Nữ Vương Hắc Đạo: Ông Xã Chớ Làm Loạn
Chương 232
Tô Á rất ghét cảm giác chuyện của Nhiên Nhiên nhưng mình lại không biết chút gì thế này.
"Chú Hàn đang nói chuyện với Tâm Nhiên, có lẽ là chuyện quan trọng." Tô Á suy nghĩ một chút, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt không chút cảm xúc của Dạ Mộc Thần: " Có phải Hiên Viên Phong có quan hệ đặc biệt nào đó với Nhiên Nhiên bây giờ không?"
Dạ Mộc Thần trầm mặc nhìn anh ta một cái, ngồi xuống cái ghế bên cạnh. Con ngươi màu lam đầy vẻ thâm trầm, không nhìn ra được bên trong đang ẩn chứa thứ gì.
"Tôi không biết."
Dạ Mộc Thần đưa ra đáp án, chỉ là cái đáp án này nằm ngoài dự liệu của Tô Á, khiến sắc mặt anh ta trở nên khó coi: "Anh đang giỡn với tôi có phải không?"
Dạ Mộc Thần ngồi thẳng người dậy, chậm rãi tựa lưng vào ghế, một lúc lâu sau mới lắc đầu nói: "Tôi thật sự không biết, tôi không có điều tra. Nhưng mà, nếu tôi đoán không sai, rất có thể là quan hệ cha con."
Tô Á sắp bị tức đến hộc máu, lúc nãy thì nói không biết, giờ lại đột nhiên dùng giọng nói hờ hững như thế để đưa ra tin tức động trời như vậy. Tô Á không che giấu vẻ tức giận, hung hăng nhìn chằm chằm vào Dạ Mộc Thần, Tô Á không nhận thấy được, thật ra thì, không chỉ khi ở trước mặt Lãnh Tâm Nhiên mà ngay cả khi đối diện với đối thủ Dạ Mộc Thần của mình, anh ta cũng sẽ bất giác mà tháo dỡ phòng bị, bày ra mặt chân thật nhất của mình.
"Thân thế bây giờ của Nhiên anh hẳn đã điều tra qua. Lúc trước chẳng qua Hiên Viên Phong chỉ có chút thiện cảm với Nhiên, phải nói là cũng không tệ lắm, nhưng sau khi chạm mặt với Hàn Thu Sinh thì thái độ lại đột ngột thay đổi, trở nên nhiệt tình hơn rất nhiều. Hơn nữa, Hiên Viên Phong còn từng nhắc đến một người với Nhiên. Lúc ấy chúng tôi cũng không để tâm đến chuyện này lắm, mãi đến khi Hàn Thu Sinh và Hiên Viên Phong chạm mặt, tôi mới nhớ tới, người kia chính là mẹ của Nhiên."
Trên hành lang yên tĩnh, giọng nói của Dạ Mộc Thần trầm thấp, nhưng Tô Á vẫn nghe rõ từng chữ anh nói. Anh biết anh ta không nói dối, nhưng sau khi nghe xong vẫn có rất nhiều nghi vấn: "Tại sao anh không nói cho Nhiên Nhiên biết?"
Chuyện này, hình như là Nhiên Nhiên vẫn chưa biết. Từ biểu cảm mờ mịt lúc nãy của Lãnh Tâm Nhiên, Tô Á đoán được chắc chắn là cô không biết gì về chuyện này cả.
"Hàn Thu Sinh sẽ nói cho cô ấy biết. Huống chi..." Dạ Mộc Thần quay đầu nhìn về phía Tô Á, nhìn người đàn ông có vẻ như là yêu Nhiên: "Anh cảm thấy, Nhiên sẽ để ý những chuyện này sao?"
Tô Á sửng sốt, rất lâu sau mới thở dài một tiếng. Đúng vậy, sao Nhiên Nhiên có thể để ý những chuyện này chứ? Những chuyện này rõ ràng không có bất kỳ quan hệ nào với cô. Nếu không phải vì tai nạn lần đó, cô vẫn còn là Nhiên Nhiên mà anh quen thuộc. Bây giờ chỉ tráo đổi thân thể thôi mà, nhưng đây cũng không đơn giản chỉ là tráo đổi thân thể, đổi thân thể, thân phận cũng đổi theo, ngay cả những mối quan hệ cũng cùng thay đổi theo.
