Chờ đến khi ánh mắt lão già đó cũng biến thành từng vòng nhang muỗi, nụ cười trên khóe miệng Lãnh Tâm Nhiên càng rực rỡ.
Trước tiên là "khách khí" đở hắn đi đến cửa sao của quán bar, đến khi đi đến hẻm nhỏ của cửa sau không ai nhìn thấy mới dùng tay đẩy đối phương ra, mặt cho đống thịt heo kia ngã trên mặt đất như một ngọn núi nhỏ.
Dường như mỗi quán bar đều có một con hẻm nhỏ bí mật ở phía sau, những thứ không thể buôn bán ngoài sáng luôn được hoàn thành trong con hẻm nhỏ này. Bất quá bây giờ thời gian còn rất sớm, trong hẻm nhỏ không có nhiều người lắm. Cho dù có người, thì bọn họ cũng bận chuyện của mình, không rãnh đi quản chuyện của người khác.
Lãnh Tâm Nhiên trực tiếp nắm cà vạt lôi hắn đi, nền đất rất dơ, bộ âu phục đắt tiền trên thân hắn rất nhanh đã bị hỏng.
"Bịch!"
Tìm được một bãi đất trống, thoái mái ném lão già đó qua. Nhìn lão già ý thức mơ hồ trên đất, hai tay nắm chặt thành quyền của Lãnh Tâm Nhiên buông lỏng ra một chút, tiện tay đẩy mặt nạ lên đầu, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú liền bắt đầu tay đấm chân đá người đàn ông trên đất.
Cô là người luyện võ, cô chuyên chọn những vùng dễ bị tổn thương nhưng lại khó bị người ta phát hiện.
"Binh!"
"Ba!"
"Oanh!"
"Bịch!"
Trong hẻm nhỏ yên tĩnh, đột nhiên vang lên một trận thanh âm đánh người vang dội. Nhưng mà, người ở nơi này đều không thích xen vào chuyện của người khác, nhiều nhất cũng chỉ là tò mò nhìn mấy lần, sau đó tiếp tục làm chuyện của mình.
Đợi đến khi Lãnh Tâm Nhiên giải tỏa hết những bực bội trong người, lão đàn ông kia đến ngay cả rên cũng không ra tiếng, co rúc lại thành một khối, dáng vẻ càng thêm bỉ ổi ghê tởm.
Mặc dù mới vừa rồi Lãnh Tâm Nhiên dùng quả đấm mình thích nhất hung hăng phát tiết, nhưng trên người lão đàn ông này trừ quần áo có chúc xộc xệch thì không phát hiện ra chút gì. Cái Lãnh Tâm Nhiên đả thương chính là nội tạng của hắn, mắt thường không nhìn ra được. Đây chính là sự khác nhau giữa người luyện võ và người bình thường. Theo tính toán của Lãnh Tâm Nhiên, cho dù hắn đi điều trị, cũng phải nằm bệnh viện ít nhất là ba bốn tháng.
Hơn nữa............
Nghĩ đến ánh mắt đắm đuối vừa rồi của lão già này, Lãnh Tâm Nhiên lại bắt đầu ghê tởm. Nếu hắn thích chơi gái như vậy, thì để cho hắn có thể nhìn không thể ăn. Cũgn không phải là phế đi chỗ kia của hắn, mà là một loại nội công, ấn vào một huyệt đạo của hắn, khiến cho hắn mất đi năng lực của đàn ông mà thôi. Nếu như giải huyệt đạo này, rất nhanh sẽ khôi phục lại trạng thái bình thường. Nhưng mà, Lãnh Tâm Nhiên xác định, trừ phi có kỳ tích xuất hiện, nếu không lão già ghê tởm này, sẽ không chơi gái được nữa!
Nhưng mà như vậy vẫn chưa đủ để hả giận, nhìn dáng vẻ bỉ ổi của lão đàn ông, Lãnh Tâm Nhiên nhíu mi, đưa tay kêu thanh niên tóc vàng đang đứng một bên xem náo nhiệt tới.
"Lột quần áo của hắn ra!"
Thanh niên này tận mắt nhìn thấy cô gái gầy yếu này trừng trị người trên mặt đất như thế nào, lúc này nghe cô sai bảo, đâu dám từ chối, chịu đựng sự ghê tởm nhanh chóng lột sạch đồ trên người lão đàn ông. Nói thật, thân thể lão già này thật không đẹp mắt, rất ghê tởm. đặc biệt lão già trước mắt này còn là một lão mập, lại càng ghê tởm khó coi. Ngay cả đàn ông là thanh niên tóc vàng cũng nhịn không được đứng bên cạnh nôn mửa nhiều lần.
Đợi đến khi quần áo trên người lão đàn ông bị cởi hết, Lãnh Tâm Nhiên quét mắt một vòng nhìn bốn phía. Nói với thanh niên tóc vàng: "Đi, lấy sợi dây bên kia trói hắn lại. Thuận tiện, viết trên lưng hắn vài thứ, dùng cái gì viết cũng được, càng nổi bật càng tốt!"
Thanh niên tóc vàng nghe được liền thấy vui vẻ, chỉ vào một góc nói: "Đúng lúc, tôi mới mua một thùng nước sơn chuẩn bị tạt vào nhà kẻ thù! Đây là màu đỏ thẫm dễ thấy nhất, vô cùng nổi bất, còn phát dạ quang, ngay cả ban đêm cũng có thể nhìn thấy rõ ràng!"
