Thẩm Quân có chút kinh ngạc khi nhìn thấy người trước mặt. Dạ Mộc Thần, môn chủ Diêm Môn, người đàn ông thần bí này sao có thể ở trong đây? Cảm giác được sự kinh ngạc của Thẩm Quân, Dạ Mộc Thần hơi nhếch miệng: "Xem ra gần đây anh rất khá." Thẩm Quân vốn thấy kinh ngạc, nhưng anh đã quen gặp những trường hợp thế này, đã tích lũy được kinh nghiệm phong phú để ứng phó với các tình huống này. Nhìn hoàn cảnh hiện tại, cực kỳ hiển nhiên là Dạ Mộc Thần có quen biết với bà chủ nhỏ của anh. Nghĩ thông suốt những chuyện này xong, anh cũng rất bình thản ung dung bước tới, trực tiếp đi đến bên cạnh Dạ Mộc Thần: "Môn chủ Diêm Môn, đã lâu không gặp." Phản ứng của Thẩm Quân khiến cho Dạ Mộc Thần cực kỳ vừa lòng. Anh đã sớm biết Thẩm Quân giúp Nhiên quản lý những chuyện ở đây, đương nhiên, nếu không phải có anh động tay động chân một chút, chỉ sợ đã có rất nhiều người ở Yến Kinh biết được tin tức chàng trai vàng của thương giới Thẩm Quân trở lại rồi! Bất quá bình thường Thẩm Quân làm việc cũng rất kín kẽ, hiển nhiên là không lo lắng chuyện tin tức của mình sẽ bị lộ. Loại trầm ổn tự tin này, khiến cho Dạ Mộc Thần đánh giá rất cao về anh. "Nhiên ở bên trong. Bạn học của cô ấy đến đây." Thấy được bộ dáng nghi hoặc của Thẩm Quân, Dạ Mộc Thần chủ động giải thích nói. Biết bà chủ nhỏ ở nhà, Thẩm Quân thấy yên tâm hơn. Trực tiếp đi đến sofa đối diện Dạ Mộc Thần ngồi xuống, nhìn người đàn ông cho dù ngồi cũng mang theo khí chất vương giả cao quý trước mặt, thầm tán thưởng trong lòng. Môn chủ Diêm Môn Dạ Mộc Thần, là người đàn ông có khí chất quý tộc nhất mà anh từng gặp. Sự cao quý của anh, không phải ngụy trang, mà là xuất phát từ bên trong. Anh là một quý công tử chân chính, nhất cử nhất động, mỗi tiếng nói cử chỉ, rõ ràng chỉ là một động tác đơn giản cực kỳ bình thường, nhưng khi anh làm lại mang theo một loại sức quyến rũ kỳ lạ. Rất khó tưởng tượng, là hoàn cảnh gì mới có thể bồi dưỡng ra được một người đàn ông như thế! Cảm nhận được ánh mắt đánh giá của Thẩm Quân, Dạ Mộc Thần cũng không hề tức giận. Nói ra, tuy anh và Thẩm Quân cũng xem như quen nhau, lúc trước cũng có gặp vài lần, nhưng lại chưa từng ngồi chung nói chuyện với nhau. Lúc này, có lẽ là lần đầu tiên! Anh rất tò mò, chàng trai vàng của thương giới vô cùng thần kỳ trong mắt người ngoài, tới cùng là như thế nào! Trong không gian, anh mắt hai người lần lượt thay đổi, hoa lửa bắn ra khắp nơi. "Đối với cảnh ngộ của Thẩm tiên sinh, tôi cảm thấy thật bất hạnh." Dạ Mộc Thần miễn cưỡng tựa lưng vào sôfa, cánh tay mở ra khoác lên hai bên, vẻ mặt lười biếng. Mặt Thẩm Quân cứng đờ, chuyện bị phản bội là nỗi sỉ nhục lớn nhất đời anh. Bị người yêu nhất phản bội, càng trở thành nỗi đau xót lớn nhất trong lòng anh. Vậy mà lại bị người khác trực tiếp nhắc tới như thế, khiến anh có cảm giác như bị người ta tát cho một bạt tai. Khuôn mặt tuấn tú trở nên vặn vẹo, nhưng mà dần dần, cái vẻ mặt vặn vẹo hung dữ này lại hóa thành vô hình từ từ biến mất. Đúng vậy, bị