Những chuyện này, vốn không dính líu gì đến Nhiên Nhiên, chỉ bởi vì cô tiếp nhận thân thể này, nên chuyện này trở thành chuyện của cô. Nhưng anh tin, đối với chút chuyện này, quả thật là Nhiên Nhiên không thèm để ý.
Bên trong phòng bệnh, Hàn Thu Sinh và Lãnh Tâm Nhiên nhìn nhau không nói gì, không khí trong phòng vô cùng lúng túng.
Trên thực tế, chỉ có một mình Hàn Thu Sinh cảm thấy lúng túng. Ngược lại Lãnh Tâm Nhiên không có cảm giác gì. Cô biết Hàn Thu Sinh có chuyện giấu mình, chẳng qua là cô vẫn cảm thấy mấy chuyện đó cũng không có quan hệ gì đến mình nên không mấy để tâm. Nhưng bây giờ xem ra, chuyện không chỉ có vậy.
"Chú, bây giờ chú có thể nói được rồi chứ?"
Lãnh Tâm Nhiên hờ hững nói.
Cả người Hàn Thu Sinh chấn động, không ngừng đi tới đi lui trong phòng, hồi lâu mới quyết định ngồi xuống cái ghế bên cạnh: "Tâm Nhiên, con còn nhớ được bao nhiêu về mẹ con?"
Lãnh Tâm Nhiên nháy mắt, vấn đề này thật đúng là nằm ngoài dự kiến của cô. Cô không biết Lãnh Tâm Nhiên nhó còn nhớ rõ bao nhiêu về mẹ cô ấy, nhưng cô không có trí nhớ của Lãnh Tâm Nhiên nhỏ, cho nên không nhớ được gì cả.
"Không nhớ."
Lãnh Tâm Nhiên đáp rất bình tĩnh.
Hàn Thu Sinh có chút thất vọng, nhưng cũng sớm dự liệu được câu trả lời này. Có những đứa trẻ có trí nhớ rất muộn, chị Y Thanh lại rời bỏ Tâm Nhiên lúc Tâm Nhiên còn nhỏ như vậy, con bé lại ở cô nhi viện nửa năm, trí nhớ mơ hồ cũng là bình thường. Mặc dù nghĩ thế, nhưng nghĩ đến chuyện chỉ còn mình mình nhớ đến cô gái hoàn mỹ dịu dàng đó thì trong lòng lại thấy chua xót.
"Mẹ con tên là Lãnh Y Thanh..." Hàn Thu Sinh từ từ kể lại.
Nghe được cái tên đó, Lãnh Tâm Nhiên sửng sốt, trong đầu bất chợt lóe sáng, cô nghĩ, cô đã đoán được gì đó rồi. Lúc trước khi ở nhà Hiên Viên Phong, ông ta có nhắc đến cái tên này. Chỉ là lúc đó cô không mấy để tâm nên cũng không để chuyện này trong lòng.
"Chị ấy là một cô gái hoàn mỹ, dịu dàng, lương thiện, lại xinh đẹp, là cô gái có sức hấp dẫn nhất mà chú từng gặp." Lúc Hàn Thu Sinh nhắc đến "Lãnh Y Thanh" thì ánh mắt vô cùng si mê, đối với người chị nhà anh mà ông thầm mến từ nhỏ ấy, ký ức vẫn vô cùng sâu đậm, mỗi lần khí đển đều có cảm giác tim đập thình thịch.
"Ông ngoại và bà ngoại cháu đều là giáo viên, mẹ cháu là con gái duy nhất trong nhà, từ nhỏ đến lớn đều rất vâng lời, thành tích học tập cũng rất tốt, còn biết chơi đàn dương cầm. Nhưng tất cả những chuyện này, lại bị một người phá hỏng." Lúc nhắc đến người kia, giọng nói ôn nhu của Hàn Thu Sinh lập tức trở thành nghiến răng nghiến lợi.
