Nữ Vương Hắc Đạo: Ông Xã Chớ Làm Loạn
Chương 228
"Hu hu hu, mẹ, mẹ..."
Đang khi Lãnh Tâm Nhiên âm thầm suy nghĩ tìm cơ hội ra tay thì đứa nhóc mập kia đột nhiên nước mắt ngưng tròng khóc ré lên. Khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng, cái miệng nhỏ nhắn mếu máo, dáng vẻ tủi thân khiến ai nhìn cũng thương. Nếu là bình thường, hẳn sẽ có rất nhiều người vây lại chọc cho nó cười, nhưng trong lúc nguy cấp thế này, chẳng những không ai bước lên an ủi, mà còn dùng ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm vào đứa nhỏ. Trong sáu người, trừ mẹ đứa nhỏ, năm người còn lại thì có ba người nhìn chằm chằm vào đứa bé, hai người khác thì vừa sợ hãi vừa lo lắng, chốc chốc lại lén đưa mắt nhìn về phía này rồi lại vội vàng tránh đi.
Đứa nhỏ khóc tới mức mặt mũi đỏ rần, mẹ đứa bé chỉ có thể ôm lấy nó, nhỏ giọng an ủi: "Bảo bối đừng sợ, bảo bối đừng sợ, có mẹ đây."
Đứa nhỏ quệt miệng, vừa chui vào ngực mẹ tìm kiếm sự an ủi, vừa đưa ngón tay mập mạp trắng nõn chỉ về phía người đàn ông trên mặt có vết sẹo: "Người xấu... Mẹ, người xấu."
Đứa nhóc vừa nói xong, những người ở đây đều theo bản năng hít một ngụm khí lạnh. Đặc biệt là khi thấy trên mặt tên cướp đó đầy lệ khí thì cả người đều run lên cầm cập.
Mẹ đứa nhỏ cũng bị dọa cho run lên, vừa ôm chặt đứa nhỏ vào ngực, vừa nhỏ giọng cầu khẩn: "Xin lỗi, đứa bé còn nhỏ, không hiểu chuyện, xin các người đừng tức giận."
Trên mặt tên cướp tràn đầy sát khí, cười to một tiếng, trực tiếp giơ tay nắm lấy bàn tay trắng nõn của đứa nhỏ, xách hổng nó lên, tức giận quát lớn: "Thằng nhóc thối, mày vừa mới nói cái gì?"
Đứa nhỏ nước mắt lưng tròng, bộ mặt xấu xí của tên cướp phóng đại lên trước mắt càng khiến nó sợ đến mức mặt trắng bệch, nghiêng đầu khóc gọi mẹ: "Mẹ, mẹ, người xấu, người xấu, cứu con..."
Giọng nói non nớt của đứa nhỏ truyền vào tai từng người, trong mắt vài người còn lóe lên nét thương tiếc, nhưng nhiều hơn là hờ hững. Chỉ có mẹ đứa nhỏ là khóc đến mức gần như tắt thở, lấy hết can đảm mà quỳ xuống cầu xin tên cướp: "Xin lỗi, cầu xin anh bỏ qua cho con của tôi. Đứa bé còn nhỏ, có chuyện gì thì cứ tính cho tôi, xin anh hãy bỏ qua cho con tôi."
Đây là một cô gái còn rất trẻ, nhìn dáng vẻ thì chắc cũng chỉ hơn Lãnh Tâm Nhiên kiếp trước một hai tuổi. Bộ dáng thanh tú, cử chỉ nhu hòa cộng với khí chất ưu nhã toát ra từ người cô ấy nói lên rằng cô gái này được dạy dỗ tốt từ nhỏ. Đứa nhỏ mặt vest, chân mang giày da, những thứ trên người đều là hàng hiệu. Chỉ liếc sơ mấy lần, Lãnh Tâm Nhiên đã hiểu được đại khái xuất thân của hai mẹ con này.
