp cao, nhưng điều đó không có nghĩa ông không nắm được tình hình. Những cổ đông nào đứng về phía ông, cổ đông nào lén lút giúp mẹ con Viêm Lương…. ông đều biết rõ.
Từ Tấn Phu hạ lệnh, mọi người nhanh chóng giơ tay biểu quyết. Kết quả đúng như Từ Tấn Phu dự đoán: một nửa tán thành và một nửa phản đối.
Theo thông lệ, số phiếu tán thành phải quá bán, nghị quyết mới được thông qua. Vào giây phút này, ánh mắt của Từ Tấn Phu hướng về Viêm Lương không giống như đang nhìn con gái, mà như nhìn một đối thủ thất bại trong tay ông.
Đúng lúc đó, cảnh cửa phòng chủ tịch mở toang, thư ký của Từ Tấn Phu không chỉ mang thuốc, mà còn dẫn theo bốn người bảo vệ tiến lại gần Viêm Lương.
Viêm Lương cảm thấy điện thoại trong tay cô khẽ rung, một tin nhắn vừa được gửi tới. Cô cúi đầu đọc tin nhắn, rồi lại ngẩng lên nhìn bốn người bảo vệ cao lớn.
Bọn họ cưỡng ép cô ra ngoài là một việc dễ dàng như trở bàn tay, nhưng gương mặt Viêm Lương không hề xuất hiện một tia sợ sệt, cũng không phẫn nộ, ngược lại, vẻ mặt cô ẩn giấu một sự ngạo nghễ. Viêm Lương mỉm cười với Từ Tấn Phu. Ở giây phút sau đó, cô lấy lại vẻ mặt lạnh lùng, đồng thời ngồi xuống vị trí đối diện với một cổ đồng vừa rồi không giơ tay, bình tĩnh nói với ông ta: “Chú Liêu, chắc chú không biết, hôm qua cháu vừa giải đông số cổ phần của Từ thị mà ông ngoại để lại cho cháu. Mẹ cháu cũng vừa chuyển giao toàn bộ số cổ phiếu của bà cho cháu. Bây giờ, cổ phần do cháu sở hữu đã vượt qua chú, cũng có nghĩa là…” Viêm Lương cố ý dừng lại, đảo mắt một vòng quanh căn phòng, cuối cùng mới quay lại nhìn Liêu đổng sự: “Vị trí của chú trong hội đồng quản trị đã tự động bãi bỏ.”
Viêm Lương vừa dứt lời, vẻ mặt các cổ đông lập tức thay đổi. Trong số đó, tệ hại nhất là Liêu đổng sự, người vừa nhận được tin dữ và Từ Tấn Phu, người vừa mới uống thuốc.
Viêm Lương quay mặt về phía bố cô nhưng ánh mắt cô dừng lại không đến một giây. Sau đó, cô nở nụ cười tao nhã và bổ sung một câu: “Quyết định của cháu là…”
Viêm Lương vừa nói vừa từ tốn giơ tay.
Kết quả biểu quyết thay đổi trong nháy mắt. Việc Từ Tử Thanh phải đứng ra nhận trách nhiệm đã được quyết định. Từ Tấn Phu rơi vào trạng thái hoàn toàn trầm mặc. Viêm Lương, người vừa xoay chuyển cục diện, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh ông, bày ra vẻ đáng tiếc. “Bố, con đã cho người gọi chị gái con đến đây. Bố hãy đích thân nói cho chị ấy biết kết quả biểu quyết của cuộc họp đại hội cổ đông bất thường ngày hôm nay.”
Từ Tấn Phu vẫn ngồi bất động, ông ta ngẩn đầu nhìn Viêm Lương, ánh mắt ẩn chứa một tia căm hận. “Tất cả những trò này là do cô sắp đặt phải không?”
Viêm Lương ngây người.
Từ Tấn Phu lắc đầu như không thể tin nổi. Vài giây sau, ông đột nhiên ngẩng lên, khóe miệng xuất hiện nụ cười mỉa mai. “Cô không hổ danh là con gái Từ Tấn Phu, cô chơi trò gian thương này còn giỏi hơn tôi, tàn nhẫn hơn tôi…”
Từ “tất cả” Từ Tấn Phu vừa nói… là chỉ hành vi thao túng cổ phần của cô, hai vụ scandal bị tiết lộ vào buổi sáng hôm nay và cả chuyện cô đang “bức vua thoái vị”?
Viêm Lương nhanh chóng lấy lại tinh thần. Vào giây phút Từ Tấn Phu nghi ngờ chất vấn của cô, tia ấm áp của tình thân cuối cùng trong lòng cô đã hoàn toàn tan biến. Cô mỉm cười với Từ Tấn Phu, cô không lên tiếng thừa nhận hay phủ nhận. Sau đó, cô đặt di động đến trước mặt Từ Tấn Phu, không nói lời nào, quay người rời khỏi phòng chủ tịch.