Hàn Thu Sinh chần chờ, ngẩng đầu lên nhìn Lãnh Tâm Nhiên, thấy vẻ mặt cô vẫn không chút biến hóa, mới tiếp tục: "Người kia tên là Trần Phong. Sự xuất hiện của ông ta hoàn toàn phá hủy cuộc sống của mẹ cháu. Chú không biết sao bọn họ lại có thể quen biết với nhau, chỉ biết là, mấy tháng sau, mẹ cháu bị đuổi ra khỏi nhà, từ đó phải trải qua cuộc sống lang bạc vô cùng cực khổ. Quan trọng hơn là, mẹ cháu, còn có cháu. Lúc ấy, chị ấy vẫn chưa tới hai mươi tuổi. Trước khi gặp gỡ Trần Phong, chị ấy luôn là một cô gái ngoan ngoãn, chưa bao giờ cãi lời cha mẹ hay làm chuyện gì không tốt, ai biết được một khi chị ấy ngỗ nghịch lại làm ra những chuyện động trời đến vậy."
"Sau khi bị đuổi ra khỏi nhà, mẹ cháu liền mất tích. Mãi cho đến vài năm sau, chú mới tìm được chút tin tức, nhưng đến khi chú tìm đến được đó thì đã không còn kịp nữa."
"Sau khi mẹ cháu mất, chú tìm được cháu ở cô nhi viện, mang cháu về nhà. Trước khi mẹ cháu mất đã kể rõ thân thế của cháu cho chú biết. Lúc đó chú mới biết đến sự tồn tại của người tên Trần Phong, mới biết năm đó đã xảy ra chuyện gì, mà những năm đó, mẹ cháu đã chịu bao nhiêu khổ cực."
Nói xong câu cuối cùng, hai mắt Hàn Thu Sinh đã đẫm lệ, nhưng vẻ mặt Lãnh Tâm Nhiên vẫn hờ hững không quan tâm. Không phải cô vô tình, chỉ là cô vẫn không thể hoàn toàn hòa nhập với thân phận Lãnh Tâm Nhiên này, cho nên khi nghe chuyện này cũng chỉ có cảm giác mình là một người đứng xem, chứ không hoàn toàn bị tác động.
Ngay khi Hàn Thu Sinh còn đang chìm trong cảm giúc đau đớn và tức giận, Lãnh Tâm Nhiên lên tiếng: "Vậy nên, Hiên Viên Phong là cha ruột cháu?"
Giọng nói quá mức tĩnh táo và lạnh lùng của cô gái khiến cho Hàn Thu Sinh quên đi nỗi đau của mình, bất giác ngẩng đầu lên lại bắt gặp đôi mắt đen láy sâu thẳm kia bĩnh tĩnh như nước.
"Tâm Nhiên, cháu..."
Mặc dù không trực tiếp trả lời câu hỏi của mình, nhưng thái độ của Hàn Thu Sinh đã nói rõ mọi chuyện, Lãnh Tâm Nhiên thở phào một hơi, nhìn đối phương, giọng nói rất lạnh nhạt: "Cháu biết."
"Gì?"
Sau khi chạm mặt Hiên Viên Phong, Hàn Thu Sinh vẫn luôn suy tư về vấn đề Lãnh Tâm Nhiên và Hiên Viên Phong có quen biết nhau. Ông đã từng nghĩ đến rất nhiều phản ứng mà Lãnh Tâm Nhiên có thể có, vui mừng, tức giận hay gì gì đó, nhưng lại không hề nghĩ tới, sau khi cô nghe được tin này lại không biểu hiện chút cảm xúc nào. Đúng vậy, không cảm xúc, như thể chưa nghe được gì, trong đôi mắt đen láy thậm chí còn không có chút sương mờ nào.
"Tâm Nhiên..." Cẩn thận quan sát vẻ mặt Lãnh Tâm Nhiên, Hàn Thu Sinh cảm thấy tình huống bây giờ quá kỳ quái, nhưng lại sợ thái độ của mình sẽ khiến cô bị đả kích, chỉ có thể dè dặt hỏi: "Tâm Nhiên, cháu sẽ nhận lại ông ta sao? Cháu có hận ông ta không?"
Lãnh Tâm Nhiên mở to hai con ngươi đen láy nhìn ông ta một cái, mãi đến khi Hàn Thu Sinh khẩn trương đến mức sức hít thở không được thì cô khẽ lắc đầu: "Không hận."
