Thấy động tác của Trình Đạt, Lãnh Tâm Nhiên chỉ tùy ý liếc một cái sau đó tiếp tục lột da làm sạch con rắn. Cô có kinh nghiệm sinh tồn bên ngoài, biết làm thế nào để tìm thức ăn ở nơi rừng sâu nước độc này. Giống như con rắn trên tay cô, không những to mà còn cực kỳ tươi ngon, chỉ cần rắc chút muối rồi nướng chín là vô cùng mỹ vị.
Vẻ mặt không chút thay đổi khi làm thịt con rắn của cô, khiến cho miệng Thường Triết cứ mở ra rồi khép lại, như là có rất nhiều điều muốn nói nhưng cuối cùng lại không nói được gì.
Đợi đến khi Lãnh Tâm Nhiên làm sạch con rắn xong, Thường Triết và Lưu Thành đã chuẩn bị xong một cái bếp lò đơn giản.
Lãnh Tâm Nhiên lấy một cái vại chứa nước đặt lên bếp, sau đó cắt thịt rắn bỏ vào trong vại, tiếp theo lại mặt không chút thay đổi cầm túi mật rắn vừa mới móc ra trực tiếp bỏ vào miệng nuốt xuống. Mật rắn là vật cực bổ, giúp cho mắt sáng. Nếu là thứ tốt, vậy thì không thể lãng phí rồi. Chỉ là cô ngay cả chút nước cũng không uống liền nuốt cả túi mật rắn ghê tởm như thế vào miệng, thật là đã khiến cho Thường Triết và Lưu Thành chấn kinh tại chỗ rồi!
Cô gái nhìn như chưa trưởng thành này, dường như là không sợ hãi gì cả.
Nữ sinh sợ nhất là rắn, gián gì đó, nhưng cô lại thản nhiên giết chết một con rắn sau đó còn lột da thậm chí nuốt mật rắn, không hổ danh là Tiểu Quái Vật!
Trong lúc nấu canh rắn, Lưu Thành cũng tìm được vài cọng thảo dược có thể làm gia vị. Lần này bọn họ vì để cho tiện lợi, nên tất cả mọi thứ đều phải hạn chế số lượng. Gia vị thì chỉ mang theo muối, nếu muốn ăn ngon mà nói, vậy thì nhất định phải dựa vào năng lực của chính mình rồi.
Sau khi làm xong những thứ này, Lãnh Tâm Nhiên dựa người vào một bên thân cây bắt đầu nghỉ ngơi.
Ở trong này, lúc nào bọn họ cũng có thể gặp nguy hiểm, hơn nữa thể lực còn bị tiêu hao rất nhanh, tất phải biết nắm chắc cơ hội nghỉ ngơi hồi phục thể lực.
Hơn mười phút sau, Triệu Vũ và Trịnh Đạt trở lại. Trên tay Trịnh Đạt xách theo hai con thỏ hoang đã chết, Triệu Vũ lấy trong túi ra hơn mười cái trứng chim, thu hoạch cũng xem như phong phú.
Thường Triết đi qua nhận thỏ hoang trên tay Trịnh Đạt bắt đầu làm sạch, Lưu Thành thì lấy trứng chim bỏ vào vại nước để luộc.
Lãnh Tâm Nhiên vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi đột nhiên đứng lên, đi thẳng về hướng Trịnh Đạt.
Mặt khác cũng khiến ba người bị bị dọa cho nhảy dựng lên, dù sao lúc đầu bọn họ cũng cảm giác được Trịnh Đạt và Lãnh Tâm Nhiên không hợp nhau. Giờ thấy bộ dáng Lãnh Tâm Nhiên như thế, cho rằng cô định gây chuyện, nên cũng theo bản năng bước đến xem.
Trước người đột nhiên hiện ra một cái bóng mờ, Trịnh Đạt mở to mắt, sau khi thấy rõ người kia là Lãnh Tâm Nhiên mà mình chán ghét thì liền khép mắt lại.
"Cởi quần áo ra."
Lãnh Tâm Nhiên nhíu mày, đột nhiên mở miệng.
