Chống gậy đứng lên, thân hình ông cụ hơi khom, nhưng khí thế vẫn không giảm, người đứng lâu ở vị trí lãnh đạo luôn mang đến cho người khác cảm giác áp bức khiến họ hít thở không thông. Dạ Mộc Thần trực tiếp hôn lên môi Lãnh Tâm Nhiên trước mặt hai ông bà cụ, sau đó mới đi theo ông cụ. Hai ông bà vừa bị hành động khác thường này của cháu trai khiến cho kinh ngạc đến mức trợn mắt há hốc mồn, thậm chí còn bắt đầu hoài nghi người trước mắt này không phải là cháu của mình! Hai người đi rồi, bà cụ Dạ mới lấy lại thần trí, nhìn cô gái bên cạnh, hiền lành cười: "Đừng lo lắng, ta tin vào mắt nhìn của Mộc Thần, cháu là người Mộc Thần tự mình chọn lựa, vậy thì ta tin cháu là một đứa bé ngoan." Lãnh Tâm Nhiên cũng không có nhiều kinh nghiệm tiếp xúc với người già, nhưng tính cách của bà cụ Dạ rất ôn hòa, cho nên cô ở cùng bà cũng cảm thấy khá tự nhiên. Được bà cụ Dạ hỏi thăm, Lãnh Tâm Nhiên kể lại một vài chuyện gặp nhau yêu nhau giữa mình và Thần cho bà nghe, dĩ nhiên những chuyện cô nói là của kiếp này, còn chuyện của kiếp trước, dù sao vẫn có chút khó tin, không nói thì tốt hơn. Từ lần đầu tiên nhìn thấy Lãnh Tâm Nhiên, bà cụ Dạ đã biết đây là một cô gái rất ưu tú, nếu đối phương là một người bình thường tuyệt đối sẽ không hấp dẫn sự chú ý của anh, bà cũng không muốn xen vào chuyện giữa hai người, chỉ lo lắng hai người tâm cao khí ngạo ở chung với nhau sẽ dễ xảy ra mâu thuẫn và bất đồng. Nhưng mà, khi nghe được hình thức sống chung của Lãnh Tâm Nhiên và cháu trai thì phát hiện lo lắng của mình có chút dư thừa, giữa hai người bọn họ, đã sớm tạo nên một bức tường ngăn cách rất đặt biệt, người ngoài không cách nào nhúng tay được vào thế giới của bọn họ. "Cô nhóc đó là ai?" Trong thư phòng, ông cụ chờ Dạ Mộc Thần bước vào xong liền lên tiếng tra hỏi. Đối với câu hỏi của ông cụ, Dạ Mộc Thần đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Anh biết ông nội bà nội sẽ không gây áp lực quá lớn cho mình, nhưng có một vài chuyện vẫn không thể thiếu. Nghe được câu hỏi của ông cụ, Dạ Mộc Thần rất thong thả ngồi xuống ghế, bình tĩnh nói: "Bạn gái cháu." Ông cụ thiếu chút nữa bị câu trả lời chọc cho tức đến hộc máu, đập bàn một cái, hét lớn: "Ít mồm mép với ông đi, ông hỏi cháu, cô nhóc đó là ai? Là con gái nhà ai? Sao các cháu lại quen nhau? Sao cháu lại coi trọng một cô nhóc nhỏ tuổi như vậy? Cháu làm vậy là trâu già gặm cỏ non, làm thế là làm bậy!" Nếu người ngoài thấy được bộ dáng lúc này của ông cụ, nhất định sẽ được mở rộng tầm mắt. Chẳng ai nghĩ tới, người bình thường luôn nghiêm khắc lạnh lùng như ông cụ, ở trước mặt Dạ Mộc Thần lại bộc lộ tính trẻ con như vậy. Dạ Mộc Thần đã quen với việc ông nội mình hay nói ra những câu kinh người, vẫn rất bình tĩnh: "Không phải con gái của ai cả, gia thế rất bình thường, mẹ chết, có một người cha nuôi. Những chuyện khác cũng không có gì, quan hệ gia đình rất đơn giản, năm nay cô ấy mười chín tuổi, quả thật còn chưa đến tuổi kết hôn, chuyện này là do cháu quên." Dạ Mộc Thần càng bình tĩnh, ông cụ càng tức giận: "Con gái gia đình bình thường? Sao cháu lại coi trọng con của một gia đình bình thường? Hơn nữa còn có hoàn cảnh như thế? Chẳng lẽ cháu không biết thân phận của mình là gì sao? Yến Kinh có nhiều đại gia tộc như vậy, người môn đăng hộ đối với cháu nhiều không đếm xuể, chỉ cần cháu muốn, có người nào là không chiếm được. Sao cháu lại coi trọng một người như thế?" Lời nói của ông cụ nghe có vẻ như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Hoặc là nói, nhìn có vẻ như ghét bỏ thân thế của Lãnh Tâm Nhiên không xứng với cháu trai nhà mình. Nhưng Dạ Mộc Thần lại hiểu rất rõ ông nội, không chỉ bởi vì anh được ông nội nuôi