Tất cả mọi người tản đi, Huyền Diệp xoay người kéo nàng , đôi tay cũng rách ra. Nàng khóc như hoa lê trong mưa, hổn hển thở không thông. Ôn quý phi cầm thuốc cao Tề Đức Thuận mang đến. “Để trẫm .” Hắn nhẹ nhàng xoa rượu trừ độc trước, đau đớn như mấy vạn con ong mật châm, “Oa” một tiếng khóc lớn lên, trực tiếp ôm cổ hắn, nước mắt thấm ướt cổ. Ôn quý phi cũng không ngừng được rơi lệ: “Hoàng thượng, chỉ sợ phải ướp đá giảm sưng trước rồi mới bôi thuốc lần nữa.” Huyền Diệp ôm nàng trên vai khóc thút thít, khuôn mặt lạnh lùng không nói cái gì, sau đó lập tức buông ra, để thuốc ở một bên lạnh giọng nói: “Trẫm không thương nàng một chút nào” Nói xong đứng dậy tránh ra. Nhữ Văn quỳ gối bên ngoài vẫn không dám nói lời nào, hoàng đế vừa đi nàng lập tức đi vào, nhìn thấy đôi tay sưng đỏ kia. Quỳ thẳng xuống dập đầu: “Nương nương, nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết! Nô tỳ lắm mồm!” Ôn quý phi bôi thuốc cho Thanh Hoàn kêu Nhữ Văn đứng dậy. Vì vậy hai người khóc sướt mướt không ngừng người, Ôn quý phi khuyên hết cái này đến cái khác. Thanh Hoàn lại đột nhiên ho khan rất nhiều, khó chịu từ hai phía đánh vào khiến nàng sốt nặng. Trên tay quấn đầy băng gạc, nằm trên giường, thái y sang xem bệnh, cũng may chỉ là do tức giận quá độ chứ không có sự tình gì lớn. dien.dan.le.quy.don Đoán chừng chính nàng cũng nghĩ không thông, chỉ cảm thấy trong lòng uất ức khó chịu, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ chịu đựng trừng phạt như vậy. Nhất thời nghĩ luẩn quẩn, suy nghĩ ảnh hưởng đến thân thể, khiến bệnh càng nặng hơn. Mấy ngày nay, hoàng thượng không đi thăm nàng, chỉ yêu cầu Nhữ Văn mỗi tối ngủ chung với nàng ở Tịnh Thục cung. Chủ tử cùng người làm ngủ cực kỳ không hay kể cả quan hệ họ thân mật cũng không thể như thế, liên tục yêu cầu, Nhữ Văn đồng ý mỗi ngày trải chăn thật dầy ở dưới giường ngủ cùng nàng. Nhữ Văn có hơi tuỳ tiện nhưng lại rất tinh tế chu đáo, có nàng coi chừng sẽ rất nhanh tốt hơn. Thân thể Thanh Hoàn khá một chút cả người liền khỏe mạnh, vui vẻ. Tết âm lịch sắp đến, hoàng cung lo hết chuyện này đến chuyện khác. Có lẽ vì Kỵ phi chịu tội thay, Định phi không bị nhốt trong lãnh cung nữa mà bị cấm túc trong cung mình để hối lỗi về những điều đã gây ra, tiểu công chúa được hoàng thượng khai ân, bồi cạnh nàng. Vào lễ mừng năm mới, bình thường phi tử trong cung có thể được gặp người nhà. Chuyện gặp người nhà này có cũng được mà không có cũng chẳng sao, nhưng có một tin tức khác đã hoàn toàn đánh sụp ranh giới cuối cùng trong lòng Huyền Diệp. Mẫu thân Thanh Hoàn bệnh nặng không khỏi, có thể không còn sống lâu nữa. Anh trai nàng nhậm chức ở bên ngoài, mấy lần dâng thư hi vọng Kỵ phi về nhà thăm mẫu thân. Hắn rất coi trọng người có hiếu nhưng nàng lại là ranh giới cuối cùng của hắn, là phòng tuyến cuối cùng của hắn. Coi