phản bội là sự thật, thua bởi người mình yêu nhất cũng là sự thậ. Cho dù anh ta không nói, cũng sẽ có người nói, nếu đã quyết định muốn làm lại từ đầu, thì phải có đủ dũng khí để làm lại. Lừa mình dối người mãi cũng không được, anh có thể lừa gạt chính mình một ngày, một tháng, thậm chí một năm, nhưng anh tuyệt đối không thể lừa mình cả đời! Chậm rãi phun một ngụm khí đục trong miệng ra, sắc mặt Thẩm Quân rốt cuộc cũng bình tĩnh trở lại. Ngẩng đầu nhìn lên, thấy được trên mặt Dạ Mộc Thần không có bất kỳ vẻ mặt khinh thường hay cười nhạo nào, giống như lời nói vừa rồi của anh ta chỉ là câu nói quan tâm giữa hai người bạn. Đôi mắt màu lục kia sâu không thấy đáy, chỉ có thể cảm nhận được chút hàn khí, khiến cho người ta không dám đối diện. "Cảm ơn Dạ tiên sinh quan tâm. Có được tất phải có mất, chuyện bình thường mà thôi. Huống hồ, tôi còn muốn cảm ta lần ngoài ý muốn đó, khiến cho tôi gặp được một thiên tài chân chính, tôi tin mình có thể một lần nữa đứng trên đỉnh cao nhất, mà còn là, đỉnh cao chân chính." Sự cuồng vọng của Thẩm Quân, được biểu đạt vô cùng tinh tế và sâu sắc trong câu nói này. Trước khi anh bị phản bổi, là chàng trai vàng của thương giới, là hoàng đế của thương giới, tạo ra được vinh quang huy hoàng mà người bình thường không thể đạt tới. Anh của hiện tại, tuy đã mất đi toàn bộ trở về hai bàn tay trắng, nhưng mà, anh tin, chính mình có thể vực dậy được, có được tương lai càng rộng mở. Đây là một loại tự tin, tin vào chính mình, cũng tin vào người kia! "Bốp bốp bốp!" Nghe được câu nói đầy hào hùng của Thẩm Quân, Dạ Mộc Thần không hề che giấu vẻ tán thưởng của mình mà vỗ tay: "Tôi tin Thẩm tiên sinh có năng lực đó." Câu nói của Dạ Mộc Thần, đã cho Thẩm Quân sự ủng hộ rất lớn. Tuy anh biết rất có thể đây chỉ là lời khách sáo, nhưng mà, đây là lần thứ hai anh nghe được câu khẳng định. Người đầu tiên, tất nhiên chính là bà chủ nhỏ Lãnh Tâm Nhiên của anh! "Thẩm tiên sinh, tôi biết quan hệ giữa anh và Nhiên. Bây giờ tôi cũng muốn nói một chút, quan hệ giữa tôi và Nhiên, còn mật thiết hơn cả hai người. Cho nên không cần lo lắng, tôi sẽ không làm Nhiên bị tổn thương." Dạ Mộc Thần nhàn nhạt nói. Ánh mắt Thẩm Quân co lại, nhưng rất nhanh liền trấn định: "Ừ." "Tâm Nhiên........." Lam Kỳ Nhi ôm đầu gối khóc thật lâu. Lãnh Tâm Nhiên ngồi xuống cạnh giường, đi không được mà ngồi cũng không xong. Cô nghe được giọng của Thẩm Quân, xem ra là Thẩm Quân đến đây, lại nghe thấy thanh âm nói chuyện giữa Thẩm Quân và Thần. Thanh âm rất mơ hồ, nghe không rõ, điều này, khiến cho lòng cô ngức ngấy rất muốn ra ngoài xem đã xảy ra chuyện gì. Ngay khi cô đang mất tập trung, cô nghe thấy Lam Kỳ Nhi gọi tên mình. Nghi hoặc ngẩng đầu, thấy được đôi mắt khóc đến sưng húp của Lam Kỳ Nhi, chờ cô ấy nói. "Cậu nói xem, vì sao nữ sinh lại đáng để khi dễ như thế? Chẳng lẽ bộ dáng xinh đẹp cũng là sai sao?" Lam Kỳ Nhi vẫn luôn rối rắm với vấn đề này. Thậm chí cô còn hoài nghi, bộ dáng xinh đẹp căn bản không phải