lớn, quan trọng hơn là, rất nhiều chuyện hai ông cháu bọn họ đều có cách giải quyết giống nhau đến kinh người. "Đúng thế, cháu muốn dạng nào mà không được, nhưng mà, người xứng với cháu quá ít." Dạ Mộc Thần lười biếng dựa lưng vào ghế, mỗi một cử động dù là tùy ý vẫn toát ra vẻ cao quý từ sâu bên trong. "Vậy cháu có ý gì? Chẳng lẽ cháu định nói những đại tiểu thư từ nhỏ được tiếp nhận nền giáo dục tốt đẹp so ra còn kém cô nhóc đó?" Ông cụ hò hét hỏi. Dạ Mộc Thần như không để tâm đến cơn tức của ông cũ, bình tĩnh gật đầu: "Đúng, là không ai so được. Trên đời này, chỉ có Nhiên là xứng với cháu, dĩ nhiên cũng chỉ có cháu xứng với Nhiên." Ông cụ tin vào mắt nhìn của cháu mình, nhưng nghe được lời đánh giá cao như vậy vẫn không nhịn được có chút cứng lưỡi. Đánh giá như vậy có phải quá khoa trương rồi không! Sự ưu tú của cháu trai ông biết, nhưng ông không tin, trên thế gian này vẫn còn có người ưu tú giống cháu mình, nếu cô nhóc kia quả thật ưu tú giống như lời Mộc Thần nói, vậy thì gia cảnh thế nào không quan trọng. Cô ấy hoàn toàn có thể dựa vào chính thực lực của mình để tạo nên những thứ vô cùng huy hoàng! Dạ Mộc Thần cười, trong đôi mắt xanh tràn đầy vẻ diu dàng: "Ông nội, ông biết chuyện chị Tĩnh làm nhiệm vụ thiếu chút nữa thì thất bại đúng không. Nhiên tham gia vào kế hoạch giải cứu lần này, hơn nữa, nhiệm vụ thành công công lao lớn nhất thuộc về cô ấy, thậm chí có thể nói, chị Tĩnh là do Nhiên cứu ra." Dạ Mộc Thần nói, vô tình bỏ quên công lao của những người khác. Dù sao thì, nếu không có Nhiên, bọn họ cũng không thể cùng lúc cứu ra được nhiều người như vậy. Mắt của ông cụ đột nhiên trợn to: "Cô nhóc đó là quân nhân?" Cô gái kia, thoạt nhìn nhỏ bé yếu ớt, hơn nữa nhìn thế nào cũng thấy giống một cô nhóc ôn nhu, sao lại là quân nhân được chứ? Tuy nhiên ông cụ lại rất thích quân nhân, hảo cảm đối với Lãnh Tâm Nhiên lại tăng thêm mấy phần. Vậy mà, khiến ông thất vọng là, Dạ Mộc Thần lại trực tiếp lắc đầu phản bác suy đoán của ông: "Không phải, Nhiên không phải quân nhân, cô ấy là sinh viên của đại học Yến Kinh." "Vậy sao cô nhóc đó..." Ông cụ cau mày, cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái. Những nhiệm vụ Tĩnh Nhi nhận đều là cơ mật trong quân đội, cho dù là quân nhân có cấp bậc trên người cũng chưa chắc được tham gia, nhưng cô nhóc Lãnh Tâm Nhiên kia, không phải quân nhân, hơn nữa gia thế lại bình thường, sao được tham gia cơ chứ? Không thể không nói Dạ Mộc Thần thật rất hiểu ông nội mình, cho nên lúc nói chuyện đã đi từ chỗ dễ hấp dẫn sự chú ý của ông nhất. "Sau khi Nhiên thi tốt nghiệp trung học xong thì có tham gia đợt đặc huấn của đội đặc chủng Báo Tuyết, lúc ấy, cô ấy là người ưu tú nhất trong tất cả những thành viên tham gia. Điểm này, nếu ông nội không tin, có thể tìm người phụ trách hiện giờ của Báo Tuyết - thượng tá Trần Anh để kiểm chứng. Kế hoạch giải cứu lần này cũng là do thượng tá Trần Anh đề cử. Hơn nữa, dựa theo tin tức cháu nhận được, rất có thể Nhiên sẽ được đặc cách tham gia vào tiểu đội hành động đặc biệt, cũng được trao tặng cấp bậc." Ông cụ quả thật bị hấp dẫn. Ông bắt đầu thấy hứng thú với cô nhóc tên Lãnh Tâm Nhiên này, hơn nữa còn biết rất rõ thành tích của cô ấy không chỉ có những thứ này thôi đâu. Dạ Mộc Thần từ từ nói hết, dù sao có một số việc dù anh không nói, ông nội muốn biết cũng có thể dễ dàng tra ra được. Thay vì để ông đi thăm dò, còn không bằng mình kể hết một lần. "Nhiên không phải là quân nhân, ngược lại, cô ấy chọn con đường người bình thường không quá quan tâm, thậm chí rất nhiều người còn không đế ý đến. Hiện giờ cô ấy là bang chủ Tung Hoành - một bang phái mới nổi ở Yến Kinh. Tung Hoành thành