"Các cậu nói xem, nếu nữ vương biết chúng ta làm chuyện này, có tức giận hay không?"
Là nữ sinh duy nhất trong đám người, Lâm Lâm cân nhắc mọi chuyện rất cẩn thận. Tuy rất hưởng thụ khoái cảm khi giáo huấn kẻ bại hoại, nhưng vẫn lo lắng chuyện này sẽ khiến Lãnh Tâm Nhiên mất hứng. Lúc nhận được tin nhắn của Triệu Nghị bọn họ đang học quân sự hoặc đi học, liền lập tức xin nghỉ chạy vội tới đại học X ở Yến Kinh này. Đợi đến khi biết rõ mọi chuyện từ miệng của Triệu Nghị, lại càng tức giận muốn bùng nổ. Nữ vương của bọn họ, cư nhiên lại bị người ta khi dễ, không thể tha thứ được!
Bất quá, sau khi biết nữ vương muốn tự mình giáo huấn ông ta, bọn họ mới nghĩ ra phương pháp trước tiên đánh vài cái để dạy cho ông ta một bài học nho nhỏ, sau khi nữ vương giáo huấn xong bọn họ lại trở lại đánh tiếp.
"Hẳn sẽ không. Yên tâm đi. Được rồi, trước tiên chúng ta đi ăn chút gì đi, đợi lát nữa đưa cậu về trước. Có Triệu Nghị ở bên cạnh nữ vương chúng ta cũng có thể yên tâm, chí ít có chuyện gì cũng có người báo lại. Dù sao chúng ta đều ở Yến Kinh, nếu có chuyện có thể lập tức chạy tới. Chuyện của nữ vương, mình tuyệt không chối từ. Nếu không nhờ có nữ vương, sao mình có thể vào đại học được?"
Một nam sinh kích động nói.
"Ừ, xem ra lúc trước điền nguyện vọng đại học ở Yến Kinh này là quyết định chính xác. Bất quá đáng tiếc là, rất nhiều bạn học trong lớp không đủ điểm bị chuyển đến những thành phố khác, nếu không, tất cả chúng ta đều ở cùng một chỗ, xem ai còn dám khi dễ nữ vương?"
Lâm Lâm vểnh môi nói.
Đây là một bí mật mà Lãnh Tâm Nhiên không biết. Cô chỉ biết bạn cùng lớp đều thi đậu đại học, người kém cõi nhất cũng đủ điểm học trường dạy nghề, cô lại không biết, sau khi biết cô đậu đại học X, toàn bộ học sinh đều điền nguyện vọng 1 là đại học ở thành phố A. Chỉ là đáng tiếc, có rất nhiều người bởi vì đủ loại nguyên nhân mà bị chuyển đến những thành phố khác, ở Yến Kinh đại khái chỉ còn khoảng hai mươi người. Trừ mấy người bọn họ ra, những người khác đều học ở trường cách quá xa, cho nên tạm thời không đi chung với bọn họ được.
"Đi thôi đi thôi, dù sao có chuyện cứ để lại cho quân sư giải quyết, phỏng chừng nữ vương còn không biết chuyện chúng ta tới nữa a!"
Mấy người này tuy không phải người thân, nhưng tình cảm tuyệt đối còn thân hơn so với anh em ruột thịt, cứ như thế mà cùng nhau rời khỏi đại học X. Bọn họ làm chuyện họ muốn làm, không chút hối tiếc, cũng không cảm thấy hối hận!
Lãnh Tâm Nhiên ăn tối với thầy Trương xong mới rời khỏi. Bất quá không phải là cô chủ động rời khỏi, mà là có một người đàn ông nào đó cũng đến đây, dưới sự trêu chọc của thầy Trương đã bị anh mang đi.
"Đi đâu?"
Nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, Lãnh Tâm Nhiên lười biếng dựa lưng vào ghế, hai mắt nheo lạ, giống như một con mèo con, toàn thân tản mác ra một loại mị hoặc mê người.
Nhìn cô gái ngày càng buông lỏng trước mặt mình, trong lòng Dạ Mộc Thần dâng lên một sự thỏa mãn trước nay chưa từng có. Cho dù hiện tại cô và mình không nhận lại nhau thì thế nào? Có thể nhìn thấy người trong lòng còn sống vốn là chuyện vui vẻ nhất. Không nên yêu cầu xa vời quá nhiều, dù sao anh cũng tin, sớm muộn gì cô cũng sẽ nói rõ mọi chuyện với mình.
"Đến công ty."
Lãnh Tâm Nhiên gợi lên một nụ cười thần bí.
Toàn thân Lãnh Tâm Nhiên chấn động, trong mắt phát ra một tia sáng kỳ dị, "Công ty?"
"Ừ, công ty của anh, gọi là Diêm Môn."
Để ý thấy cô khi nghe đến hai từ "Diêm Môn" liền kích động không thể kiềm chế được, Dạ Mộc Thần thở dài trong lòng, đồng thời cũng âm thầm thề, tuyệt đối không để cho bi kịch lúc trước tái diễn lần nữa!
Rất không dễ dàng khiến cho chính mình tỉnh táo lại, Lãnh Tâm Nhiên nghiêng người nhìn người đàn ông bên cạnh, "Cái tên rất êm tai."