Tuy nhiên, khiến cô xúc động là biểu hiện của cô gái. Người ta thường nói lòng mẹ như núi, cả hai đời cô đều không được hưởng thụ thứ tình cảm đó. Nhưng mà hiện tại, cô lại được chứng kiến tận mắt, trong tình cảnh nguy cấp này, người mẹ trẻ vẫn dũng cảm như thế, chỉ một hành động nhỏ thôi cũng đủ khiến cô xúc động rồi. Đặc biệt là khi những người xung quanh chỉ biết run rẩy thì biểu hiện của cô ta lại càng trở nên đáng quý.
Dù vậy nhưng cô cũng không cảm thấy trên người mấy tên cướp này có thứ gọi là lòng nhân ái bị cảm hóa bởi tình thương người mẹ. Vẻ mặt của tên mặt sẹo không mấy tốt, giơ đứa nhỏ lên, một tay dùng sức bóp chặt lấy mặt nó, đứa nhỏ khóc đến khàn giọng. Mà khi thấy người mẹ ôm chân mình cầu khẩn thì hắn lại càng không khách khí đá thẳng một cú: "Cút xa một chút!"
Người mẹ trẻ không chuẩn bị trước, bị tên cướp đá văng, hét lên một tiếng rồi ngã oạch xuống đất.
Đứa nhỏ thấy mẹ mình bị đánh, vừa khóc gọi "Mẹ" vừa giơ tay ra sức đánh vào người tên cướp: "Người xấu, người xấu, đánh mẹ, người xấu, người xấu..."
Lãnh Tâm Nhiên đứng một bên quan sát, ngay khi người mẹ trẻ bị văng đến chỗ cô thì cô cẩn thận quan sát tình trạng cô ta. Sau khi xác định cô ta không bị nguy hiểm đến tính mạng, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Người mẹ trẻ vừa bò dậy đã nhìn thấy cảnh tượng đứa nhỏ giơ tay đánh vào người tên cướp, bị dọa đến mức thiếu chút nữa hét ầm lên.
Thấy người mẹ trẻ này lại chuẩn bị nhào tới, Lãnh Tâm Nhiên vội kéo cô ta lại. Động tác của cô rất kín, chỉ kéo nhẹ áo cô ta, khi thấy đối phương nhìn mình thì mới viết một chữ "chờ" vào lòng bàn tay cô ta.
Người mẹ trẻ nghi ngờ nhìn cô gái trước mặt, cô biết là cô gái này quan tâm mình, nhưng hiện tại con mình đang gặp nguy hiểm, cô sao có thể bình tĩnh cho được? Nhìn hai mắt đầy nước của cô gái, Lãnh Tâm Nhiên không biết làm sao, không thể làm gì khác hơn là viết tiếp từ "tin tôi" lên tay cô ta.
Có lẽ là do ánh mắt cô rất chân thành, cũng có lẽ là do thái độ của cô đủ tự tin, người mẹ trẻ kia mặc dù vẫn còn lo lắng nhưng không gấp gáp muốn xông ra ngoài như trước nữa.
Trấn an người mẹ trẻ xong, Lãnh Tâm Nhiên tiếp tục quan sát tên cướp kia. Ngoại trừ quan sát tên cướp đó, cô cũng chú ý quan sát hai tên còn lại. Cũng may là hai tên kia có vẻ như đang lên kế hoạch gì đó, không chú ý đến tình cảnh bên này.
"Con ngoan, con ngoan, đừng khóc, mẹ không sao." Lãnh Tâm Nhiên ra hiệu, người mẹ trẻ bắt đầu nhỏ giọng an ủi tâm tình đang kích động của đứa nhỏ.
Mặc dù sức lực của đứa nhỏ không lớn, đánh lên mặt cũng không thấy đau, nhưng tên cướp này lại vô cùng tức giận, bóp chặt cổ đứa nhỏ, dí sát khuôn mặt xấu xí của mình lại: "Tên nhóc thối, lá gan mày lớn nhỉ, dám đánh tao? Xem ra mày không muốn sống nữa rồi!"
Nói xong, hắn trực tiếp ném đứa nhỏ xuống đất.
Động tác này hẳn là muốn đứa nhỏ té chết.
Động tác của tên cướp quá mức bất ngờ, người mẹ trẻ kia thấy thế là hét lên một tiếng đầy thê lương rồi ngất đi. Những người khác thấy tên cướp này ra tay tàn độc như thế thì cả người run rẩy co rúm lại, không dám nhìn cảnh đứa nhỏ bị té chết.