Mấy người Thường Triết bị dọa cho nhảy dựng lên, một câu đột ngột như thế, cực kỳ dễ khiến cho người ta hiểu sai ý. Nhưng mà vẻ mặt Lãnh Tâm Nhiên ngưng trọng như thế, khiến cho vẻ vui đùa trên mặt bọn họ đều tự giác biến sạch, theo bản năng nhìn về phía Trịnh Đạt.
Trịnh Đạt căn bản không thèm nhìn Lãnh Tâm Nhiên, tiếp tục nhắm mắt xem như cô không tồn tại. Anh ta cảm thấy không thoải mái, không biết có vẻ do nghỉ ngơi không tốt hay không, toàn thân như nhũn ra, cảm giác vô lực này khiến cho anh ta trở nên vô cùng gắt gỏng.
Ba người nhìn Lãnh Tâm Nhiên lại nhìn Trịnh Đạt, cùng chú ý thấy sắc mặt không bình thường của Trịnh Đạt thì khẩn trương hỏi: "Sao lại thế này?"
Lãnh Tâm Nhiên tiếp tục nhìn đối phương: "Không muốn chết thì nhanh chóng cởi quần áo ra."
Ngữ khí này, khiến cho Trịnh Đạt vốn không thèm ngó ngàng đến cô cũng theo bản năng mở mắt. Nhìn thấy vóc dáng của cô gái trước mặt tuy nhỏ bé nhưng khí thế lại cường đại thì cả người liền cứng lại, không nhúc nhích.
Thường Triết xem như là người quen thuộc nhất với Lãnh Tâm Nhiên, biết tính cô không thích làm việc vô nghĩa, thấy vẻ mặt cô ngưng trọng như thế, cũng ý thức được sự việc có chút không bình thường, vội vàng khuyên Trịnh Đạt: "Trịnh Đạt, câu nhanh cởi quần áo ra đi. Khẳng định là Tâm Nhiên đã phát hiện ra chuyện gì đó không thích hợp rồi."
Trịnh Đạt vốn định phản bác cô dựa vào cái gì mà muốn làm cái gì thì làm cái đó, nhưng nhìn thấy vẻ mặt ngưng trọng của ba người kia, đành phải cố ngậm miệng cởi quân phục trên người xuống.
"Quay lại."
Trịnh Đạt mặt không chút thay đổi nghe theo.
Đợi đến khi anh ta xoay người, ba người đều không dám tin hít mạnh vào một cái.
Chỉ thấy trên phần lưng rắn chắc của Trịnh Đạt, đầy những con gì đó đen sẫm xù xì đang bò chi chít, nhìn vô cùng khủng bố, hơn nữa da trên lưng đã bắt đầu chuyển thành màu đen, khiến cho người nhìn đều cảm thấy dựng cả tóc gáy.
Nghe được thanh âm hít vào kia, Trịnh Đạt cũng cảm thấy có chỗ không hợp lý, theo bản năng quay đầu nhìn về phía ba người: "Chuyện gì?"
Thường Triết giơ tay chỉ vào lưng Trịnh Đạt, lại không biết phải hình dung cảnh tượng này như thế nào. Cho dù cậu đã từng trải qua đặc huấn, nhìn thấy cảnh tượng ghê tởm như thế vẫn cảm thấy toàn thân lạnh đi.
"Đó là đỉa núi, trong khu rừng già ẩm ướt này, có rất nhiều đỉa núi như thế." So với vẻ mặt chấn kinh, khủng hoảng của những người khác, Lãnh Tâm Nhiên trấn tĩnh hơn rất nhiều. Cầm lấy một khúc gỗ đang cháy mạnh, dập tắt lửa, sau đó liền cầm khúc gỗ đang nóng kia đốt những con vật đen sẫm xù xì kia. Rất nhanh, những thứ kia liền cuộn chặt người lại tróc ra khỏi lưng Trịnh Đạt, chỉ là để lại trên lưng anh ta đầy vết cắn chi chít, nhìn chả khác gì so với vừa rồi.
"Cẩn thận."
Lúc Lãnh Tâm Nhiên rút cây củi lại, Trịnh Đạt theo bản năng muốn quay đầu lại xem, lại bị Thường Triết quát to một tiếng mà dừng lại.
