"Cậu điên rồi!"
Dung Thiếu Tuyệt ngơ ngác nhìn tập giấy được Lãnh Tâm Nhiên tiện tay đặt lên bàn, thuận tay lật xem, trầm mặc một lúc lâu sau đó nhả ra ba chữ đánh giá.
"Ha ha"
Tâm tình Lãnh Tâm Nhiên rất tốt, bật cười, mà phản ứng của cô, càng khiến cho Dung Thiếu Tuyệt tin chắc vào suy đoán của mình: "Quả thật là cậu điên rồi!"
Người thích thu thập tình báo là Triệu Nghị cũng ôm máy tính bảo bối của mình bước tới, híp đôi mắt nhỏ quan sát tỉ mỉ những tờ giấy kia, sau đó mới chậm rãi mở miệng: "Có lẽ là thật sự điên rồi!"
Những người khác trong lớp cũng vây quanh tới đây, nhưng bọn họ không dám quấy rầy Lãnh Tâm Nhiên và Dung Thiếu Tuyệt, không thể làm gì khác hơn là dùng "bảy miệng tám lưỡi" dò hỏi Triệu Nghị xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
"Cậu ta............ " Triệu Nghị giơ tay chỉ vào Lãnh Tâm Nhiên đã khôi phục biểu tình vô cảm như cũ, sau đó nói rõ ràng từng câu từng chữ: "Cậu ta tham gia cuộc thi toán cao cấp lần này, hơn nữa, còn là tất cả các môn!"
"Ôi chao, thật xuất sắc!"
"OMG, nhân tài!"
Nghe được tin tức này, tất cả mọi người đều sửng sốt một chút, sau đó mới hào hứng xúm lại hoan hô.
Loại phản ứng này, không giống như trong dự liệu của Lãnh Tâm Nhiên, so với cảnh lúc trước gặp ở lớp A càng khác xa một trời một vực. Thời điểm ở lớp A, trừ mấy người............ đặc biệt ưu tú kia, những người khác nếu như tuyên bố làm chuyện gì không thực tế, đều bị chê cười một trận. Nhưng ở lớp này, nụ cười trên mặt chân thành như vậy, rực rỡ như vậy, khiến cho mắt lạnh của Lãnh Tâm Nhiên dần dần dãn ra.
Nhìn những bạn học đang xúm lại sôi nổi giống con nít, Triệu Nghị quay đầu lại, mang theo vẻ chân thành trên mặt mỉm cười: "Bạn Lãnh Tâm Nhiên, cho dù cậu làm gì, chúng tôi cũng sẽ luôn ủng hộ."
Ngay cả Dung Thiếu Tuyệt bị kích thích mạnh, lúc này cũng tỉnh táo lại, vỗ lên vai cô một cái, khó khăn nói: "Mặc dù tôi ghét nhất là đọc sách, nhưng tôi tin tưởng cô. Cuộc thi lần này, cho dù thành tích như thế nào, chúng tôi cũng ủng hộ cậu!"
Cuộc thi còn chưa bắt đầu, đã được nhiều người ủng hộ như vậy. Đám người trước mắt này, ở trong mắt người khác là những đứa trẻ hư, là những kẻ đần độn không lo học, bị gia đình bỏ rơi, nhưng ở đây, cô lại có được sự cảm động rất to lớn.
"Yên tâm, tôi sẽ cho các cậu một tin vui lớn."
Đây không phải là khoe khoang, mà là vô cùng tự tin.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ tự tin này, người lớp F, lần đầu tiên có hy vọng, lần đầu tiên cảm thấy hy vọng!
Nghĩ đến Thẩm Quân còn đang bị mình khóa trái trong phòng, Lãnh Tâm Nhiên cảm thấy nên quay lại đó một chuyến. Nếu anh tả tỉnh lại hát hiện mình đang ở một nơi xa lạ mà sợ hãi trốn mất vậy thì bị tổn thất rồi.
"Tôi có việc phải ra ngoài."
Dù có tiết học hay không cũng không đáng nói, đặc biệt là ở lớp F, trốn học là chuyện vô cùng bình thường. Bỏ lại một câu như vậy, Lãnh Tâm Nhiên liền xách cặp bước ra khỏi phòng học. Thậm chí lúc ra cửa còn gặp được chủ nhiệm, nhưng chỉ gật đầu chào một cái, mặt không đổi sắc liền rời đi.
Dung Thiếu Tuyệt vẫn đưa mắt nhìn cô rời đi thấy được cảnh này, khóe miệng không tự chủ được co quắp mấy cái. Cho tới nay, anh luôn cho là mình đủ cuồng ngạo, nhưng nhìn thấy người này, mới phát hiện những thứ kia chẳng là gì cả.
Thâm Quân tỉnh lại............phát hiện ra mình chưa chết, mà là đang ở một nơi xa lạ. Căn phòng rất nhỏ, so với những căn biệt thự anh ở trước kia thì thật đáng thương, nthậm chí còn không lớn bằng phòng vệ sinh nhà anh. Căn phòng rất trống, đây là ấn tượng thứ hai. Nhìn quanh cả căn phòng, trừ cái giường mình đang nằm ra, không còn bất cứ vật dụng nào.