Vậy mà, tình huống lại thay đổi một cách đầy bất ngờ.
Đang khi tên cướp cho là mình sẽ được thấy cảnh thằng nhóc té vỡ sọ thì đột nhiên một bóng dáng nhỏ nhắn từ bên cạnh xông tới, nhanh nhẹn ôm chặt đứa nhỏ vào ngực rồi thuận thế lăn vài vòng trên đất. Đến khi cô dừng lại, đứa nhỏ bị hù dọa mở hai mắt thật to nhìn cô, quên cả khóc.
Tên cướp không nghĩ tới sẽ xảy ra một màn như thế, đến khi phục hồi tinh thần lại thì thẹn quá hóa giận, cầm súng chĩa vào đầu Lãnh Tâm Nhiên: "Lá gan mày lớn thật đấy? Nếu mày đã thích lấy chuyện giúp người khác làm niềm vui như thế, vậy thì chết thay tên nhóc này đi!"
Nói xong, liền chuẩn bị nổ súng.
Động tĩnh bên này quá lớn, thành công hấp dẫn sự chú ý của hai tên cướp còn lại. Thấy một màn như vậy, ả nữ cướp không vui, lạnh giọng nói: "Chuột, mày đang làm gì đó?"
"Lão đại, con nhóc này lá gan quá lớn, em định cho nó một bài học. Nếu không nó sẽ bò lên đầu em ngồi mất!" Tên cướp mặt sẹo ác độc nói, nhưng khi nhìn vào mắt của ả cướp thì lại toát ra vẻ sợ hãi.
"Câm miệng. Đàng hoàng một chút cho tao, giờ đang là thời khắc mấu chốt, đừng gây thêm phiền phức cho tao. Hiện tại quan trọng nhất là làm cho đám cốm kia thỏa hiệp, những chuyện khác sau này hãy nói."
Ả đi tới, tát thẳng vào mặt tên mặt sẹo một cái, lại quay sát trừng mắt cảnh cáo Lãnh Tâm Nhiên, sau đó xoay người rời đi.
Tên mặt sẹo bị đánh, cả người càng thêm tức giận đến mức run rẩy, tay cầm súng gồng đến mức nổi cả gân xanh. Để ý được điểm này, người đang bị súng chĩa vào là Lãnh Tâm Nhiên cũng có chút khẩn trương. Nếu hắn mà không khống chế được tâm trạng của mình, vậy mình cũng thảm theo. Cũng may chuyện chưa phát triển theo chiều hướng xấu nhất, tên mặt sẹo cuối cùng cũng tỉnh táo lại, đạp vào người Lãnh Tâm Nhiên một cú: "Đàng hoàng một chút cho tao. Lần này coi như số mày gặp may!"
Lãnh Tâm Nhiên không né tránh cú đá này, mặc dù với cô mà nói, né nó là chuyện rất đơn giản. Nhưng trong hoàn cảnh này, khiêu khích lần nữa cũng không phải lựa chọn sáng suốt. Ôm đứa nhỏ bị hù dọa trở lại chỗ ngồi, nhẹ nhàng lay tỉnh người mẹ đang hôn mê lại, giao đứa nhỏ trong ngực cho cô ta.
Người mẹ trẻ vừa thấy con mình lành lặn không bị thương tổn gì thì kích động đến mức khóc lên. Đứa nhỏ cũng ôm lấy mẹ mình nhỏ giọng khóc. Bởi vì chuyện vừa nãy, nó đã nhạy cảm phát hiện mình không thể phát ra âm thanh gì quá lớn.
Lãnh Tâm Nhiên đau đầu nhìn hai mẹ con trước mặt, cô vốn định kiên nhẫn chờ đợi tìm thời cơ thích hợp. Nhưng hành động vừa nãy đã khiến bọn cướp chú ý, sau này muốn làm chuyện gì cũng khó khăn hơn, đặc biệt là khi ở đây còn có một đứa trẻ. Lãnh Tâm Nhiên suy nghĩ một chút rồi vươn tay ra điểm nhẹ vào một điểm trên người nó, đứa trẻ bỗng ngừng khóc rồi ngủ thiếp đi trong ngực mẹ mình. Mẹ đứa trẻ giật mình, vừa định nói gì đó đã bị Lãnh Tâm Nhiên ngăn lại: "Nó không sao, chỉ ngủ thiếp đi thôi."