"Tại sao? Ông ta hại mẹ cháu, bởi vì hắn mà cháu phải cô độc một mình, không có một gia đình hoàn chỉnh, sao lại không hận ông ta?" Hàn Thu Sinh kích động nói. Biểu hiện của Lãnh Tâm Nhiên quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức như thể là không có bất kỳ cảm xúc nào, bộ dạng này khiến ông cảm thấy rất tức giận. Nhưng vì sao lại tức giận, ông lại không nói rõ được. Trong chuyện này, người bị hại là mẹ Tâm Nhiên, nhưng mà người chịu thương tổn nặng nề nhất lại là Tâm Nhiên. Cô vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi! Nhưng mà hiện tại, đứa trẻ ấy lại dùng giọng điệu hờ hững nói cô không hận, ông sao có thể tiếp nhận nổi chuyện này chứ?
Lãnh Tâm Nhiên yên lặng nhìn ông, không ngăn cản mặc cho Hàn Thu Sinh tức giận gầm thét, đóng vai một người nghe thấu hiểu lòng người. Đợi đến khi tâm tình của ông ổn định trở lại, cô mới nhẹ mở môi mỏng: "Không quan tâm, cho nên không hận."
Chỉ một câu nói ngăn ngủi lại giống như một gáo nước lạnh tạt thẳng xuống đầu Hàn Thu Sinh, khiến cả người ông đều tỉnh táo lại, im lặng thật lâu cũng không nói gì.
Rất lâu sau đó, Hàn Thu Sinh mới tìm lại được lý trí của mình, nhìn lên khuôn mặt tinh xảo của cô gái trước mặt, khó khăn nói: "Tâm Nhiên, cháu..."
Thấy vẻ mặt rối rắm của Hàn Thu Sinh, Lãnh Tâm Nhiên cũng biết nhất định là ông đã nghĩ nhiều. Loại chuyện này thật đúng là bất đắc dĩ, bất kể làm thế nào cũng không ổn. Nhưng lời cô nói là thật, cô không phải Lãnh Tâm Nhiên nhỏ, cô là Huyết Sư Lãnh Tâm Nhiên, cho nên, đối với người cha ruột này, quả thật cô không có chút cảm giác nào. Chỉ là một người râu ria mà thôi, cần gì quan tâm? Nói chi đến hận? Cô chỉ tiếp nhận cuộc sống sau này của Lãnh Tâm Nhiên nhỏ, chứ không hề tham dự vào cuộc sống trước kia của cô ấy. Có lẽ cuộc sống trước kia của cô ấy quả thật rất khó khăn, có lẽ cô ấy sẽ hận Hiên Viên Phong, nhưng cô lại không phải cô ấy, những chuyện này vốn không có liên quan gì đến cô.
"Chú à, chú đừng nghĩ quá nhiều. Cháu thật sự không quan tâm, có cha hay không đối với cháu mà nói cũng không quan trọng. Không có cha, cháu vẫn sống đến bây giờ, huống chi, hiện tại cháu chỉ muốn dựa vào chính sức của mình mà thôi. Người cha này, với cháu mà nói cũng không có chỗ lợi nào. Chú không cần lo lắng đến chuyện cháu sẽ nhận lại ông ta."
Lãnh Tâm Nhiên đoán có lẽ Hàn Thu Sinh không muốn mình và Hiên Viên Phong có bất cứ quan hệ gì với nhau, nên trực tiếp đưa ra quyết định này. Sắc mặt Hàn Thu Sinh lúc hồng lúc xanh, đối mặt với lời nói của Lãnh Tâm Nhiên, anh muốn giải thích gì đó, nhưng rối rắm thật lâu vẫn không biết phải nói gì.
Ông đã sớm biết quan hệ giữa Hiên Viên Phong và Lãnh Tâm Nhiên, nhưng ông lại giấu giếm. Nếu xét theo quan điểm của ông, ông không muốn Lãnh Tâm Nhiên có bất cứ liên hệ nào với Hiên Viên Phong. Nhưng ông lại cảm thấy cách làm của mình quá ích kỷ, nội tâm ông vẫn luôn dằn vặt. Hiện giờ bị Lãnh Tâm Nhiên nói thẳng ra như thế, lại càng có cảm giác mặt xấu xa của mình đang bị vạch trần...