như trước kia có tranh cãi đi tranh cãi lại, nàng vẫn yêu thương hắn rõ ràng, bây giờ cũng không dừng được nữa rồi. die.nDa,nl.equ.yDo.n Nàng trở về thấy nhà tan cửa nát, vương phủ cũng không còn, có thể không cách nào nhịn được rồi oán hận hắn hay không? Gần tết, mấy ngày nay trời cực kỳ sáng sủa, tuyết bắt đầu tan ra. Thanh Hoàn kéo Nhữ Văn ra chỗ đất trống phía xa cung chơi diều. Người thả diều lúc này hoặc là đầu có vấn đề, hoặc là quá mức rảnh rỗi, rất dễ nhận thấy nàng thuộc về loại người sau. Diều bay lại rơi xuống, rơi vào chân của hắn, cúi người xuống nhặt lên. Nàng nhìn thấy hắn theo Nhữ Văn quỳ xuống. Huyền Diệp kéo hai tay của nàng, cúi đầu nhìn kỹ một chút, mặc dù còn chút dấu vết nhưng phần lớn đã khỏi hẳn. “Hoàn nhi, trẫm đánh nàng nàng có sợ hay không?” Nàng mở to hai mắt, rút tay, hắn nắm chặt hơn. “Nàng sợ phải không? Vậy nàng sợ trẫm mắng nàng sao?” Thanh Hoàn nhìn hắn, lắc đầu một cái: “Ta không sợ cái gì, không sợ ngươi đánh ta, cũng không sợ ngươi mắng ta, chỉ sợ. . . Chỉ sợ ngươi không để ý đến ta, không để ý tới ta chính là lúc ngươi chán ghét ta rồi.” “Nàng biết tại sao trẫm đánh tay nàng không? Đánh tay nàng để mỗi ngày ăn cơm có thể thấy được, để cho nàng nhớ, trong hoàng cung này nàng có ý tốt muốn giúp đỡ người khác nhưng cũng sẽ không ai thay nàng chịu phần đau khổ này, không ai vì nàng cầu xin phần ân tình này.” Nàng ngẩn ra nhìn hắn, đôi môi mở ra nhưng không biết nói gì. “Hoàn nhi, Định phi căn bản không nghĩ đến thân thích cái gì, trừ việc hại nàng, nàng ta lại có dã tâm muốn làm hoàng hậu. Trẫm giúp nàng thấy bộ mặt của nàng ta.” Hắn dắt tay của nàng, tiếp tục đi về phía trước, “Nàng còn muốn cùng trẫm sống mấy thập niên, từ nhỏ trẫm đã thấy nữ nhân trong cung lục đục đấu đá, trẫm không muốn nàng dính vào, người khác trong lòng mắng trẫm, trẫm căn bản không để ở trong lòng.” Nàng lại muốn khóc: “Công tử, ta không để ý những thứ này.” “Nàng muốn về nhà sao?” Âm thanh hắn vô cùng trầm thấp hỏi. Thanh Hoàn lắc đầu một cái: “Ta không muốn trở về, ngươi không cần bảo ta về.” Huyền Diệp ôm nàng chặt hơn: “Hoàn nhi, nếu về thì nhớ nhất định phải trở lại.” Nàng ra sức lắc đầu. “Không! Ta không trở về!” Hắn không ngờ nàng kiên trì như vậy. Huyền Diệp hạ chỉ chọn thái y tốt nhất trong cung cùng dược liệu tốt nhất trên đời này đi cứu trị, kiên trì không được hai ngày, mẫu thân của nàng bệnh nặng đã bất tỉnh nhân sự. Huynh trưởng lần nữa vào cung, Huyền Diệp nói chuyện của Thanh Hoàn cho hắn biết, anh trai nàng quỳ xuống hành đại lễ, dập đầu lạy ba cái. Mẫu thân không hy vọng Hoàn nhi biết chuyện này, để cho nàng không buồn không lo sống tốt, không cần ai nhắc tới. Cuối cùng trước lễ mừng năm mới hai ngày qua đời. Huynh trưởng cùng con dâu mang theo mẫu thân đến Thịnh kinh. Huyền Diệp vốn kiêng kỵ người này, phụ tử