Người lớn thì có thể khống chế được tâm trạng nhưng đứa nhỏ thì không. Mấy tên cướp này đều ích kỉ, tàn độc, sẽ không để tâm đến tính mạng người khác. Nếu còn gây ra chuyện gì đó, chỉ sợ đứa trẻ này không thể sống tiếp. Cô chỉ cứu được nó một lần, không đảm bảo lần nào cũng có thể cứu được.
"Cảm ơn, bây giờ nên làm gì?"
Người mẹ trẻ như nhìn ra được Lãnh Tâm Nhiên không tầm thường, nhỏ giọng hỏi.
Lãnh Tâm Nhiên lắc đầu, viết lại một chữ lúc trước "Chờ".
Hiện giờ cảnh sát đã tới, hơn nữa dựa theo tính chất ác liệt của vụ này, chỉ sợ sẽ kinh động đến phía trên. Mấy tên cướp này định sẵn là sẽ chạy không thoát, hiện tại cái cô cần lo lắng là bảo vệ an toàn cho những người này. Nếu mà chọc giận bọn họ, bị đem ra giết gà dọa khi thì thôi luôn.
Nếu là bình thường, một chọi ba với Lãnh Tâm Nhiên mà nói cũng không phải việc khó. Nhưng bây giờ trên tay họ còn có súng, hơn nữa ở đây còn có nhiều người vô tội như vậy, cô phải kiêng dè quá nhiều thứ, cho nên chỉ có thể tìm cơ hội, không thể lấy cứng đối cứng.
"Những người bên trong nghe đây, các ngươi đã bị bao vây. Các người trốn không thoát đâu, lập tức giơ tay chịu trói, lập tức giơ tay chịu trói đi!"
Bên ngoài truyền đến tiếng nói.
Vừa nghe câu nói kia, khóe miệng Lãnh Tâm Nhiên liền co giật mấy cái. Nhưng cô không nói gì, chỉ cẩn thận quan sát những tên cướp. Trong mấy tên cướp này, người khiến cô e dè nhất là ả nữ cướp kia. Thông thường, trong những tổ hợp thế này mà xuất hiện một kẻ ngoại tộc, thì kẻ đó phải có thực lực dặc biệt mạnh. Ba người, hai nam một nữ, ả cướp nữ lại là kẻ cầm đầu, hơn nữa hai tên cướp nam kia đều rất sợ hãi ả ta, những chi tiết này đều nói lên rằng, thực lực của ả nữ cướp tuyệt đối không tầm thường.
"Bọn mày đàng hoàng một chút cho tao. Yên tâm, chỉ cần đám cốm bên ngoài chịu phối hợp, bọn mày cũng sẽ an toàn. Sự an toàn của bọn mày là phụ thuộc hoàn hoàn vào hành động của đám cốm bên ngoài đó."
Lúc này ả nữ cướp vẫn không quên dùng kể ly gián cảm xúc các con tin. Không thể không nói, trong tình huống này, lời nói của ả ta rất có tác dụng, mấy người kia vừa nghe thì hai mắt liền sáng lên, run rẩy nói: "Tôi, chúng tôi, nên, nên làm như thế nào?Tôi, tôi, tôi không muốn chết..."
Người nói là một đàn ông trung niên, mặc đồ vest, nhìn có vẻ trái ngược với một vị tinh anh chức vụ cao trong công ty.
Lãnh Tâm Nhiên thầm nói một tiếng "Không ổn", nhưng lại phát hiện trong hoàn cảnh này cô không thể biểu hiện ra. Quả nhiên, ả nữ cướp đó vươn tay bảo người đàn ông trung niên kia bước tới. Người đàn ông bị dọa đến mức hai chân nhũn ra, nhưng vẫn lấy dũng khí bước tới.
Khi ông ta vừa tới gần, ả nữ cướp đó liền kéo ông ta lại, ghé sát vào lỗ tai nói: "Tôi cho ông biết, trong những trường hợp thế này, phương pháp tốt nhất để khiến đám cảnh sát bên ngoài ngoan ngoãn nghe lời chính là dạy dỗ bọn họ một chút, ví dụ như giết gà dọa khỉ chẳng hạn..."