Từ Tấn Phu cúi xuống nhìn điện thoại của Viêm Lương. Một người lão luyện trong chốn thương trường như ông, không ngờ bị con gái chơi một vố đau đến mức tay đầy mồ hôi lạnh. Khi Từ Tấn Phu đọc nội dung tin nhắn, hơi lạnh từ lòng bàn tay thẩm thấu qua huyết mạch, xuyên thẳng vào tim.
Màn hình điện thoại hiển thị tin nhắn mẹ Viêm Lương vừa gửi đến: “Đã hoàn tất thủ tục chuyển giao cổ phần, cô cứ làm mạnh tay đi!”
Làm mạnh tay đi… Mạnh tay hủy diệt mọi thứ của đứa con hoang mà bố cô yêu quý.
Viêm Lương rời khỏi văn phòng chủ tịch, mang theo khí thế bừng bừng của người giành thắng lợi. Cô đi thẳng tới thang máy, xuyên qua hành lang, cuối cùng về phòng làm việc của mình.
Xung quanh không một bóng người, Viêm Lương không cần tiếp tục ngụy trang. Cửa vừa khép lại, hai chân mềm nhũn, cô bất giác tựa vào cánh cửa. Cô không biết cảm giác của cô lúc này là gì. Cô đã thành công nhưng tại sao trái tim trống rỗng? Một sự trống trải chưa từng thấy…
Viêm Lương đi đến bàn làm việc, nhấc điện thoại, bấm vội một dãy số, giống như đây là ngọn cỏ cứu mạng cô vừa túm được. Vào giây phút này, cô cần có người chia sẻ, chia sẻ niềm vui, chia sẻ cảm giác bất lực cùng cô.
Điện thoại đổ ba hồi chuông đối phương bắt máy.
Viêm Lương đã không kìm nén được reo lên: “Tưởng Úc Nam!”
Đầu máy bên kia im lặng. Vài giây sau mới vang lên một giọng nói: “Tổng giám đốc… đang bàn công chuyện với cổ đông Lại Chính Niên.”
Giọng nói thư ký Lý như một gáo nước lạnh giội xuống đầu Viêm Lương, khiến cô đờ người.
Trong tình hình nguy cấp như hiện nay, để ổn định giá cổ phiếu của Từ thị, ngăn cản các cổ đông bán tháo cổ phiếu một cách ác ý, người nắm trong tay tương đối nhiều cổ phiếu như Lại Chính Niên đương nhiên trở thành đối tượng Tưởng Úc Nam gặp gỡ đầu tiên.
Viêm Lương nhíu mày, cố gắng cất giọng khách sáo: “Vậy xin hãy chuyển lời đến Tổng giám đốc, bảo anh ấy sau khi xong việc thì gọi điện cho tôi.”
“Vâng ạ!”
Viêm Lương cúp điện thoại. Không được nghe giọng nói trầm ấm, có tác dụng an thần của Tưởng Úc Nam, cô không khỏi cảm thấy thất vọng nhưng cô biết, anh cũng đang nỗ lực vì cô. Nghĩ đến đây, trái tim cô không còn trống rỗng đáng sợ như lúc trước.
Viêm Lương nhìn ra ngoài cửa sổ. Không gian bên ngoài mờ mịt, u ám, dường như nó sẽ kéo dài suốt mùa đông.
Cùng dưới một bầu trời u ám.
Trên hành lanh ngoài phòng làm việc của Lại Chính Niên.
Thư ký Lý tắt điện thoại, quay về văn phòng. Vừa đi đến cửa văn phòng, anh ta nghe thấy giọng nói chắc nịch của Lại Chính Niên: “Tưởng tiên sinh cứ yên tâm! Tôi rất có lòng tin vào Chủ tịch Từ và Tưởng tiên sinh. Tôi sẽ không bị ảnh hưởng bởi vụ scandal ngày hôm nay mà bán tháo cổ phiếu.
Đáp lại câu nói của Lại Chính Niên là tiếng cười trầm thấp, mơ hồ. Tiếng cười nhanh chóng biến mất, thay thế bằng một giọng nói trầm tĩnh, có sức thuyết phục: “Lại tiên sinh, chắc anh hiểu nhầm ý tôi rồi. Hôm nay tôi đích thân đến đây, với mục đích… khuyên anh bán hết số cổ phiếu của Từ thị trong tay anh.”
Truyện khác cùng thể loại
150 chương
20 chương
104 chương
113 chương
261 chương
20 chương
30 chương
30 chương
14 chương