Nhìn sắc mặt khó coi của Hàn Thu Sinh, Lãnh Tâm Nhiên thở dài. Cô phát hiện yêu thương một người là phải chấp nhận cả mặt xấu xa của người đó. Quan tâm càng nhiều người thì càng có nhiều phiền não. Nếu là lúc trước, cô vẫn chưa chấp nhận Hàn Thu Sinh, vậy thì dù Hàn Thu Sinh có suy nghĩa hay tâm tình gì cũng không có liên quan gì đến cô. Nhưng mà bây giờ, cô đã gọi Hàn Thu Sinh là "chú", vậy thì, dù làm bất cứ chuyện gì cũng phải nghĩ đến tâm tình của ông.
"Chú, cháu không có ý gì khác. Cháu không hận Hiên Viên Phong là vì cháu không quan tâm, nên chuyện có nhận lại nhau hay không quả thật không mấy quan trọng với cháu, nếu chú không muốn cháu có bất kỳ liên hệ gì với ông ta vậy thì thôi. Nếu chú muốn thì cháu sẽ làm theo ý chú. Dù sao thì, chỉ cần chú vui là được."
Lãnh Tâm Nhiên đang cho Hàn Thu Sinh một lời hứa hẹn.
Buổi tối Dạ Mộc Thần ở lại bệnh viện, dĩ nhiên là anh không ngồi gác đầu vào giường bệnh như những người khác, mà ngủ trên giường dành cho người nhà trong phòng V.I.P của Lãnh Tâm Nhiên. Mặc dù chỉ là giường đơn, nhưng ga, gối đều rất mới, không có mùi thuốc khử trùng khó ngửi của bệnh viện.
Vốn dĩ Tô Á cũng muốn ở lại với Lãnh Tâm Nhiên, nhưng đã bị cô từ chối. Mặc dù Tô Á không nói, nhưng Lãnh Tâm Nhiên vẫn từ sắc mặt tái nhợt của anh mà nhìn ra được hiện tại sức khỏe Á Á không tốt, còn chuyện không tốt đến mức nào thì cô không biết. Chẳng qua là, nhìn thân thể gầy gò của Tô Á, cô cảm thấy rất đau lòng.
"Em biết?"
Đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người, trong ánh sáng mờ tối, Dạ Mộc Thần đột nhiên lên tiếng.
Lãnh Tâm Nhiên sửng sốt, nhưng rất nhanh đã hiểu được Thần đang nhắc đến chuyện gì, gật đầu một cái: "Ừ, anh cũng biết?"
Dạ Mộc Thần lắc đầu: "Không, nhưng anh đoán được vài chuyện. Cái tên Lãnh Y Thanh này, lần đó nghe Hiên Viên Phong nhắc tới đã cảm thấy hơi quen, nhưng không nhớ được là đã nghe ở đâu. Nhưng sau đó thấy thái độ của Hiên Viên Phong, anh cũng cảm nhận được một chút."
Lãnh Tâm Nhiên trở mình. Trăng sáng bên ngoài rất đẹp, ánh sáng vàng nhạt bao trùm lên màu trắng nhạt nhẽo trong phòng.
"Cảm thấy rất kỳ lạ. Đời trước, em không cha không mẹ, đã quen sống nương tựa với Á Á. Giờ đổi lại thân thể, vốn dĩ em cũng là cô nhi, lại đột nhiên xuất hiện thêm một người cha ruột, nghe có chút cẩu huyết, chả khác gì mấy cái phim truyền hình vớ vẩn. Cuộc sống quả nhiên rất kỳ lạ, không ai đoán trước được một giây kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì."
Lãnh Tâm Nhiên nói, không chỉ chính cô nghĩ tới rất nhiều thứ mà cũng khiến cho Dạ Mộc Thần cảm khái không thôi.
"Ngày mai có lẽ nhà của tư lệnh Tào sẽ đến. Nếu em không muốn gặp thì anh sẽ giúp em từ chối." Trầm mặc giây lát, Dạ Mộc Thần chuyển đề tài.
Lãnh Tâm Nhiên không tiếp nhận đề nghị của Dạ Mộc Thần: "Em muốn gặp, mười vị đại tướng khai quốc, đến bây giờ em còn chưa được gặp nữa. Nhưng mà, Thần à, em thấy rất tò mò. Rõ ràng là có mười đại tướng quân, nhưng tại sao nổi danh nhất Yến Kinh chỉ có tứ đại gia tộc? Cho dù tứ đại gia tộc đó mỗi gia tộc đều có một vị tướng quân trấn giữ, cũng không phải chỉ có bốn mà. Gia tộc của sáu vị tướng quân còn lại không tốt sao?"