Cùng lúc đó, một tiếng súng vang lên, người đàn ông bị ả bắt được hét lên một tiếng rồi mềm nhũn ngã xuống đất. Ngực của ông ta bị thủng một lỗ, máu tươi trào ra ồ ạt, nhanh chóng thấm ướt mặt sàn bằng cẩm thạch.
"A a a..."
Những người ở đây thấy thế cũng hét ầm lên.
Ả nữ cướp cười ha ha, thổi mấy cái vào đầu súng vẫn còn bốc khói, lại cầm súng chỉ vào hai người khác: "Bọn mày, mang gã này ra ngoài, dạy dỗ đám cảnh sát một chút. Tuy nhiên, bọn mày phải nhớ kỹ, lát nữa phải thật cẩn thận, biết cái gì nên làm cái gì không nên nói, súng, không có mắt đâu?"
Hai người bị điểm mặt sợ hãi co rúm người lại ngã xuống đất, đừng nói là mang người đi, đến cả sức để đứng dậy cũng không có.
Thấy cảnh đó, ả nữ cướp lại định cầm súng làm gì đó. Lãnh Tâm Nhiên không muốn bỏ qua cơ hội ra ngoài tốt như vậy, cố gắng tỏ vẻ sợ hãi run rẩy đứng ra: "Tôi, tôi, tôi đi..."
Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, đôi mắt đầy vẻ sợ hãi, mồi hôi lạnh chảy xuống từng hàng, thoạt nhìn có vẻ vô cùng sợ hãi.
"Được, nếu mày đã muốn thế thì đi đi."
Ả nữ cướp nhìn chằm chằm Lãnh Tâm Nhiên một hồi, cười híp mắt gật đầu. Chỉ là ánh mắt đó, thoạt nhìn khiến người ta có cảm giác như "thần chết mỉm cười", rợn cả tóc gáy.
Trừ Lãnh Tâm Nhiên, còn có một thanh niên khác bị chỉ mặt bước ra. Lãnh Tâm Nhiên để ý thấy người thanh niên kia chính là nhân viên của cửa hàng. Chỗ ngồi của bọn họ cách cửa không xa, nhưng cũng không gần, ở giữa có vài giá để hàng, vừa dịp chặn được tầm mắt bên ngoài. Lãnh Tâm Nhiên và nhân viên kia cùng đỡ thi thể trên đất dậy, khuôn mặt hai người đều tái nhợt. Đặc biệt là cậu nhân viên kia, nhìn thấy cảnh máu me thế này thì thiếu chút nữa là nôn hết cả ra, cả người run rẩy không ngừng, một chút sức cũng không còn.
Mặc dù đưa lưng về phía đám cướp, nhưng Lãnh Tâm Nhiên biết họ đang nhìn mình chằm chằm, hơn nữa, ba cây súng còn đang chĩa về phía cô. Cô tin, chỉ cần mình có ý định muốn trốn, nhất định sẽ bị bắn chết trước khi kịp giơ chân bỏ chạy. Lãnh Tâm Nhiên vốn muốn nói vài chuyện với cậu nhân viên này, nhưng nhìn bộ dạng thất hồn lạc phách của cậu ta, thừa biết có nói gì cũng uổng công, thậm chí còn có thể bứt dây động rừng nên không nói gì nữa, đi muốn đi ra ngoài để quan sát tình hình.
Dạ Mộc Thần vẫn đứng bên ngoài theo dõi nhất cử nhất động xảy ra ở cửa. Anh biết, bây giờ Nhiên đang ở bên trong, mặc dù Nhiên có thừa sức để bảo vệ tốt chính mình, nhưng tim anh vẫn đập liên hồi không cách nào dừng lại được. Đặc biệt khi biết mấy tên cướp bên trong là tội phạm truy nã cả nước đã giết vài mạng người thì lại càng khẩn trương hơn. May là dù có khẩn trương nhưng anh vẫn chưa mất đi sự tỉnh táo, anh có cảm giác, Nhiên vào trong là vì muốn cứu những người đó. Dựa theo tính cách của Nhiên, nhất định sẽ tìm cách truyền tin cho mình.