là chuyện gì tốt, mà còn là một loại tai họa. Ít nhất cho đến hiện tại thì chính là như vậy. Bởi vì bộ dáng xinh đẹp, cô bị huấn luyện viên lợi dụng, sau khi nhẫn nhục chịu đựng, không nghĩ tới thiếu chút nữa còn bị....... Nhớ lại chuyện bị người ta khi dễ, Lam Kỳ Nhi lại có chút không kìm được nước mắt. Lãnh Tâm Nhiên thở dài, nên giải thích thế nào cho người bạn này biết đây. Ít nhất, cô cảm thấy, vẻ ngoài đẹp hay xấu không có bất luận quan hệ gì đối với việc sinh hoạt. Có người nói bộ dạng xấu sẽ bị khi dễ, có người lại thấy bộ dáng xinh đẹp thì thì lợi dụng, nhưng mà, nói cho cùng, không phải là do diện mạo, mà là bởi vì thực lực quá yếu! Chỉ cần bạn có thực lực, đủ mạnh, vậy thì, cho dù bộ dạng của bạn xấu hay đẹp, thì cũng có ai dám khi dễ bạn chứ? Chuyện của cô ấy, không có quan hệ tới xấu đẹp, ít nhất, không phải là một vấn đề khó. "Đẹp xấu là do trời sinh. Mặc dù cũng có chút liên hệ trong chuyện này, nhưng không phải là quan trọng nhất." Cẩn thận dùng từ, Lãnh Tâm Nhiên nói. Lam Kỳ Nhi như cảm thấy rung động đới với nữ sinh trước mặt. Tuy hai người cùng tuổi, nhưng cô cảm thấy đối phương thành thục trưởng thành hơn mình nhiều, ở bên cạnh cô ấy, có cái cảm giác an toàn rất kỳ lạ, cảm thấy không có ai có thể khi dễ mình được. Trên người cô ấy, có một cổ ma lực rất kỳ quái, khiến cho người ta bất giấc sinh ra tín nhiệm đối với cô ấy. "Tâm Nhiên, cậu có từng bị người khác khi dễ không?" Tuy hỏi câu này, nhưng cô cảm thấy, đáp án chắc chắn là câu phủ định. Cô ấy mạnh như thế, sao có thể bị khi dễ chứ? "Có." Nhưng mà, sau một hồi chần chờ Lãnh Tâm Nhiên lại cho ra một đáp án ngoài dự kiến của cô. "Sao có thể?" Lam Kỳ Nhi phản bác theo bản năng. Vẻ mặt Lãnh Tâm Nhiên vậy mà lại có chút hoảng hốt, bởi vì nhớ tới chuyện xảy ra rất lâu trước kia, nhưng rồi từ từ cô cũng bình tĩnh lại, thanh âm cũng trở nên trầm ổn: "Lúc mình còn rất nhỏ, từng bị người khác khi dễ." Lam Kỳ Nhi vốn muốn phản bác, trong ấn tượng của cô, chỉ có Lãnh Tâm Nhiên khi dễ người khác, chứ làm gì có ai dám khi dễ cô ấy? Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt mờ mịt của cô ấy, lại không đành lòng ngắt lời, tiếp tục nghe cô ấy nói hết. "Lúc còn nhỏ mình rất yếu ớt........" Nhớ tới chuyện lúc nhỏ khi cô ở cô nhi viện, vẻ mặt Lãnh Tâm Nhiên có chút mơ màng. Khi cô quả thật cô rất yếu, gặp chuyện chỉ biết khóc, nếu không phải luôn có Á Á bên cạnh, có lẽ........ Làm Kỳ Nhi bị câu chuyện của cô hấp dẫn, mặc dù có chút hoài nghi về độ tin cậy của chuyện này, nhưng câu chuyện lại rất đặc sắc, khiến cho cô không tự chủ được mà bị hấp dẫn. "Về sau mình nghĩ, chỉ cần mình đủ mạnh mẽ, sẽ không còn ai dám khi dễ mình nữa. Mặc kệ thân phận của mình là gì, cho dù là kinh doanh, dạy học, giết người hay làm cảnh sát, chỉ cần mình có đủ thực lực, sẽ không có ai dám khi dễ mình. Từ khi nhận ra được điều ấy, mình bắt đầu thay đổi bản thân theo bản năng." Lãnh Tâm Nhiên nói, nhớ tới chuyện lúc đó, trên mặt không tự chủ được mà hiện lên một nụ cười nhàn nhạt. Cô lại nhớ tới Á Á rồi, trong tình huống này, nhớ tới người đã rời khỏi mình ba năm kia. Nhớ tới nụ cười ôn nhu của cậu, nhớ tới cậu luôn đối xử tốt với mình, nhớ tới cái giá mà cậu phải trả, nhớ tới những ngày hai người ở cùng nhau, nhớ tới toàn bộ toàn bộ........ "Tâm Nhiên........." Lam Kỳ Nhi đột nhiên lên tiếng cắt ngang dòng suy tư của Lãnh Tâm Nhiên, quay đầu bắt gặp ánh mắt rạng rỡ lóa mắt của Lam Kỳ Nhi, Lãnh Tâm Nhiên kinh ngạc phát hiện, cô gái luôn cho người ta cảm giác ôn nhu này, dường như đã đột ngột thay đổi! Lúc trước Lam Kỳ Nhi vẫn có chút do dự, nhưng giờ cô rất kiên định. Nhìn Lãnh Tâm Nhiên, nói như chém đinh chặt sắt: "Tâm Nhiên, mình muốn trở nên mạnh hơn. Cho nên, xin cậu giúp mình." "A?" Nếu Lam Kỳ Nhi muốn nhìn thấy vẻ mặt bị sét đánh của Lãnh Tâm Nhiên, vậy thì cô ấy đã thành công rồi. Bởi vì Lãnh Tâm Nhiên mở miệng thật lâu vẫn không thể khép lại được, mắt trợn thật lớn. "Được rồi, Lam Kỳ Nhi, cậu lại giỡn cái gì thế. Chuyện đã qua rồi, những người như thế rất ít, cho nên kkhông cần lo lắng cho cuộc sống sau này." Rốt cuộc hồi phục tinh thần lại, Lãnh Tâm Nhiên bất đắc dĩ nói. Lam Kỳ Nhi lại cực kỳ kiên định: "Mình không có nói đùa. Tâm Nhiên, tuy mình không biết thân phận của cậu, nhưng mình tin cậu không phải là một người bình thường, có thể thực hiện được giấc mộng của mình. Lúc trước mình vẫn luôn cảm thấy để mình gặp phải chuyện này là ông trời đối xử không công bằng với mình. Nhưng mà hiện tại, mình biết mình đã sai rồi. Đây căn bản không phải do số mệnh hay gì đó, mà là bởi vì mình quá yếu đuối. Dựa vào cái gì mà mình phải gặp chuyện thế này? Nếu mình trở nên đủ mạnh, căn bản sẽ không gặp phải chuyện này. Cho dù gặp, cũng không ai dám làm gì mình." Nhìn vẻ mặt kiên định của Lam Kỳ Nhi, trong lòng Lãnh Tâm Nhiên cũng có chút rung động. Cô nhớ tới bản thân mình trước đây, khi đó, cô cũng cảm thấy ông trởi rất bất công, mới khiến cho vận mệnh của mình nhấp nhô như vậy. Có lẽ là do đồng bệnh tương liên, khi nhìn thấy vẻ mặt quật cường của Lam Kỳ Nhi, Lãnh Tâm Nhiên đã bị làm cho cảm động. Huống chi, trong khoảng thời gian sống chung này, sự quyết đoán trong lúc hành sự của Lam Kỳ Nhi cũng để lại ấn tượng rất sâu sắc với cô. Cô ấy là một cô gái tài mạo song toàn thật sự, tuy thủ đoạn khi xử lý mọi việc vẫn có phần yếu đuối, nhưng chỉ cần bỏ công bồi dưỡng, khẳng định sẽ biến thành một người hoàn toàn mới! Phượng Hoàng niết bàn (tắm lửa trọng sinh), tuy là thần thoại, nhưng trong cuộc sống hiện thực cũng có thể! "Được rồi. Cậu đi theo mình." Rốt cuộc Lãnh Tâm Nhiên cũng ra quyết định, gật đầu chấp nhận đối với vẻ mặt cầu xin của Lam Kỳ Nhi, sau đó xoay người kéo cửa bước ra khỏi phòng. Lam Kỳ Nhi tò mò không biết cô ấy muốn làm gì, nhưng cô biết cái gì nên hỏi cái gì không nên hỏi, nên rất thành thật theo sát Lãnh Tâm Nhiên bước ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa, Lãnh Tâm Nhiên liền thấy hai người đàn