Đây là lần đầu tiên Lãnh Tâm Nhiên hỏi chuyện có liên quan đến chính trị. Cục diện chính trị có rất nhiều chuyện không muốn để người khác biết. Thường thì những chuyện này đều là tuyệt mật, ngay cả truyền thông cũng không được phép đụng đến. Cứ như thế, dần tạo thành hậu quả là trừ một vài người có thân phận cao quý, những người khác hầu như hoàn toàn không biết gì về những đại tướng kia.
Dạ Mộc Thần cười: "Trong mắt người ngoài, tứ đại gia tộc đúng là rất lợi hại, thậm chí có thể coi là đầu rồng của Yến Kinh. Những lão tổ tông của tứ đại gia tộc quả thật đều là những nguyên lão lập quốc, cũng nằm trong mười vị đại tướng. Còn sáu vị khác, bọn họ vẫn còn sống, chỉ là gia tộc của bọn họ không nổi danh bằng tứ đại gia tộc. Nguyên nhân trong này rất phức tạp, trong đó quan trọng nhất là tứ đại gia tộc không phải chỉ vì một lão tổ tông mới trở nên lợi hại như vậy. Tứ đại gia tộc, là gia tộc cổ xưa được kế thừa từ mấy trăm năm trước, lịch sử của gia tộc bọn họ đã có từ thời xưa. Còn sáu vị tướng khác đều chỉ có thân phận bình thường. Cho dù là trong gia tộc bọn họ có được một vị tướng quân, thì cũng chỉ là số ít, so với tứ đại gia tộc có lịch sử mấy trăm năm dĩ nhiên là không bằng rồi."
Lãnh Tâm Nhiên vẫn là lần đầu tiên nghe những chuyện thế này, cảm thấy rất thú vị. Cô lại hỏi tiếp: "Chẳng lẽ hiện tại gia tộc cao quý nhất Trung Hoa chính là tứ đại gia tộc sao?"
Dạ Mộc Thần quả quyết lắc đầu: "Không phải vậy. Tứ đại gia tộc chẳng qua chỉ là mặt nổi mà thôi, những gia tộc cao quý hơn tứ đại gia tộc ở Trung Hoa còn rất nhiều. Trước thời khai quốc, rất nhiều quý tộc vì chiến loạn mà di cư sang nước ngoài, phát triển thế lực ở hải ngoại cũng không kém hơn lúc còn ở trong nước. Trong những gia tộc đó, có rất nhiều người đều là hậu duệ của hoàng thất. Dĩ nhiên, ở trong nước cũng có những đại gia tộc như thế. Chỉ là những gia tộc này tương đối khiên tốn, rất ít người biết mà thôi."
Lãnh Tâm Nhiên đã hiểu, mặc dù Tứ đại gia tộc lợi hại, nhưng chỉ là lợi hại trên mặt mà thôi, không phải là vương giả chân chính, những gia tộc lợi hại hơn tứ đại gia tộc còn rất nhiều.
"Vậy còn anh? Nhà họ Dạ cũng là hậu duệ của hoàng tộc sao?"
Lãnh Tâm Nhiên chần chờ hồi lâu, cuối cùng cũng hỏi ra nghi vấn trong lòng. Cô biết thân phận của Thần rất tôn quý, nhưng cụ thể là gì thì lại không biết. Yêu nhau mấy năm, đây là lần đầu tiên bọn họ hàn huyên về vấn đề thân phận.
Sau khi hỏi ra câu nay, Lãnh Tâm Nhiên cảm thấy nhẹ lòng đi rất nhiều. Giống như một chuyện khiến cô rối rắm rất lâu nay lại vì một số nguyên nhân mà bỗng chốc trở nên không còn quan trọng như thế nữa. Cô vẫn cố gắng làm cho bản thân trở nên mạnh mẽ, để thực hiện mơ ước của bản thân là một nguyên nhân, muốn mình có được thân phận xứng với Thần cũng là một nhân tố quan trọng.
Có lẽ bây giờ, trong mắt người nhà họ Dạ cô chỉ nhỏ yếu như một con kiến, nhưng đây chỉ là tạm thời. Cô tin mình sẽ trở thành vua trong vua. Cũng chỉ có mình mới có tư cách đứng bên cạnh Thần, sóng vai với anh đứng trên đỉnh cao nhìn xuống toàn bộ thế giới.
