Trong tâm cảm động nói không nên lời càng nhiều, vẫn là không thể tưởng tượng nổi càng nhiều. Tuyết Vi khẽ cắn môi dưới, giống như là hạ quyết tâm rất lớn. Một đôi cánh tay cứng đờ chậm rãi, chậm rãi ôm lên eo Hoàng Phủ Minh …… Nhận thấy được khác thường, Hoàng Phủ Minh cúi đầu nhìn đỉnh đầu Tuyết Vi, khóe môi hình như nổi lên một nụ cười nhạt…… ‘ thình…… thịch……’ Trong hầm chứa đá cực kỳ an tĩnh truyền đến từng hồi tiếng trái tim nhảy lên mạnh mẽ, cũng nói không nên lời là tiếng tim Tuyết Vi đập, hay là tiếng tim Hoàng Phủ Minh đập. Khuôn mặt nhỏ dựa vào trên cơ ngực người đàn ông rắn chắc đỏ ửng; đôi tay nhỏ ôm ở trên người anh cũng không hiểu trở nên bất an. Thotho_ Bây giờ, Tuyết Vi vô cùng hối hận chính mình làm ra động tác ngu xuẩn như vậy, việc này hoàn toàn là chơi với lửa tự đốt mình. Trời mới biết, dáng người của người đàn ông này hấp dẫn ra sao. Tuy rằng cô đã sớm nhìn thấy qua, lại chưa từng tự mình đụng vào. Lần trước khi tắm cho anh, thời khắc mấu chốt đã bị Hoàng Phủ Minh hô ngừng. Ai ngờ hôm nay, chẳng qua cô muốn đền ơn anh, mới ôm anh. Mà khi bàn tay chạm vào cơ bụng anh sáu khối rắn chắc, tức khắc Tuyết Vi có loại cảm giác muốn thổ huyết, thật sự quá mê người! Cô có thể thề với trời, cô tuyệt đối không phải là một sắc nữ, càng thêm không phải là loại người si mê thân thể của người khác phái, nhưng đối mặt sắc đẹp có thể thay cơm như vậy, cô muốn điên rồi, thật muốn điên rồi, quá tra tấn người. Tầm mắt ngưng thần nhìn cơ bụng Hoàng Phủ Minh sáu khối. Liền lặng lẽ sờ một chút, chắc là sẽ không bị anh nhận ra được đâu? Cô cũng chỉ sờ một chút…… ờ thì sờ một chút mà thôi. Bàn tay làm bộ lơ đãng di động ở trên cơ bụng Hoàng Phủ Minh một chút. Ôi mẹ nó!!! Thotho_ Cứng quá!! Bây giờ rốt cuộc cô đã hiểu rõ, vì sao trên thế giới có nhiều kẻ quấy rối như vậy, đối mặt với dụ hoặc, căn bản dừng lại không được thôi …… Vốn chỉ định sờ một chút, Tuyết Vi cứ như vậy thực tủy tri vị làm bộ không cẩn thận, di chuyển ở trên cơ bụng Hoàng Phủ Minh một tấc, rồi một tấc. Đã sớm nhận thấy được khác thường, Hoàng Phủ Minh thật sự có chút ngồi không yên. “đi xuống một chút.” Hả…… Đang trong lúc lén lút, Khuôn mặt nhỏ của Tuyết Vi hóa trắng bệch, thuận thế ngẩng đầu lên, nhìn về phía mặt Hoàng Phủ Minh không chút biểu tình. “đi xuống…… Một chút sao?” Còn đang nghi hoặc. Chỉ thấy, Hoàng Phủ Minh bắt lấy cổ tay cô, dẫn đường tay nhỏ của cô chậm rãi di động tới chỗ bụng nhỏ của anh …… Lúc còn thiếu một chút liền chạm vào phía trong anh, Tuyết Vi lập tức liền tỉnh lại, nhanh chóng rút tay mình ra: “này, tính anh có thể sắc * tình vậy sao!!” “cô sờ soạng tôi lâu như vậy, chẳng lẽ tính không sắc * tình sao?” Thotho_ Hãn…… Không sợ sắc lang có sắc tâm, chỉ sợ sau khi có sắc tâm bị người vừa vặn bắt được. Quả thực…… Quá, quá xấu hổ. “Tôi, tôi chỉ là, chỉ là muốn thử xem…… cơ bụng của anh có phải giả, giả hay không mà thôi.” Nói xong cái lý do này, Tuyết Vi thật hận không thể cấp cho mình hai cái tát, thật mẹ nó nói lung tung. “vậy kết quả thì sao?” “Kết quả? Kết quả là thật. Hắc…… Hắc hắc……” Cô toét miệng, cười khan. “ừ. Như vậy bây giờ……” Hoàng Phủ Minh nhanh nhạy xoay người một cái, dễ như trở bàn tay liền ấn Tuyết Vi ngã xuống sàn nhà: “Cũng kêu tôi thử xem bộ phận nào đó trên người của cô có phải giả không đi!” Đối mặt biến chuyển bất thình lình, Tuyết Vi hoàn toàn ngây người. Bây giờ rốt cuộc cô hiểu rõ cái gì gọi là chơi lửa tự đốt mình. Phương thức tư duy giữa người phụ nữ và người đàn ông vĩnh viễn có sai biệt. Cô