“Xảy ra chuyện gì vậy?” Viêm Lương hỏi bằng giọng căng thẳng.
Người trợ lý tỏ ra luống cuống, giọng nói run rẩy: “Có khách hàng… sau khi sử dụng kem dưỡng da của Nhã Nhan… bị dị ứng. Bọn họ liên kết nhau đi kiện chúng ta. Sáng sớm hôm nay, có rất nhiều tờ báo lớn đã đưa tin về việc này. Thư của luật sư cũng vừa được gửi đến… gửi đến văn phòng của Giám đốc.”
Tin dữ như gáo nước lạnh giội thẳng xuống đầu Viêm Lương khiến cô hóa đá ngay tức khắc.
Không biết đã thẫn thờ bao lâu, đến khi nhìn thấy gương mặt trắng bệch, hoang mang của mình trên chiếc gương ở bức tường đối diện, Viêm Lương mới giật mình bừng tỉnh.
Cô vội vàng thay đồ, vừa kẹp điện thoại vào vai vừa thay quần áo, đại não cũng nhanh chóng hoạt động, xem làm thế nào để cứu vãn tình hình.
“Bảo bộ phận PR liên hệ với người phụ trách của các tờ báo lớn, cố gắng khống chế, không để tin tức lan rộng. Hãy tìm cách nhanh nhất liên hệ với nhóm khách hàng khiếu nại, sắp xếp một cuộc đàm phán với bọn họ. Chỉ cần giải quyết êm xuôi, mất bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề.”
Viêm Lương nhanh chóng thay bộ đồ công sở, tiếp tục dặn dò cấp dưới: “Hãy điều tra cặn kẽ nguyên nhân của sự cố lần này, bao gồm lô hàng kem dưỡng da nào xảy ra vấn đề, khâu sản xuất nào bị lỗi… Hãy tìm hiểu cả những vụ khiếu nại của khách hàng bị dị ứng sau khi sử dụng kem dưỡng da của chúng ta trong một năm trở lại đây…”
Nói đến đây, bàn tay đang cài cúc áo của Viêm Lương đột nhiên cứng đờ. Cô nhớ ra một chuyện.
Kem dưỡng da… Dị ứng… Khiếu nại…
Gần một năm trước, Từ Tử Thanh chuyển dây chuyền sản xuất vốn thuộc về Nhã Nhan cho một sản phẩm khác, Nhã Nhan bị đẩy xuống nhà máy vệ tinh. Lúc đó từng có khiếu nại của khách hàng về những sản phẩm kém chất lượng, khiến da mặt họ bị dị ứng… Hai sự việc này liệu có liên quan đến nhau?
Viêm Lương không dám phán đoán nhiều, sợ đầu óc rối loạn, không tỉnh táo để suy xét vấn đề. Cô cúp máy, cầm áo khoác và túi xách chạy một mạch ra khỏi nhà.
Cửa nhà đóng sập sau lưng Viêm Lương, trên hành lang chỉ có tiếng gót giày của cô nện xuống nền cồm cộp, mỗi lúc một gấp gáp, mỗi lúc một xa dần… Cô lái xe như bay tới công ty. Trên đường, cô nhận bốn cuộc điện thoại, gọi đi bảy cuộc, từ chối ba cuộc, tất nhiên là cấp dưới của cô báo cáo tình hình, bạn bè hỏi thăm và giới báo chí quấy rầy.
Từ Tấn Phu cũng gọi điện nhưng Viêm Lương không nghe. Khi kết thúc cuộc gọi cuối cùng, đúng lúc đến toà nhà Từ thị, Viêm Lương liền giảm tốc độ, chuẩn bị lái xe vào tầng hầm.
Phát hiện đám phóng viên tụ tập trước cửa tòa nhà, đầu Viêm Lương đau buốt. Có phóng viên tinh mắt nhận ra xe của cô, bọn họ liền mang các thiết bị tác nghiệp chạy nhanh về phía cô. Các phóng viên khác thấy vậy cũng ào ào chạy tới, vây quanh xe của Viêm Lương trong nháy mắt. Chiếc xe không thể tiến về phía trước, Viêm Lương cũng không thể xuống xe. Các phóng viên cầm máy ảnh chụp lia lịa qua cửa kính ô tô. Mặc dù cách một lớp kính nhưng ánh đèn flash liên tục vẫn làm Viêm Lương nhức mắt.
Lúc này, bảo vệ của tòa nhà mới chạy đến. Xe của Viêm Lương vẫn không thể đi vào trong. Thấy mấy bảo vệ ở ngoài khống chế đám phóng viên một cách khó khăn, Viêm Lương quyết định, tắt máy, xuống xe.
Chân cô còn chưa chạm đất, các phóng viên đã nhào tới. Giọng nói của họ vang lên như sấm bên tai.