luôn luôn một lòng. Hôm nay muội muội một mình ở lại kinh thành, hắn thì từ quan, trong lòng có chút cảm thông hạ chỉ ban thưởng một tòa đình viện, 1000 mẫu ruộng, 20 con ngựa. Cũng coi là chấm dứt cái nút thắt trong lòng hắn. Vì tâm tình hắn không tốt nên Tết năm nay chỉ làm gia yến đơn giản. Các phi tần, a ka, công chúa – họ hàng gần của nhà vương đã đến nhưng chỉ có thái tử có chút không thoải mái chưa đến. Vì nể thái tử, a ka cùng công chúa buổi tối đều yến. Tần phi cùng vài thân vương, vương phi trình diện. Các vị trí theo thứ tự ngồi xuống. Năm nay cực kỳ tiết kiệm, sắp đặt mấy bài múa cùng ảo thuật, chọn hai xuất diễn, bầu không khí tất niên rất vui vẻ. Tất cả mọi người đều mặc đồ rực rỡ, dáng vẻ niềm nở, Thanh Hoàn lại chọn một bộ y phục màu trắng tinh. Giữa đám phấn hồng lộ ra một bóng màu trắng, ngược lại rất nổi bật, cực kỳ thanh thuần, giống như băng mỹ nhân. Trên mặt mỗi người đều hài lòng vui vẻ, Nguyên quý nhân đồng ý múa một điệu tuyệt đẹp khiến người người kinh ngạc. Định phi được ân chuẩn ra ngoài đúng là hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, làm một bài thơ. Quế tần hát một khúc ca ngắn. Mấy vị vương gia, phi tử khác chơi đố đèn. Chỉ là nàng không có tâm trạng, hắn cũng không có tâm trạng. Nhìn ai cũng lộ nụ cười miễn cưỡng, hắn liên tục cười, cũng không keo kiệt cho. “Hoàn.” Huyền Diệp hắng giọng kêu một chữ tên của nàng. Thanh Hoàn ngẩng đầu. Hắn khoát khoát tay: “Tới đây.” Nàng sửng sốt một chút. Huyền Diệp đưa tay: “Tới đây.” Trong tiếng đàn thể hiện bản lĩnh, Thanh Hoàn đi tới bên cạnh hắn, Huyền Diệp một tay ôm nàng vào ngực. Cái đích cho mọi người chỉ trích thì thế nào, có người ghen tỵ vậy thì như thế nào. Đã như thế còn gì phải băn khoăn. “Nàng vui không?” Nàng gật đầu một cái. “Nàng là miếng thịt trên người trẫm, không dính vào nhau tim sẽ rất đau.” Nàng cúi đầu cọ trong ngực hắn, im lặng không nói. Huyền Diệp nhẹ nói: “Lúc chúng ta bái đường thành thân còn chưa uống rượu giao bôi, hôm nay bù đắp lại được chứ?” Thanh Hoàn nhìn hắn lại gật đầu một cái. Trước mặt mọi người bọn họ uống rượu giao bôi. Hắn ôm nàng nhìn Điện hạ vũ bộ nhẹ nâng, lúc chợt rơi xuống đất. Thời điểm trăm hoa khoe sắc, Huyền Diệp dẫn nàng đi ra ngoài, họa sĩ cung đình đang vẽ cho thái hoàng thái hậu một bức. Ngồi hơn nửa canh giờ, vốn tiếp theo là hoàng đế, Huyền Diệp kéo Thanh Hoàn, để cho nàng ngồi xuống. “Vẽ Kỵ phi trước.” Họa sĩ yêu cầu rất cao, một lát làm vẻ mặt như vậy, một lát lại vẻ mặt thế khác. Đều muốn đoan trang, nghiêm chỉnh, Huyền Diệp nhìn bản vẽ phác thảo rất không hài lòng. “Hoàn nhi, cười, cười lên.” Nàng cả ngày trầm mặc, cười không được tự nhiên. Nhữ Văn chạy đến Tịnh Thục cung ôm mèo con tới, rốt cuộc ôm vào trong ngực khóe miệng khẽ mỉm cười. Cái tư thế này vẫn giữ vững ba canh giờ, bức tranh hoàn thành