Đợi đến khi anh ta thấy rõ được trên lưng mình rốt cuộc có cái gì, vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt không chút thay đổi của bình tường cũng tránh không khỏi hiện lên một tia hoảng sợ. Tuy anh ta là bộ đội đặc chủng, nhưng lớn lên ở thành thị, gia cảnh cũng tốt, tới quân đội hoàn toàn chỉ vì muốn rèn luyện. Những loại ghê tởm như đỉa núi anh ta vẫn chưa từng thấy qua, nghĩ đến những thứ này vừa bò trên lưng mình, liền thấy cả người ghê tởm muốn nhảy xuống nước tẩy rửa cho sạch sẽ.
"Thường Triết."
Lãnh Tâm Nhiên trực tiếp ném mấy khúc củi vừa đốt đỉa núi xuống đất, sau đó xoay người khoát tay với Thường Triết.
Thường Triết nháy mắt mấy cái, vẻ mặt đờ đẫn.
Cậu ta phát hiện cậu thật sự không hiểu cô nữ sinh nhìn vô cùng mảnh mai này. Cô lại có thể phát hiện ra những thứ mà bọn họ không hề phát hiện, hiện nhiên là kinh nghiệm sinh tồn trong rừng rậm phong phú hơn nhiều so với bọn họ. Phát hiện này, khiến cho cậu ta bị đả kích vô cùng nặng nề.
"Có thuốc kháng viêm hạ sốt không? Cho cậu ta uống đi. Đỉa núi có độc, nếu không miệng vết thương sẽ nhiễm trùng." Lãnh Tâm Nhiên nhàn nhạt nói.
Thường Triết ngây ngốc gật đầu. Còn Trịnh Đạt, lại dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô gái trước mặt. Anh ta cũng không biết vì sao, từ lần đầu tiên nhìn thấy nữ sinh này đã không thích. Giờ thấy cô không chấp nhất hiềm khích lúc trước mà cứu mình, thì cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Lãnh Tâm Nhiên lại không hề nghĩ như thế. Tuy tính cách cô lạnh nhạt nhưng tuyệt đối không phải kẻ máu lạnh, tuy cô cũng không thích Trịnh Đạt, nhưng mà hiện tại là đồng đội, cũng không muốn so đo nhiều. Đem dược thảo lúc trước đưa lại cho đối phương: "Cái này có thể ngăn được trùng độc, ở trên núi có nhiều thứ nguy hiểm, cậu vẫn nên mang theo thì hơn."
Trịnh Đạt ngơ ngác nhận lấy, nhìn nữ sinh kia xoay người trở về chỗ cũ nhắm mắt nghỉ ngơi, trên mặt hiện ra thần sắc phức tạp.
Tuy Lưu Thành như như một thư sinh hào hoa phong nhã, nhưng tay nghề của anh ta cũng không tệ, ít nhất so với Lãnh Tâm Nhiên chỉ biết làm thịt rồi nấu lên thì tốt hơn nhiều. Anh ta bỏ vài cọng thảo dược vào nồi canh nấu chung lên, lại đem những trái cây kia vắt nước rồi nướng vàng lên, hương thơm xộc vào mũi.
Bữa tiệc năm người bắt đầu, hai con thỏ nướng, một con rắn dài hơn một thước, còn có hơn mười cái trứng chim, đều được chén sạch trơn. Sau khi mấy người ăn xong, thể lực được bổ sung, tâm tình cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Đang lúc rãnh rỗi, Thường Triết liền không chịu được, kì kèo mè nheo đi đến bên cạnh Lãnh Tâm Nhiên, có chút xấu hổi nói: "Tâm Nhiên, tôi muốn hỏi cậu một chuyện."
Lãnh Tâm Nhiên gật đầu ý bảo cậu ta tiếp tục. Kỳ thực trong lòng cô đã có chút suy đoán được cách nghĩ của cậu ta.
"Cậu có vẻ rất quen với điều kiện sinh hoạt này nha? Cậu không phải sinh viên đại học sao? Sao có thể biết những thứ này? Xem ra kinh nghiệm còn phong phú hơn nhiều so với bọn tôi."