Lúc nghe Nhiên hỏi chuyện về cục diện chính trị thì Dạ Mộc Thần đã có cảm giác rất kỳ quái, giờ nghe được câu hỏi kia thì bỗng thấy bình tĩnh. Nhưng dù có bình tĩnh thì anh cũng phải trầm mặc thật lâu mới mở miệng giải đáp thắc mắc của Lãnh Tâm Nhiên.
Nhà họ Dạ, có thể coi là cơ mật tối cao của Trung Hoa. Ngoại trừ tứ đại gia tộc và một số người phải gánh trọng trách quan trọng trong các đại gia tộc thì những người khác thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của nhà họ Dạ.
"Đúng." Dạ Mộc Thần thận trọng gật đầu.
Lãnh Tâm Nhiên sửng sốt một chút, nhìn dung nhan tuấn mỹ của đối phương, khẽ cười: "Thì ra người em yêu là một hoàng tử tôn quý nha."
Giọng nói khoa trương của cô khiến Dạ Mộc Thần bật cười một trận. Dù sao cũng không còn buồn ngủ, anh bước xuống giường, đi đến mép giường cô ngồi xuống, con ngươi màu lam phát sáng như ngọc trong đêm đen: "Không phải hoàng tử, là hoàng (Từ hoàng trong hoàng đế)."
Dạ Mộc Thần quyết định, nếu Tâm Nhiên đã khơi lên vấn đề này, vậy thì, anh sẽ nắm lấy cơ hội này mà nói hết ra. Nếu không, đợi đến cơ hội lần sao, không biết còn phải chờ thêm mấy năm nữa. Anh biết Nhiên không để tâm đến thân phận của mình, bất luận là Dạ Mộc Thần có gia tài bạc triệu hai chỉ là kẻ bần hàn hai bàn tay trắng, thì Nhiên vẫn sẽ yêu mình. Nhưng mà, anh muốn nói cho cô biết tất cả mọi chuyện. Vậy mới thật sự là thẳng thẳn.
Lãnh Tâm Nhiên nháy mắt mấy cái, có chút không hiểu từ "Hoàng" này rốt cuộc là có ý gì. Nhưng dù không hỏi, cô cũng cảm giác được thân phận của Thần có lẽ còn tôn quý hơn những gì cô dự đoán rất nhiều. Chỉ là, hoàng? Cách gọi cổ xưa này sao lại xuất hiện ở nơi này? Hiện giờ chế độ phong kiến đã được thay thế bằng chế độ xã hội chủ nghĩa, người lãnh đạo được gọi là chủ tịch, cái từ hoàng này là sao chứ?
Nhìn vẻ mặt mờ mịt của Lãnh Tâm Nhiên, Dạ Mộc Thần cười. Ở trước mặt cô, anh rất dễ cười. Thế nhưng, những người khác không phải ai cũng có được cái vinh hạnh đặc biệt đó. Cũng thế, khi ở trước mặt Dạ Mộc Thần, Lãnh Tâm Nhiên cũng thường bảy ra tính khí trẻ con của mình.
"Sự tồn tại của nhà họ Dạ là bí mật của toàn Trung Hoa. Em từng nghe nói đến Tứ đại gia tộc, nhưng chưa từng nghe nói đến nhà họ Dạ chính là vì nguyên nhân này. Không nói đến những nơi khác, chỉ riêng Yến Kinh thôi, người đến đến sự tồn tại của nhà họ Dạ cũng rất ít." Dạ Mộc Thần vuốt đầu Lãnh Tâm Nhiên, nhẹ nói.
Buổi đêm yên tĩnh rất thích hợp để nói đề tài này. Gió đêm từ từ thổi đến, vòng qua khe cửa, phả vào người, cảm giác nhẹ nhàng, thư thái.
"Anh là gia chủ đương nhiệm của nhà họ Dạ, gia chủ tiền nhiệm là ông nội anh." Dạ Mộc Thần không nói thẳng nhà họ Dạ có ý nghĩa thế nào, chỉ nói về người nhà họ Dạ trước.
Truyện khác cùng thể loại
36 chương
40 chương
10 chương
17 chương
18 chương
28 chương
10 chương