khiến Huyền Diệp rất hài lòng. Bắt đầu từ bây giờ, hắn đã quyết định để cho nàng làm một phi tử chân chính. Trình tự là như thế này. Bước đầu tiên, vẫn là học chút võ nghệ. Nữ nhân trong cung có một chút võ thuật cơ bản, trừ thị vệ phần lớn cũng có thể chống đỡ được, lại mang bên mình ngân châm, năng lực tự vệ tốt hơn, những người bình thường hãm hại không gây thương tổn được nàng. Bước thứ hai, học tập lễ nghi, danh hiệu nàng như vậy trừ mấy người phía trên căn bản không cần thiết quỳ. Huyền Diệp rất không đỏ mặt yêu cầu dạy nàng thế nào đối đãi với những người không tuân theo quy củ. DIỄN ĐÀN LÊ QUÝ ĐÔN Chỉ là chuyện này rất vô dụng, không đến một canh giờ nàng đã hiểu. Gia phụ trong quân doanh, trại lính cấp bậc cực kì nghiêm trọng, quy củ hiểu được rất nhanh. Bước cuối cùng là có một đứa bé. Theo căn cứ hiểu biết sơ bộ của hoàng thượng, hoàng phi này của hắn cực kỳ đặc biệt, không thích có con chút nào. Vì bồi dưỡng quan niệm, luôn gọi mấy đứa trẻ theo nàng đi chơi. Theo tình huống quan sát, nàng giống như cũng không ghét trẻ con lắm, thậm chí có thích một chút xíu. Cho nên gọi thái y viết mấy phương thuốc, dĩ nhiên điều kiện tiên quyết là gạt nàng, đổ vào trong canh. Có bài thuốc này lại ít đi kích tình, gần đây hắn rất ra sức nhưng nàng giống như một chút hứng thú cũng không có. Lại pha thêm chút dược liệu vào. Buổi tối lúc nằm xuống nghỉ ngơi không phát hiện cái gì khác thường. Nàng thấy có điểm khác thường trong mắt hắn, hỏi: “Công tử, trước đó vài ngày thế nào chăm chỉ như vậy?” “Có sao?” Nàng gật đầu một cái. “Đại khái Thái Thanh rảnh rỗi, mới trong tháng giêng các đại thần không dám quấy nhiễu trẫm.” “A ~” nàng kéo dài âm thanh, lại rất nhỏ giọng hỏi: “Tại sao gần đây không có – không có –? Ta không có ý tứ gì khác, nói đúng là giống như thay đổi.” “Ra khỏi tháng giêng, bọn họ có thể nói chuyện bận tâm trong một tháng cho trẫm rồi.” Lời nói vô cùng nhẹ nhàng. Nàng ừ một tiếng nhắm mắt ngủ. Từ từ thân thể nóng lên, kéo chăn ra thì quá lạnh, đắp lên lại quá nóng. Đây chỉ là khúc nhạc đơn giản trong khuê phòng, cũng không bao nhiêu dược hiệu. Chỉ là Thanh Hoàn phản ứng có chút chậm, sắp một canh giờ mới không chịu đựng nổi. Có người không ngừng quấy nhiễu hắn, hơi thở tỏa ra khiến toàn thân tê dại. Hai năm rồi, lần đầu tiên hai người phối hợp hoàn mỹ, không sứt mẻ như thế, chủ động tích cực, nhẫn nhục chịu khó, không hề có khe hở nào. So với chủ động hôn, mùi vị bị cưỡng hôn thích thú hơn nhiều. Thân thể nóng bỏng nhiệt tình, thỉnh thoảng thẹn thùng, cần kêu hô thì kêu hô, lúc cầu xin tha thứ thì tạm tha, thỉnh thoảng lại nữ cường. Tính toán rất chuẩn xác nhưng qua hơn mười ngày kinh nguyệt vẫn tới. Huyền Diệp có chút thất vọng, cũng không phải là thất vọng với Thanh Hoàn, mà là thay nàng thất vọng. Nửa năm qua, không ai thừa nhận nàng