ông ngồi ở phòng khách. Hai người đàn ông, một người thanh tú, một người khôi ngô, trên người cả hai đều mang theo khí chất không thể xâm phạm của người bề trên. Nhìn hai người đàn ông này, Lam Kỳ nhi càng thấy tò mò với Lãnh Tâm Nhiên hơn. Cô phát hiện, những người đàn ông xuất hiện bên cạnh Lãnh Tâm Nhiên, đều không phải là người bình thường. Giống như hai người này, một người là bạn trai của Lãnh Tâm Nhiên mà cô từng gặp qua, người còn lại thì không biết. Tuổi hơi lớn hơn một chút, nhưng vẫn còn rất trẻ, giữ hai người có một dòng không khí kỳ lạ đang chuyển động. "Anh đã đến rồi." Nhìn thấy Thẩm Quân, Lãnh Tâm Nhiên không có chút ngạc nhiên, đi thẳng đến cạnh Dạ Mộc Thần ngồi xuống, sau đó nhìn Thẩm Quân. Lam Kỳ Nhi có chút xấu hổ đứng tại chỗ, ba người ở đây, mặc dù cô biết hai người, nhưng cũng không quá quên. Đừng nói đến người đàn ông chỉ mới gặp qua một lần kia, cho dù là Lãnh Tâm Nhiên, các cô cũng chỉ mới quen nhau một thời gian ngắn mà thôi. Thẩm Quân tự nhiên cũng chú ý tới cô gái có diện mạo thanh tú này. Trong ấn tượng của anh, đây là lần đầu tiên Lãnh Tâm Nhiên dẫn bạn về nhà. "Cô tùy tiện tìm chỗ nào đó ngồi xuống đi." Thẩm Quân quan tâm nói. Tuy anh cũng có thói quen ra lệnh, không biết cách bắt chuyện quan tâm người khác, nhưng ba người ở đây, một người là Môn chủ thần bí của Diêm Môn, một người là bà chủ hiện tại của anh, người duy nhất có thể điều tiết bầu không khí, đương nhiên là anh rồi. "Đây là bạn học của tôi, tên là Lam Kỳ Nhi." Lãnh Tâm Nhiên giới thiệu. Lam Kỳ Nhị thầm thở ra, vừa rồi thật sự quá xấu hổ, hiện giờ càm thấy đỡ hơn nhiều rồi. "Đây là Thẩm Quân." Nghe được tên của người đàn ông bên cạnh, Lam Kỳ Nhi đỏ mặt nhỏ giọng kêu: "Chào anh Thẩm." Thẩm Quân buồn cười nhìn đứa nhỏ đang thẹn thùng bên cạnh, anh đã đi theo bên cạnh người không bình thường là Lãnh Tâm Nhiên quá lâu rồi, thậm chí còn cho rằng những người chung quanh đều đã thành Tiểu Quái Vật. Bất quá lúc này đây khi nhìn thấy bộ dáng thẹn thùng của cô gái này, anh mới phát hiện xem ra đa số mọi người vẫn rất bình thường, chỉ có bà chủ nhỏ của anh là đặc biệt mà thôi. "Thẩm Quân, sau này để Lam Kỳ Nhi đi theo làm việc bên cạnh anh đi. Cô ấy cũng là sinh viên của đại học Yến Kinh, là bạn học của tôi, cũng học quản trị công thương. Tuy hiện giờ vẫn còn rất non nớt, nhưng nếu dốc lòng dạy bảo thì tôi nghĩ sẽ có tiềm năng rất lớn." Lãnh Tâm Nhiên cũng không thích hợp làm những chuyện tiến cử, nhưng người trước mắt này là bạn học của cô, là bạn cùng phòng của cô, chuyện này không còn cách nào khác. Thẩm Quân có chút ngoài ý muốn nhìn cô gái đang thẹn thùng bên cạnh. Dựa theo hiểu biết của anh đối với Lãnh Tâm Nhiên, nếu không phải cô ấy thực sự có tiềm lực, cho dù cô ấy có thân với Lãnh Tâm Nhiên đến mức nào, Lãnh Tâm Nhiên cũng sẽ không đưa ra quyết định như vậy. Cô ấy tuyệt đối là người có thể tách bạch rõ ràng giữa công và tư. "Cô muốn làm gì?" Đối với yêu cầu của Lãnh Tâm Nhiên, chỉ cần không phải quá đáng, anh đều sẽ không cự tuyệt. Cho nên, sau khi biết cô gái bên cạnh này về sau sẽ gia nhập vào tập thể của mình, anh bắt đầu tìm hiểu một chút, để có thể sắp xếp mọi chuyện một cách tốt nhất. Lúc trước Lam Kỳ Nhi vẫn còn chút lo lắng, khi nói chuyện còn lắp bắp, thanh âm cũng rất nhỏ. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt cổ vũ của Thẩm Quân thì từ từ bình tĩnh trở lại, nói ra hết những quan điểm và dự định của mình trong tương lại. Nhìn cảnh hai người nói chuyện với nhau, Lãnh Tâm Nhiên tùy ý dựa vào lòng Dạ Mộc Thần. Tay Dạ Mộc Thần ôm chặt cả người cô, hình ảnh hai người dựa vào nhau đặc biết ấm áp, ngọt ngào. "Tuy cô là bạn học của Tâm Nhiên, nhưng có một số việc tôi phải nói rõ. Nếu cô thật sự quyết định gia nhập vào nhóm chúng tôi, vậy thì, tôi sẽ sau người chuẩn bị một bản hợp đồng. Bây giờ cô vẫn còn học đại học, có thể tận dụng khoảng thời gian sau giờ học để đến đây học tập. Trong khoảng thời gian này, tôi sẽ dạy cô vài thứ, có thể học được nhiều hay ít thì tùy vào khả năng lĩnh hội của cô rồi. Đợi đến khi cô tốt nghiệp, nhất định phải tới công ty của chúng tôi để làm. Đây là điều kiện, cảnh cáo trước, cô phải nhớ cho rõ." Thẩm Quân nghiêm mặt nói. Lam Kỳ Nhi vẫn là lần đầu tiên tiếp xúc với những thứ này, nhưng không chút do dự, trực tiếp gật đầu: "Em biết, em sẽ tuân thủ giao ước." Thái độ kiên quyết của Lam Kỳ Nhi khiến cho Thẩm Quân rất hài lòng, trên khuôn mặt tuấn tú hiện ra đường cong mờ nhạt, sau đó nhẹ nhàng gật đầu: "Nếu như vậy, vậy trước tiên cô đi theo tôi. Tôi sẽ giới thiệu công ty và một số việc phải làm với cô. Những chuyện cô phải làm bây giờ chỉ là chuyện việc cơ bản, cô phải học những chuyện cơ bản trước rồi mới có thể tiếp xúc những thứ quan trọng được." Nhìn hai người thỏa thuận, Lãnh Tâm Nhiên thấy yên tâm: "Kỳ Nhi, cậu đi với Thẩm Quân đi. Trường học của chúng ta ở ngay bên cạnh, không xa, biết được công ty chủ yếu làm những việc gì, mới có lợi với cậu." Đương nhiên Lam Kỳ Nhi cũng biết chuyện này. Nhưng chuyện của Dư Mông đã để lại một bóng đen trong lòng cô, tuy cô tin Lãnh Tâm Nhiên, biết Thẩm Quân không phải loại người này. Nhưng mà, muốn cô đi ra ngoài cùng một người đàn ông mới gặp mặt một lần, trong lòng cô vẫn lo sợ bất an, do dự không biết phải nói thế nào. Lãnh Tâm Nhiên còn chưa đoán được tâm tư của cô, trái lại Dạ Mộc Thần nhìn thấy được vẻ bối rối trên mặt cô, vì thế nhàn nhạt mở miệng: "Nhiên, không bằng chúng ta cùng đi xem đi." Theo ánh mắt của Dạ Mộc Thần, Lãnh Tâm Nhiên mới chú ý tới vẻ mặt không biết làm sao của Lam Kỳ Nhi, suy nghĩ một chút liền đoán ra được: "Được rồi, Kỳ Nhi, chúng ta cùng nhau đi xem." Nghe Lãnh Tâm Nhiên nói sẽ đi cùng, Lam Kỳ Nhi nhẹ nhàng thở ra: "Cảm ơn cậu, Tâm Nhiên." Bốn người cũng không có tính thích dây dưa dong dài, nếu đã quyết định, vậy thì liền triển khai hành động. Mấy phút sau, một nhóm bốn người đi xuống lầu, chia ra hai chiếc xe rời khỏi chỗ ở của Lãnh Tâm Nhiên và Thẩm Quân.