“Viêm tiểu thư, Nhã Nhan đột nhiên xảy ra sự cố về chất lượng sản phẩm, liệu người phụ trách có bị liên lụy?”
“Nghe nói bộ phận PR của Từ thị đã phong tỏa tin tức, đây là…”
“Viêm tiểu thư, mối quan hệ giữa chị gái cô và Giang Thế Quân có đúng như tin đồn…”
“Vì mối quan hệ nhập nhằng với Giang Thế Quân, có thật là Từ Tử Thanh sẽ bị loại trừ khỏi tầng lớp lãnh đạo cấp cao của Từ thị?”
“Tôi vừa nhận được tin, chiều hôm nay, chủ tịch Từ Tấn Phu sẽ tổ chức một cuộc họp báo. Tổ chức họp báo đúng thời điểm nhạy cảm này, mục đích để dẹp yên scandal của Nhã Nhan, hay vì muốn bác bỏ tin đồn chị gái cô?”
“Viêm tiểu thư, một nguồn tin cho biết, hội đồng quản trị của Từ thị sẽ phải đối mặt với sự biến động rất lớn. Cổ phần của các cổ đông lớn cũng sẽ thay đổi. Tin đồn này có phải sự thật không?”
“Thời gian qua, Từ thị hồi sinh nhờ vào sự phát triển của Nhã Nhan. Cùng một ngày mà bị đả kích nặng nề bởi hai sự kiện nghiêm trọng, Từ thị đã có phương án giải quyết chưa?”
Đám phóng viên hỏi hết câu này đến câu khác, đều là những vấn đề sắc bén. Viêm Lương giữ im lặng từ đầu đến cuối. Nhờ có bảo vệ mở đường, cô đi xuyên qua đám người, cuối cùng cũng có thể vào bên trong tòa nhà Từ thị.
Sau một hồi bị bao vây, xô đẩy, trông Viêm Lương thật thảm hại. Cô vuốt lại mái tóc, sải bước dài về phía thang máy.
Đúng lúc này, trợ lý chạy xuống dưới, thở hổn hển, báo cáo. “Sau khi nhận được tin dữ, các cổ đông lập tức đến công ty. Bây giờ họ đang ở văn phòng chủ tịch hội đồng quản trị. Bọn họ nói, nhất định chờ Chủ tịch đích thân đến đây, giải thích về những chuyện xảy ra trong ngày hôm nay.
Viêm Lương vừa sốt ruột nhìn biển báo số tầng trên thang máy vừa hỏi trợ lý: “Tổng giám đốc đâu rồi?”
“Tổng giám đốc đang ở văn phòng chủ tịch, vỗ về tinh thần các cổ đông.”
“Anh ấy có truyền đạt mệnh lệnh nào không?”
“Mệnh lệnh của Tổng giám đốc cũng gần giống những điều Giám đốc đã dặn dò chúng tôi qua điện thoại. Ngoài ra, đợi Chủ tịch đến công ty, Tổng giám đốc sẽ rút lui, đi làm việc khác. Quan trọng nhất là thuyết phục các cổ đông không thuộc hội đồng quản trị, khuyên bọn họ đừng bán tháo cổ phiếu của Từ thị.”
Chỉ nghe những điều này, Viêm Lương cũng đủ đau đầu. Tối qua cô còn nghĩ, đợi qua giai đoạn bận rộn này, cô và Tưởng Úc Nam sẽ tổ chức tiệc cưới. Xem ra, đây là ước mong xa vời.
Một người hỏi, một người trả lời, thang máy nhanh chóng đến nơi. Viêm Lương vội vàng rời khỏi thang máy, đi thẳng tới văn phòng của cô. Trợ lý vẫn tiếp tục báo cáo: “Tôi đã làm theo yêu cầu của Giám đốc, soạn thảo một thông cáo báo chí về scandal của Từ Tử Thanh, gửi cho các phóng viên chúng ta quen biết. Nhưng tin tức chưa kịp tác động đến công chúng thì lại xuất hiện sự cố dị ứng của Nhã Nhan. Sau khi thị trường chứng khoán mở cửa vào buổi sáng hôm nay, cổ phiếu của chúng ta không ngừng rớt giá…”
Viêm Lương không kìm được, thở dài một tiếng.
Ngẫm đi ngẫm lại, cả đời này cô mới làm người độc ác một lần, không ngờ bị báo ứng nhanh như vậy. Nếu thời gian xảy ra hai vụ Scandal không trùng hợp, mọi chuyện sẽ khác…
“Trước giờ mở cửa ngày mai, nếu hai vụ scandal, đăc biệt là sự cố dị ứng da không được giải quyết dứt điểm, giá cổ phiếu chắc chắn sẽ thảm hại hơn. Đến lúc đó, chỉ e các cổ đông không thuộc hội đồng quản trị tinh thần hoảng loạn, dẫn đến việc bán tháo cổ phiếu.”