Thường Triết lầm bầm hỏi. Ba người khác kể cả Trịnh Đạt đều theo bản năng mà dựng lỗ tai lên, chăm chú lắng nghe, cực kỳ hiển nhiên, bọn họ cũng rất quan tâm đến vấn đề này.
"Ừ, trước kia cũng có trải qua huấn luyện tương tự, bất quả chỉ là trên lý thuyết, hành động thực tế vẫn là lần đầu tiên. Bất quá bình thường tôi hay đọc sách, rất nhiều thứ đều từ sách mà ra."
Lý do này, cực kỳ hiển nhiên là không ai tin. Dù sao, lý thuyết và thực tế cũng có sự chênh lệch rất lớn, một loạt biểu hiện vừa rồi của Lãnh Tâm Nhiên, đều vô cùng thuần thục, sao có thể là lần đầu tiên?
Nhưng mà, người khác đã đưa ra đáp án này, Thường Triết cũng không định hỏi tiếp. Đành phải xấu hổ nói sang chuyện khác: "Đúng rồi, mặc dù hơi chút không tiện, nhưng tôi thực sự rất tò mò, Tâm Nhiên, hiện tại cậu bao nhiêu tuổi thế?"
"17."
Con số này vừa được nói ra, vẻ mặt bốn người còn lại đều kinh hoảng giống như vừa giẫm lên phân trâu vậy.
"Sao có thể?" Thường Triết là người đầu tiên tỏ ý phản bác.
Tuy bộ dáng của Lãnh Tâm Nhiên nhìn như rất nhỏ, làn da trắng trẻo, đôi mắt vừa đen vừa to, khuôn mặt hồng hào và đôi môi quyến rũ, giống như búp bê vậy. nhưng bãn lĩnh của cô lại mạnh mẽ, còn có khí chất trầm ổn thành thục, phản ứng bình tĩnh gặp nguy không loạn, sao có thể chỉ là một đứa trẻ vị thành niên?
Trong lòng Trịnh Đạt cũng dâng trào sóng to gió lớn. Từ nhỏ đến lớn, anh ta vẫn luôn là người đứng đầu, cho nên lúc nhìn thấy Lãnh Tâm Nhiên trong lòng liền sinh ra phản ứng đối nghịch, coi cô như đối thủ. Nhưng giờ biết được đối thủ của mình là là một cô bé vị thành niên, chênh lệch lớn như thế khiến cho người luôn lạnh lùng như anh ta cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
"Xem như là 18 đi, dù sao còn mấy tháng nữa là đủ rồi." Lãnh Tâm Nhiên không chút để ý nói.
"Quái vật! Tâm Nhiên, cậu thật là Tiểu Quái Vật, trách không được bọn họ đều gọi cậu như thế. Cậu là người đầu tiên mình thấy, là cô gái lạ nhất mà cũng lợi hại nhất, đồng thời cũng thần bí nhất."
Thường Triết liên tiếp dùng vài từ "nhất", giọng điệu nhấn mạnh không ngừng khiến Lãnh Tâm Nhiên thiếu chút nữa không nhịn được cười.
"Tiểu Quái Vật thì Tiểu Quái Vật, dù sao cũng không phải người đầu tiên nói tôi như thế." Đối với danh hiệu này, Lãnh Tâm Nhiên đã cảm thấy bình thường rồi.
Đề tài cứ như thế mà ngưng lại. Bất quá, từ đó về sau, ánh mắt Trịnh Đạt lại không tự chủ được cứ nhìn về phía bóng dáng nhỏ nhắn kia.
Sau một hồi nghỉ ngơi, năm người tiếp tục khởi hành. Hiện tại vừa mới bước vào cánh rừng, những thứ bọn họ gặp phải còn chưa đáng nhắc tới. Dựa theo kế hoạch lúc trước, mỗi ngày bọn họ ít nhất phải đi được một vạn thước, chỉ có như vậy, mới có thể hoàn thành nhiệm vụ sơ bộ. Kế hoạch như thế, là vì để đề phòng vạn nhất. Lộ trình thật sự đương nhiên không thể hơn hai mươn vạn thước, chỉ là giữa đường chắn chắn sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Vì tránh cho đến lúc đó không thể hoàn thành nhiệm vụ đúng hạn, cho nên kế hoạch của bọn họ là thừa dịp chưa phát sinh chuyện ngoài ý muốn đi nhiều hơn một chút.