Diêm Môn tuy là một tổ chức bang phái, nhưng kỳ thật nó không chỉ thuộc về lĩnh vực hắc đạo, ở bên ngoài nó là một công ty, mà tên công ty, cũng là "Diêm Môn". Tổng bộ của Diêm Môn là ở Yến Kinh, đương nhiên là Dạ Mộc Thần dẫn cô tới đây.
Trước đây Diêm Môn là nơi Lãnh Tâm Nhiên quen thuộc nhất, nhưng mà hiện tại, một thời gian dài không có tới, giữa chừng lại xảy ra nhiều chuyện như thế, đột nhiên có cảm giác sợ hãi khi một lần nữa trở lại cố hương.
Ngồi trong văn phòng của Dạ Mộc Thần, xuyên qua ô cửa sổ nhìn căn phòng cách vách, nơi đó, đã từng là nơi làm việc của cô. Tuy là hắc đạo, nhưng muốn hoạt động nhất định phải có nguồn tài chính hùng hậu, hơn nữa cũng cần một nơi để che giấu.
"Đây là tư liệu của tổ chức J."
Lãnh Tâm Nhiên nháy mắt mấy cái, nhớ tới chuyện của Bắc Âu Hân. lần đó, hình như anh có nói là do tổ chức J này đứng sau làm loạn. Chỉ là tổ chức này xuất hiện từ lúc nào, sao bọn họ lại không biết?
"Đúng vậy. Tổ chức này rất thần bí, đến hiện tại, anh chỉ tra được một chút tư liệu cơ bản. Tổ chức này đột nhiên lớn mạnh trong vài năm nay, trước kia cũng chưa làm chuyện gì, anh cũng không để ý đến. Chỉ là những hành động trong mấy tháng gần đây lớn mạnh hơn rất nhiều, nên anh mới chú ý tới tổ chức này. Anh phát hiện, tổ chức này dường như là chuyên muốn chống đổi với Diêm Môn, anh hoài nghi những chuyện phát sinh gần đây có quan hệ với tổ chức này."
Dạ Mộc Thần nhàn nhạt nói.
"Có gì đặc biệt không?" Lãnh Tâm Nhiên nghi hoặc hỏi.
"Trên cánh tay của bọn họ có một hình xăm hình chữ J. Đến hiện tại chúng ta đã tóm được một thành viên của tổ chức J, nhưng sau khi chúng ta bắt được không lâu liền tự sát. Cái tổ chức này còn khó đối phó hơn nhiều so với trong tưởng tượng." Dạ Mộc Thần thở dài.
Lãnh Tâm Nhiên nâng cằm lên từ từ suy nghĩ, tổ chức J, đối nghịch với Diêm Môn, chẳng lẽ tổ chức này có liên quan đến nội gián của Diêm Môn? Suy đoán này, cung cấp cho cô rất nhiều manh mối để tra ra chân tướng sự việc. Nhưng chỉ là tạm thời mà thôi, nội gián tới cùng là ai, vẫn là một bí ẩn chưa được giải đáp.
"Gần đây em phải cẩn thận một chút. Tổ chức J khẳng định đã tra ra được quan hệ của chúng ta, anh hoài nghi bọn họ sẽ xuống tay với em." Dạ Mộc Thần lo lắng nói.
Lãnh Tâm Nhiên gật gật đầu.
Tổ chức J sao? Cô càng ngày càng có hứng thú với tổ chứ này rồi!
Lúc Lãnh Tâm Nhiên trở lại trường học thì ký túc xá đã sớm đóng cửa rồi. Bất quá, cả ba người trong phòng đều chưa ngủ, đang ngồi trên ghế dựa đợi cô. Vừa thấy cái tư thể giống Tam Đường Hội Thẩm này, Lãnh Tâm Nhiên liền biết khẳng định các cô ấy muốn hỏi chuyện bang sáng rồi.
Bất quá nói ra, cô cũng rất hứng thú với trung y của Đông Phương Hiểu.
"Các cậu muốn biết cái gì?"
Đi đến một cái ghế trống ngồi xuống, Lãnh Tâm Nhiên nhàn nhạt nói. Nếu đã là bạn cùng phòng, vậy thì, chỉ cần không phải vấn đề quá phần, cô sẽ trả lời.
Sơ Hạ là người thẳng tỉnh, đương nhiên là người thứ nhất nhảy ra, "Tâm Nhiên, cậu thật lợi hại nha. Cậu tới cùng là ai thế? Mình cảm thấy cậu siêu thần bí luôn. Thân thủ của cậu còn lợi hại hơn cả huấn luyện viên, còn cả lão tiên sinh kia nữa, có phải thầy ấy là hiệu trưởng tiền nhiệm của trường chúng ta không? Sao cậu có thể trở thành học trò của thầy ấy vậy? Mình nghe nói thầy ấy siêu cấp lợi hại, quả thật giống như đế vương của giới học thuật vậy."
Nghe được có người ví thầy Trương thành đế vương, Lãnh Tâm Nhiên cực kỳ đồng ý với quan điểm này. Địa vị của thầy Trương trong giới học thuật, quả thật giống như một đế vương cao cao tại thượng thời cổ đại.
Truyện khác cùng thể loại
36 chương
40 chương
10 chương
17 chương
18 chương
28 chương
10 chương