Cố gắng ngồi dậy, cả người vô cùng đau đớn. Đoạn trí nhớ trước khi hôn mê cũng được khôi phục một chút, dưới đất cạnh đầu giường có một túi nylon, bên trong có thuộc hạ sốt, kháng viêm, nước suối và một chút thức ăn, hiển nhiên là do người cứu anh để lại. Chẳng qua là, rốt cuộc là ai đã cứu anh?
Tìm được đường sống trong chỗ chết, Thẩm Quân phát hiện mình không có cảm xúc mừng như điên. Anh bị kích thích quá lớn, vết thương trên lưng vẫn còn đó, thời thời khắc khắc đều nhắc nhở chuyện anh bị phản bội. Anh không biết mình còn có thể làm gì, công ty không có, tiền không có, cái gì cũng mất, hoàng toàn trở thành hai bàn tay trắng.
Lãnh Tâm Nhiên cầm túi thức ăn đi vào phòng, liếc mắt liền nhìn thấy người đàn ông dường như đang ngồi ngẩn người trên giường. Lãnh Tâm Nhiên biết tuổi của anh ta rất nhỏ, không tới ba mươi tuổi, lấy tuổi như thế mà có thể trở thành trùm thương mại, chắn chắn là thiên tài. Nhưng vẻ mặt của anh ta bây giờ lại tiều tụy và tuyệt vọng, không có hăng hái, cũng không còn tinh thần phấn chấn tự tin như trước kia.
"Anh đã tỉnh!"
Đưa túi đồ ăn cho anh ta, sau đó trước ánh mắt kinh ngạc của anh ta trực tiếp ngồi xếp bằng trên mặt đất.
Thẩm Quân ngơ ngác nhận lấy túi đồ ăn, có chút không dám tín nhìn cô gái nhỏ trước mắt. Anh nhật ra, đây chính là cô gái anh gặp trước khi hôn mê, là cô cứu mình?
"Ăn thức ăn trước đi, có người tìm anh, không thể đến bệnh viện, cho nên chỉ có thể mua chút thuốc dùng tạm. Có lời gì, chờ ăn xong rồi hãy nói. Tuy nhiên trước đó, tôi muốn nói một câu, rất hân hạnh được gặp anh —— Thẩm Quân!
Nếu như mới vừa rồi Thẩm Quân chẳng qua là kinh ngạc, thì hiện tại đã thực bị hù dọa. Cô gái nhỏ nhìn thanh tú mảnh mai này, cách nói chuyện còn thành thục lão luyện hơn một người bề trên. Đặc biệt là câu nói cuối cùng của cô, khiến cho anh không khỏi đề cao cảnh giác. Rốt cuộc cô là người nào, sao lại biết tên anh?
"Không cần phải dùng ánh mắt hoài nghi đó nhìn tôi. Tôi không phải do ai phái tới cả, cứu anh cũng chỉ là ngoài ý muốn, sau khi cứu anh tôi mới phát hiện anh là Thẩm Quân. Danh tiếng của anh quá lớn, hình của anh rất thường xuất hiện trên Tv, báo chí, cho nên tôi biết tên của anh cũng không có gì kỳ quái."
Nhìn ra ý định của Thẩm Quân, Lãnh Tâm Nhiên chủ động giải thích.
Thẩm Quân còn muốn hỏi cái gì, nhưng thức ăn trên tay quá thơm, anh cũng rất đói bụng. Trong khoảng thời gian này, vì tránh bị đuổi giết, phần lớn thời gian anh đều là bữa đói bữa no, thật lâu chưa được ăn thức ăn nóng. Hơn nữa hôm qua còn bị thương mất nhều máu, bây giờ bụng đói đến cuống lên.
Thời điểm Thẩm Quân ăn thức ăn, Lãnh Tâm Nhiên không tiếp tục quan sát anh. Mà móc trong túi xách ra một tập giấy, chính là giấy ghi danh lúc trước, sau đó bắt đầu điền thông tin. Điền xong lại lấy trong túi sách ra một xấp tài liệu phụ đạo cho cuộc thi toán đã mua ở hiệu sách trước đó, tùy ý lật xem.
"Cảm ơn!"
Đợi đến khi ăn xong, Thẩm Quân mới hồi phục tinh thần lại. Nhớ tới lúc nãy mình không giữ hình tượng ăn như hổ đói, nhất thời có chút ngượng ngùng.
"Không có gì!"
Lãnh Tâm Nhiên khép tập tài liệu lại, nhàn nhạt nói.
Mặc dù trong các cuộc đàm phán luôn ăn nói rất khéo, nhưng giữa không khỉ lúng túng lúc này, Thẩm Quân không biết làm sao để đánh vỡ sự trầm mặc này. Lãnh Tâm Nhiên cũng không định mở miệng, trong lúc nhất thời, hai người rơi vào trạng thái gượng gạo.
Truyện khác cùng thể loại
36 chương
40 chương
10 chương
17 chương
18 chương
28 chương
10 chương