Lãnh Tâm Nhiên không nghĩ đến lại có chuyện trùng hợp như thế, không thể không nói, người đang làm trời đang nhìn. Điều này cũng chỉ có thể trách lão đàn ông ghê tởm này tự chuốt xui xẻo.
"Tốt lắm, viết chữ trên lưng hắn đi, tự cậu phát huy trí tưởng tượng!"
Thanh niên tóc vàng cũng không từ chối, cầm cọ bắt đầu viết lên người lão đàn ông đang hôn mê, bộ dáng nghiêm túc, người không biết, còn tưởng anh ta đang làm chuyện chính sự hệ trọng nào đó!
"Được rồi!"
Rất nhanh, Lãnh Tâm Nhiên đã nghe được âm thanh của thanh niên tóc vàng. Quay đầu nhìn lại bộ dáng lúc này của lão đàn ông, thiếu chút nữa nhịn không được cười ra tiếng. Tổng cộng sáu chữ, phía trước ba, sau lưng ba. Kiểu chữ Khải, rõ ràng nổi bật.
Sáu chữ này —— Xin chà đạp, xin **!
"Không tệ, rất có tiền năng!"
Lãnh Tâm Nhiên chịu đựng không cười tán dương thanh niên tóc vàng, không nghĩ tới cô tiện tay một chút lại có thể tìm đến một nhân tài, quả nhiên, cái Trung Quốc không thiếu nhất chính là nhân tài.
"Việc nhỏ thôi!"
Đợi đến khi Lãnh Tâm Nhiên trở lại quầy bar, Trần Vĩ đã gấp đến mức sắp nổi giận. Vừa nhìn thấy cô xuất hiện, liền nhào tới: "Tiểu Nhiên!"
Hắn biết tiểu ác ma này rất có bản lãnh hành hạ người khác, lúc đầu hắn cũng cho là cô chẳng qua chỉ là một cô gái nhỏ bình thường, người tìm việc có rất nhiều. Nhưng từ khi cô tiện tay bẻ gãy xương của một người động thủ với cô, mọi người đã biết cô nhóc này chính là giả heo ăn thịt cọp.
"Yên tâm, chẳng qua chỉ dạy dỗ hắn một chút thôi!"
Lãnh Tâm Nhiên lạnh nhạt nói, dĩ nhiên chỉ là một bài học nhỏ, ít nhất, không bị thương đến mạng sống, cũng không tàn tật, so với hai thứ này, những cái khác chỉ là trò trẻ con!
Mặc dù Lãnh Tâm Nhiên nói như vậy, nhưng Trần Vĩ cũng không thả lỏng được chút nào. Hắn có chút hối hận, sớm biết thế không nên vì muốn xem náo nhiệt mà để cho tổng giám đốc Vương đó chọc đến tiểu ác ma này, tại sao hắn rõ ràng là ông chủ mà luôn bị hành hạ chứ?
Quả nhiên, không tới nửa khắc sau, từ cửa sau truyền đến những tiếng thét chói tai, gì mà biến thái, rồi có thích khoe hàng gì gì đó! Khóe miệng Trần Vĩ co rút, theo bản năng nhìn về phía người pha chế không có chút động tĩnh nào đối với tiếng thét bên ngoài, cuối cùng vẫn là thở dài bất đắc dĩ đi tới.
Hắn cũng biết, chuyện cũng không đơn giản như cô nói!
Nếu là người khác, hắn đã sớm đuổi việc lâu rồi. Nhưng mà, tiểu ác ma này, tại sao hắn lại thấy cô thuận mắt chứ? Không chỉ chuyện gì cũng đứng ra chịu trách nhiệm giúp cô, ngay cả biết giấy chứng minh của cô là giả cũng làm bộ không biết. Hắn chính là ông chủ tốt nhất trên thế giới, mà tiểu ác ma, chính là nhân viên kinh khủng nhất trên thế giới.
Đợi đến khi Trần Vĩ thấy được hình tượng xinh đẹp lúc này của tổng giám đốc Vương, hoảng sợ đến thiếu chút nữa thở không ra hơi. Bất quả, cũng âm thầm cảm thấy may mắn, thật may là những thủ đoạn này không phải dùng với mình, nếu không, mặt mũi của hắn cũng ném đi luôn rồi!
Xin chà đạp, xin **!
Oa ha ha ha, thật buồn cười!
Trần Vĩ ngửa mặt lên trời không tiếng động cười lớn, đợi đến khi cười đủ mới sai nhân viên đưa tổng giám đốc Vương say đến mức hoàn toàn không biết chuyện gì đó lên phòng khách nghỉ.
Người ngu ngốc quả thật là người hạnh phúc nhất, bất quá, vừa rồi hắn thấy trong đám người xem náo nhiệt có người dùng camera quay lại, đầu năm nay, internet trở nên vô cùng lợi hại, đoán chừng, tổng giám đốc Vương rất nhanh sẽ trở thành chủ đề "hot" trên internet cho xem!
Truyện khác cùng thể loại
36 chương
40 chương
10 chương
17 chương
18 chương
28 chương
10 chương