chỉ xuất phát từ ý muốn thưởng thức đi vuốt ve thân thể người đàn ông; lại không nghĩ tới, Hoàng Phủ Minh sớm bị cô vuốt ve, bụng dưới dần dần sinh ra phản ứng…… Thân thể to lớn chậm rãi đè ép lên trên người Tuyết Vi. Thotho_ Cô sợ tới mức giãy giụa lung tung lên: “ngừng…… Đừng…… Đừng tới đây!!!” Mắt thấy Hoàng Phủ Minh sắp áp lên thân thể của cô…… Nhưng ai biết, đúng lúc này…… ‘ ầm ’ một tiếng, truyền đến tiếng nổ mạnh thật lớn, toàn bộ hầm chứa đá lâm vào lung lay sắp đổ. Còn không đợi Tuyết Vi phản ứng lại. Chỉ thấy, ánh mắt sắc bén của Hoàng Phủ Minh chợt lóe, như là một tòa núi lớn che Tuyết Vi vào dưới thân mình. Nối gót tới. ‘ đông, đông, đông ’ Trong hầm chứa đá từng cái đồ vật đông lạnh vô tình đập lên lưng Hoàng Phủ Minh!!! Nhìn mặt người đàn ông trước mắt hơi mang vẻ thống khổ, tim Tuyết Vi lập tức bị bóp chặt: “này! Mộ Thần Hiên, anh không sao chứ?!” “Không có việc gì. Chúng ta có thể đi rồi.” Nói xong, Hoàng Phủ Minh giống như là cũng chưa xảy ra chuyện gì, đứng dậy, đi đến cửa hầm chứa đá. Mà vết máu trên lưng anh từng khối nhìn thấy ghê người tức khắc đập vào trong tầm mắt Tuyết Vi …… Thotho_ Rõ ràng không có lý do…… Anh không có lý do gì phải bảo vệ cho cô. Vào một khắc nổ mạnh kia, lấy kinh nghiệm anh thực chiến hoàn toàn có thể tránh né những cái đó rơi xuống. Nhưng mà anh lại…… Ánh mắt sắc bén dần dần trầm xuống, bắt đầu khởi động ở mắt Tuyết Vi chính là cảm kích và cảm động nói không nên lời …… “Mộ tướng quân!” Cửa hầm chứa đá mở ra, hai hàng binh lính mặc quân trang cung kính đứng ở cửa hành lễ với Hoàng Phủ Minh. Khi bọn họ phát hiện trên thân Hoàng Phủ Minh, một binh sĩ lập tức cởi áo trên người mình ra ý đồ khoác ở trên người Hoàng Phủ Minh. “Không cần, đem quần áo cấp cho vị tiểu thư kia mặc vào đi. Mặt khác, đưa cô ta về nhà.” “vâng, Mộ tướng quân!” Binh lính bước nhanh đi tới trước mặt Tuyết Vi: “Tiểu thư, cấp……” Tuyết Vi tiếp nhận quần áo, tròng lên trên người, theo bản năng nhìn bóng dáng Hoàng Phủ Minh một cái, liền đi theo tên lính kia trầm mặc không nói gì rời khỏi tòa nhà đã gần như vứt đi này …… Thotho_ Tên lính kia một đường đưa Tuyết Vi đến cửa Nhà họ Tuyết liền rời khỏi. Cô mặt vô biểu tình đẩy ra cửa lớn biệt thự …… Trong hành lang, đột nhiên an tĩnh. Nhìn thời gian, lúc này cũng mới mười giờ tối, người hầu trong nhà đều đi đâu? Thẳng đến vị trí phòng khách, Tuyết Vi đẩy ra cửa phòng khách một phen …… Trong phút chốc, cảnh tượng trong đại sảnh làm cô không khỏi hít một hơi lạnh…… * Chân trước Tuyết Vi mới vừa đi không lâu, thiếu tướng binh đoàn thứ ba vội vàng cởi áo ngoài ra, khoác ở trên người Hoàng Phủ Minh: “Hoàng Phủ Quân Trường, ngài cẩn thận cảm lạnh.” Lúc này, Mộ Thần Hiên vẫn luôn tránh ở chỗ tối không nhanh không chậm đi ra: “tốt, Tôn thiếu tướng, anh mang theo các anh em về quân đội trước đi thôi.” “vâng, Mộ tướng quân.” Trước khi người mở cửa kho lạnh ra, Mộ Thần Hiên cố ý dặn dò qua, gọi sau khi bọn họ nhìn thấy Hoàng Phủ Minh, nhất định phải xưng hô là Mộ tướng quân. Đối mặt ý chỉ trên, tự nhiên bọn họ không dám hỏi nhiều, chỉ phải làm theo. “Minh, tôi và anh quen biết nhiều năm như vậy, vì sao không phát hiện anh là người dán người nhất đây? Vậy mà đem quần áo trên người đều cho vợ anh mặc sao?” “Có ý kiến gì?!” Hoàng Phủ Minh lạnh lùng hỏi lại. “Tôi nào dám có ý kiến. Nhưng…… Tôi chính là mơ hồ nhớ rõ, người nào đó nói qua, ở bên trong quân đội chẳng phân biệt nam, nữ, cho nên không có lý do chiếu cố đặc thù.” “Cô ta không phải là người bên trong quân đội!”