được ân lộ nhiều, lúc đó nghĩ nàng chỉ là vật hy sinh cho Nguyên quý nhân không thể mang thai, bây giờ suy nghĩ đó đã biến mất. Mà nàng mỗi ngày giống như không có chuyện gì, nam nhân đều dễ dàng thay lòng đổi dạ, chính hắn quá là rõ rang. Lúc vui vẻ thì muốn lưu lại thứ thuộc về nàng, trong cung cả đời rất dài tịch mịch khó chịu, nàng cần chính là trước mắt, hắn nghĩ cho nàng là lúc sau. Thời tiết dần dần ấm lên, xuân về hoa nở, hoa cỏ trong Ngự Hoa Viên đều đâm chồi nảy lộc. Khí trời nắng ráo sáng sủa, cả người cũng cảm giác tốt hơn nhiều. Dường như tất cả mọi nơi đều đầy tràn tiếng nói tiếng cười. Đã sớm chuẩn bị tốt năm nay ra ngoài Nam tuần, ngày đã chọn, cung nhân trong cung phải đi đều ở đây chuẩn bị. Huyền Diệp muốn mang theo Ôn quý phi cùng Thanh Hoàn, Thứ nhất công việc bề bộn Nam tuần, không có thời gian chăm sóc. Thứ hai Hoàn nhi chưa từng đi Giang Nam, coi như cho nàng mở mang kiến thức. ngắm phong cảnh khác nhau của các nơi. Có nàng sáng sủa hoạt bát quấn quýt bên người hắn, trên căn bản không cần những người khác rồi. Ôn quý phi thận trọng có thể nói lời trong lòng, như vậy thì đủ. Suy nghĩ thật lâu lại cảm thấy không thích hợp. Thân thể Ôn quý phi hiện nay càng ngày càng yếu, mỗi ngày đều phải uống thuốc, chỉ sợ lặn lội đường xa sẽ càng ngày càng nghiêm trọng. diỄN ĐÀN lÊ quÝ ĐÔn Đi lần này ít nhất phải tháng ba bốn tháng đến nửa năm, trong lòng khẳng định hết sức nhớ nhung, chỉ là nhớ nhung nữa cũng không giữ được thân thể này. Nàng sống từ nhỏ ở phương Bắc, không hợp với khí hậu miền Nam, nên buông tha. Trong cung một ít chuyện vừa đúng còn cần nàng xử lý, nếu đi như vậy, trong cung quậy lật trời rồi. Lúc ăn cơm trưa Huyền Diệp nhắc đến chuyện này, Thanh Hoàn cắn chiếc đũa cũng không có bộ dáng vui vẻ. “Ta cũng không muốn đi.” “Hả?” Hắn nhíu mày nhìn nàng: “Nàng nói cái gì?” Nàng cúi đầu để đũa xuống, âm thanh nhẹ nhàng nói: “Có chút không muốn đi.” “Bốp” tiếng đũa bạc trong tay hắn bị ném lên bàn.”Kỵ phi có phải cảm thấy cả ngày cùng trẫm ở chung một chỗ không lý thú hay không?” “Không có.” Nàng kiên định trả lời, “Tuyệt đối không có. Là vấn đề của ta.” “Lại đùa giỡn cái gì thế?” “Không có, những ngày qua thân thể không thoải mái, sợ đi theo khiến hoàng thượng thêm phiền toái.” “Được rồi.” Huyền Diệp không nhịn được đứng dậy, “Tốt nhất nàng hãy suy nghĩ lại, trẫm phải đi nửa năm.” Nửa năm? Nhưng hiện tại tâm tình nàng tệ hết biết rồi, không có cách nào cũng không có ý định hiện tại cùng hắn đi ra ngoài du sơn ngoạn thủy. Thời gian nửa năm có thể nàng sẽ nhớ hắn muốn chết, có lẽ sẽ có suy nghĩ khác khi đối mặt với hắn. Cho nên cách hai ngày hoàng đế rất tử tế dụ dỗ nàng nhưng vẫn lấy được đáp án như cũ. Hắn muốn nổi giận nhưng thấy đôi mắt theo dõi hắn, không nói ra miệng, đè nén lửa giận nói: “Trẫm đúng là dạy nàng hư rồi.”