Viêm Lương vừa nói xong, trợ lý hỏi ngay: “Giám đốc Viêm, chị định giải quyết thế nào?”
Viêm Lương lắc đầu. Đây không phải là công việc thuộc phạm vi cô phụ trách. Việc duy nhất cô cần làm vào lúc này là xử lý êm xuôi vấn đề của Nhã Nhan.
Mặc dù Viêm Lương đưa ra điều kiện rất hấp dẫn nhưng nhóm người tiêu dùng khiếu nại Từ thị vẫn từ chối liên hệ, gặp gỡ riêng. Không chỉ có người của cơ quan tư pháp, các cơ quan quản lý chất lượng sản phẩm và công thương đều gọi điện đến văn phòng của cô, yêu cầu nhanh chóng giải quyết sự cố. Nếu không, bọn họ sẽ không nể mặt, xử lý nghiêm khắc theo quy định.
Báo chí đưa tin ngày càng rầm rộ. Đến chuyện Từ Tử Thanh lạm dụng dây chuyền sản xuất của Nhã Nhan gần một năm trước cũng bị moi ra. Cùng lúc đó, Viêm Lương nhận được báo cáo nguyên nhân xảy ra sự cố: “Một số người tiêu dùng do sử dụng lô hàng kém chất lượng từ gần một năm trước nên mới bị dị ứng.”
“Lô hàng đó chúng ta đã thu hồi từ lâu, sao đến bây giờ bẫn còn bán trên thị trường?” Viêm Lương nhíu mày.
“Chuyện này… chúng tôi vẫn chưa điều tra ra.”
“Tiếp tục điều tra cho tôi!”
Viêm Lương suýt gầm lên trong ống nghe điện thoại, nhưng cô đã cố kìm nén rồi cúp máy.
Chưa tới giờ ăn trưa, Viêm Lương đã nhận được tin, không ít đại lý của Nhã Nhan đã dỡ sản phẩm khỏi cửa hàng. Phản ứng đầu tiên của Viêm Lương sau khi nghe tin này là gọi điện thoại cho giám đốc của Minh Đình Square.
Giám đốc của Minh Đình Square tỏ ra bối rối. Vòng vo một hồi, ông ta chỉ có thể cho Viêm Lương câu trả lời nước đôi: “Thật ra chúng tôi rất khó xử. Hay là thế này đi, Viêm tiểu thư hãy đích thân gọi điện thoại cho Lộ tổng nói một tiếng. Nếu Lộ tổng nhận lời cô, chúng tôi nhất định sẽ làm theo.”
Viêm Lương đã đến bước đường cùng. Cô không còn thời gian lưỡng lự, tay này vừa cúp điện thoại của giám đốc Minh Đình Square, tay kia đã bấm số điện thoại của Lộ Chinh.
Đáng tiếc, người nhận điện thoại là thư ký của Lộ Chinh. “Rất xin lỗi, Lộ tổng đang nghỉ phép ở nước ngoài. Trong thời gian đi nghỉ, Lộ tổng không xử lý việc của công ty.”
Nghe thư ký nói vậy, lòng Viêm Lương chùng xuống. Cô nhắm mắt, ngửa đầu tựa vào thành ghế, nhưng chưa đến một phút, trợ lý lại gõ cửa đi vào. “Điện thoại của đại lý cấp một, Giám đốc có nghe không ạ?”
Viêm Lương đành mở mắt. “Hãy giúp tôi vỗ về bọn họ!”
Đây là một trận chiến ác liệt nhưng Viêm Lương thậm chí không biết đối thủ là ai. Bây giờ thời gian vô cùng gấp rút, điều duy nhất cô có thể làm lúc này là trực tiếp gọi điện thoại cho Lộ Chinh đang ở nước ngoài.
Viêm Lương bấm số, gần như nín thở chờ đợi. Điện thoại đổ ba hồi chuông, người bên kia bắt máy. “A lô!”
Viêm Lương thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy giọng nói của Lộ Chinh. Theo phản xạ, cô ngồi thẳng người, cố gắng gạt bỏ tâm trạng tồi tệ, sau đó mới lên tiếng: “Lộ tổng, là tôi, Viêm Lương đây ạ!”
“Hả?” Một từ ngắn gọn nhưng bộc lộ sự kinh ngạc pha lẫn chút vui mừng của Lộ Chinh.
Viêm Lương không có thời gian để suy đoán phản ứng của anh, cất giọng kính cẩn, lễ phép: “Xin lỗi đã mạo muội làm phiền anh!”