Năm người tiếp tục đi về phía trước, tiến vào càng sâu, cây cối bên trong càng cao, nhưng cây cổ thụ cành lá sum xuê che kín cả bầu trời, chặn cả ánh sáng mặt trời, tuy đang là ban ngày ánh mặt trời sáng rực, nhưng trong rừng lại âm lãnh, hơn nữa ánh sáng lại rất mờ nhạt, u tối. Trên mặt đất đều là lá khô ẩm ướt, khi dẫm lên sẽ phát ra âm hưởng kẽo kẹt.
Mấy người cẩn thận bước về phía trước, ai cũng không thể khẳng định thứ đang chờ mình phía trước là cái gì.
Đến năm giờ chiều, năm người mới dừng lại. Rừng sâu vào ban ngày rất nguy hiểm, nhưng ban đêm lại càng càng khiến cho người ta khiếp đảm hơn. Buổi tối, cả vùng đều tối đen, căn bản không thể thấy rõ xung quanh mình có cái gì. Mà trong rừng sâu núi thẳm thế này, buổi tối thường sẽ xuất hiện dã thú hung mãnh.
Tuy thời điểm hiện tại xem như là còn sớm, nhưng trong rừng sâu đã cực kỳ tăm tối, bọn họ tất phải nhanh chóng giải quyết xong vấn đề trước khi mặt trời xuống núi.
Vì đề phòng dã thú, biện phảp tốt nhất là làm một cái tổ trên tàng cây. Nhưng trên cây cũng không phải là an toàn tuyệt đối, trùng độc rắn độc đều rất nguy hiểm. Mà trên đó, làm thể nào để ở, là vấn đề thứ ba họ gặp phải. Sau đó làm thế nào để vượt qua đêm tối, chính là vấn đề nan giải thứ tư.
Mấy người trao đổi, cuối cùng áp dụng phương pháp nghỉ ngơi trên cây mà Lưu Thành nói. Mấy người tìm một hồi, sau đó tìm đến một gốc cây cổ thụ đủ to, mà còn vừa vặn ở độ cao hai thước có một cái nhánh vô cùng sum suê, bên cạnh có một cái cành nhỏ chống đỡ, làm thành hình dáng một cái lều, xem như là một nơi tự nhiên.
Đầu tiên Triệu Vũ lên cây quan sát tình huống, khác với dáng người khôi ngô, động tác của anh ta vô cùng nhanh nhẹn, giống như khỉ vậy, đếm ba năm liền bò lên. Anh ta lên đó thăm dò độ rắn chắc của thân cây thuận tiện kiểm tra tình huống một vòng. Vị trí của cây này tốt, ngồi trên đó có thể thoải mái quan sát hoàn cảnh bốn phía trong khoảng cách mấy chục mét.
Sau khi nhất trí xong, mấy người bắt đầu bố trí nơi ở. Lãnh Tâm Nhiên trực tiếp buộc vài nhánh thảo dược đuổi côn trùng lên thân cây. Hai người Trịnh Đạt và Triệu Vũ bắt đầu đi xung quanh tìm kiếm thức ăn. Ở chung một ngày, mấy người cơ bản đã đạt được thỏa thuận ngầm về việc phân công cơ bản.
Triệu Vũ và Trịnh Đạt phụ trách tìm thức ăn, Lưu Thành làm thức ăn, Lãnh Tâm Nhiên phân công công tác cho bọn họ, Thường Triết thì dựa theo tình huống mà phối hợp.
Tóm lại, sau khi Lãnh Tâm Nhiên xử lý đỉa núi trên người Trịnh Đạt, không khí xấu hổ giữa năm người đã được giảm bớt, tuy không tính là hòa hợp, nhưng ít nhất không còn xuất hiện tình huống tranh cãi như trước kia nữa.
Truyện khác cùng thể loại
36 chương
40 chương
10 chương
17 chương
18 chương
28 chương
10 chương