lập được một năm, danh tiếng đã lan rộng khắp Yến Kinh, cũng nhanh chóng có được chỗ đứng. Chàng trai vàng thương giới Thẩm Quân, ông nội chắc cũng đã từng nghe nói đến cái tên này. Hiện giờ người của Yến Kinh đều biết công ty bây giờ của Thẩm Quân còn lớn mạnh hơn cả lúc trước. Nhưng họ lại không biết, hiện giờ Thẩm Quân không còn làm việc cho mình nữa, phía sau anh ta có một ông chủ, người đó chính là Nhiên!" Lúc Dạ Mộc Thần nói đến những điều này cũng vô cùng tự hào. Tuy anh được ngậm chìa khóa vàng mà ra đời, nhưng cũng biết tay trắng lập nghiệp khó khăn đến mức nào. Nhưng mà Nhiên, cô dựa vào thực lực của một mình mình, từ từ sáng lập nên thế lực riêng cho mình. Thậm chí, có lẽ anh còn suy nghĩ, nếu mình cũng có xuất thân giống Nhiên, thì sẽ làm được đến mức nào? Ông cụ quả thật đã rung động, cả đời này ông gặp qua vô số nhân tài, nhưng những chuyện Lãnh Tâm Nhiên trải qua khiến ông kinh hãi không dứt. Một cô gái còn chưa đủ hai mươi tuổi, hoàn toàn dựa vào thực lực của mình, lại có thể sáng lập nên một thế lực lớn đến vậy. Quan trọng hơn là, vương quốc của cô từ lúc tạo dựng cho đến nay, cũng chỉ có hai năm ngắn ngủi. Đây là thiên phú kinh người đến mức nào, đây là được ông trời ưu ái đến mức nào, người như vậy, tuyệt không đơn giản chỉ là ưu tú thôi đâu. Ông thậm chí còn không dám tưởng tượng, dựa vào tiềm năng và thực lực bây giờ của cô, tương lai sẽ sáng tạo nên những thành tựu huy hoàng đến mức nào. Nhìn vẻ không dám tin trên mặt ông nội, Dạ Mộc Thần cũng cười nhẹ một tiếng. Anh tin, chỉ cần nghe qua thành tựu của Nhiên, ai cũng phải cảm thấy rung động. Ngay cả anh, cũng có lúc không nhịn được mà cảm thấy may mắn, ông trời đã để cho mình gặp được một người yêu ưu tú như vậy. "Mộc Thần..." Ông cụ mở mắt ra rồi lại nhắm lại, nhìn đứa cháu trai trước mặt, trong lúc bất chợt không biết nên nói gì cho phải. Nhưng mà, ông đã có chút xác định, sau khi nghe được những thành tựu của cô nhóc Lãnh Tâm Nhiên đó, ông tin cô nhóc ấy tuyệt đối xứng với cháu trai nhà mình. Chỉ là, là người nhà họ Dạ, anh còn phải suy tính nhiều hơn thế. Một thiên tài như thế, nếu như đi sai đường, vậy thì, đối với nhà họ Dạ của bọn họ, đối với Trung Hoa, đều là một mối họa hủy thiên diệt địa. "Ông nội, cháu biết ông muốn nói cái gì. Vấn đề này ông không cần phải lo lắng, Nhiên chọn đi theo con đường hắc đạo này, thật ra thì cũng là vì Trung Hoa chúng ta. Cháu và cô ấy đều có chung niềm tin bảo vệ Trung Hoa! Trước kia cháu sáng lập Diêm Môn là muốn cho Trung Hoa có được một tổ chức hắc đạo đủ để khiến cả thế giới chú ý, để bọn họ không dám có chút tơ tưởng nào đến quốc gia chúng ta nữa. Ý định của Nhiên cũng giống vậy, cô ấy muốn trở thành vua của giới hắc đạo, thống nhất giới hắc đạo Trung Hoa, đặt ra những quy chế riêng cho hắc đạo Trung Hoa, muốn nó cũng giống như Mafia vậy, trở thành nỗi khiếp sợ của toàn thế giới. Cô ấy muốn tao dùng sức của hắc đạo để sử dụng cho quốc gia, không phải làm nguy hại đến lợi ích quốc gia, mà là để bảo vệ quốc gia. Đây chính là mục tiêu nỗ lực của Nhiên từ trước đến giờ!" Ông cụ bị cảm động. Lúc nghe cháu trai nói những lời đó, ông đã thật sự bị cảm động. Trách nhiệm của người nhà họ Dạ là gánh nặng không thể chối từ. Nhưng hai người trẻ tuổi này lại xem đó là động lực để không ngừng tiến lên, điều này sao có thể khiến ông không cảm động cho được, ông sao có thể không ủng hộ đây? "Tốt lắm, nói đi, cháu định làm gì? Cháu muốn ông làm gì?" Ông cụ không lập tức mở miệng nói chuyện, mà trầm mặc rất lâu, như thể đang tiêu hóa mớ tin tức ấy, sau đó mới nhàn nhã nói. *** Hôm qua ghi lệch chương, mình đã sửa lại rồi, còn 2 phần nữa là hết chính truyện nhé!