Nghe Viêm Lương nói vậy, Lộ Chinh hơi ngây người. Đến khi lên tiếng, anh đã lấy lại giọng bình thản. Viêm Lương có cảm giác anh lịch sự quá mức cần thiết. “Viêm tiểu thư tìm tôi vì công việc?”
Viêm Lương hít một hơi thật sâu mới có dũng khí lên tiếng: “Chuyện là thế này…”
Sau khi kể sơ qua sự việc, Viêm Lương đưa ra đề nghị: “Tôi hy vọng Lộ Tổng nể mặt chúng ta hợp tác vui vẻ trong thời gian qua, tạm thời đừng rút hết sản phẩm của Nhã Nhan ở hệ thống cửa hàng của Minh Đình.”
Lộ Chinh trầm mặc hồi lâu. Mãi không thấy anh lên tiếng, Viêm Lương nắm chặt điện thoại, đi đi lại lại quanh bàn làm việc, trong lòng vô cùng sốt ruột.
“Chuyện này…” Lộ Chinh bỗng lên tiếng.
Qua giọng điệu của anh, Viêm Lương có thể đoán tiếp theo sẽ là câu từ chối. Cô vội cắt ngang: “Tôi hứa sẽ giải quyết sự cố của Nhã Nhan trong thời gian nhanh nhất. Ba ngày, xin anh hãy cho tôi ba ngày. Ba ngày sau, nếu tôi không giữ lời, đến lúc đó anh bắt chúng tôi rút sản phẩm, thậm chí hủy bỏ hợp đồng, chúng tôi cũng chấp nhận.”
“Được thôi!” Lộ Chinh trả lời dứt khoát. “Cô chỉ có ba ngày.”
Tạm thời giữ được hệ thống tiêu thụ ở Minh Đình, Viêm Lương càng có cơ hội thuyết phục các đại lý cấp một.
Cô vừa kết thúc cuộc điện thoại với Lộ Chinh, trợ lý gõ cửa, đi vào. “Giám đốc Châu gọi điện, chị có nghe không ạ?”
Viêm Lương mệt mỏi xua tay. Chợt nhớ ra điều gì đó, cô gọi trợ lý đang chuẩn bị đóng cửa: “Các cổ đông hiện vẫn còn ở văn phòng chủ tịch đấy chứ?”
“Vâng, Chủ tịch cũng đến rồi.”
Viêm Lương lập tức đứng dậy, đi thẳng tới văn phòng chủ tịch hội đồng quản trị.
Bên ngoài văn phòng chủ tịch không một bóng người. Cô nhân viên lễ tân cũng không ngồi ở bàn làm việc. Viêm Lương đi thẳng tới cửa phòng chủ tịch mà không gặp bất cứ trở ngại nào. Cô không gõ cửa mà đẩy luôn cửa vào.
Cánh cửa vừa mở, Viêm Lương nghe thấy tiếng của một số cổ đông: “Cách duy nhất bây giờ là có người đứng ra chịu toàn bộ trách nhiệm…”
Người khác hỏi: “Ai tự nguyện đứng ra chịu trách nhiệm lớn như vậy chứ?”
Từ Tấn Phu ngồi vị trí chủ tịch cau mày.
Hai cổ đông cất giọng ngạc nhiên: “Viêm Lương?”
Lúc này Viêm Lương mới sải bước đi vào trong. Vừa đi cô vừa nói: “Các chú, các bác chắc cũng đã nhận được tin, lô hàng Nhã Nhan xảy ra sự cố liên quan đến chị gái cháu?”
Quan sát phản ứng của họ, Viêm Lương biết, những người có mặt ở đây đã biết được sự thật.
Từ Tấn Phu đột nhiên lên tiếng: “Viêm Lương, cô ra ngoài trước đi!”
Viêm Lương coi như không nghe thấy. “Chú Trần nói đúng. Bây giờ muốn ngăn chặn, không để mọi việc ngày càng xấu đi, chúng ta phải hành động nhanh gọn, dứt khoát. Nếu cần một người chịu trách nhiêm, cháu có một ứng cử viên, các chú, các bác thử xem có thích hợp không.”
Từ Tấn Phu dường như đoán ra ý đồ của Viêm Lương, phẫn nộ đứng dậy, chỉ tay về phía cửa. “Viêm Lương, cô đừng ăn nói bậy bạ. Mau cút đi cho tôi!”
Cút đi…
Từ này đúng là khó nghe!
Viêm Lương nhíu mày nở nụ cười chua xót, sau đó cô tiếp tục lên tiếng: “Người này là …
Từ Tử Thanh.”
Truyện khác cùng thể loại
150 chương
20 chương
104 chương
113 chương
261 chương
20 chương
30 chương
30 chương
14 chương