Quả nhiên, một cảnh sát đang cầm ống nhòm quan sát bỗng kêu lên: "Có người đi ra."
Vừa nghe thấy câu này, Dạ Mộc Thần liền nhìn thấy vài bóng người đi về phía cửa, nhưng do khoảng cách quá xa nên không nhìn rõ hình dáng. Anh không chút khách khí giơ tay giật lấy ống nhòm của viên cảnh sát, đến khi nhìn thấy bóng người xuất hiện trong tầm mắt là ai thì hít vào một ngụm khí lạnh - Nhiên!
Anh nhìn thấy rất rõ, trong ba người xuất hiện, người đứng bên phải chính là Lãnh Tâm Nhiên mà anh vẫn một lòng nhớ thương, bên trái là một kẻ lạ mặt, quan trọng hơn là, kẻ đứng giữa là một người chết!
Tâm trạng Dạ Mộc Thần trầm xuống, nhưng vẫn cầm ống nhòm quan sát. Anh đang đợi, đợi Nhiên truyền ám hiệu cho mình. Anh tin Nhiên có thể tìm được mình thật nhanh, sau đó truyền cho mình một vài tin tức mà những người bên ngoài này chưa biết.
Quả nhiên, lúc Nhiên đứng lại, anh thấy tay phải cô hơi cong, đưa ra ba đầu ngón tay. Sau đó lại làm thêm một vài dấu tay kỳ quái, đến khi bọn họ đỡ thi thể đó nằm xuống đất, Dạ Mộc Thần lại thấy cô đưa tay ra sau lưng làm thêm mấy động tác tay.
Sau khi để thi thể đó xuống, Lãnh Tâm Nhiên và cậu nhân viên kia đi trở lại vào trong.
Mấy cảnh sát kia đang định hành động, chuẩn bị cứu bọn họ thì bị Dạ Mộc Thần ngăn cản.
"Ý tứ rất rõ ràng, đây là đang giết gà dọa khỉ cho các người một bài học, nếu còn không chịu làm theo lời họ nói thì những người trong kia sẽ chỉ có một kết quả, chính là giống với người này." Dạ Mộc Thần đặt ống nhòm xuống, nói với viên cảnh sát bên cạnh.
Vẻ mặt anh lạnh lùng, lời nói ra không ai dám phản bác. Mặc dù mấy cảnh sát kia đều rất tò mò về thân phận của người đàn ông không mặc cảnh phục này, nhưng thấy đội trưởng của mình kính sợ anh như vậy, nên không dám nói gì, cũng mơ hồ đoán được thân phận của đối phương không tầm thường.
"Vậy phải làm sao đây?"
Viên cảnh sát nhỏ giọng hỏi.
Dạ Mộc Thần cau mày, nhớ lại những dấu tay ban nãy của Nhiên: "Đám cướp trong kia không tầm thường, đoán chừng phải nhờ đến lính đặc chủng ra tay. Tôi đi gọi điện thoại. Các cậu phải hết sức cẩn thận, đừng vọng động. Nếu không, tình cảnh của những người bên trong sẽ vô cùng nguy hiểm."
Đã có con tin thương vong!
Cho dù Dạ Mộc Thần không nói, những cảnh sát kia cũng không dám vọng động gì.
Dạ Mộc Thần gọi điện rất nhanh, chỉ hai phút sau đã trở lại: "Năm phút nữa bọn họ sẽ đến, hiện giờ cậu hãy tìm cách trì hoãn thời gian, có chuyện gì đợi lính đặc chủng đến rồi nói."
Vị đội trưởng kia biết thân phận của Dạ Mộc Thần nên đâu dám phản bác, gật đầu liên tục, cầm loa nói với những người bên trong: "Người ở bên trong có nghe được không, xin đừng làm hại đến con tin, các người có yêu cầu gì, chỉ cầu yêu cầu hợp lý thì chúng ta có thể thương lượng."
Bên kia, Dạ Mộc Thần nhìn ba vòng người vây xung quanh xem náo nhiệt, sắc mặt tối tăm, kéo một cảnh sát lại nói: "Sơ tán mọi người đi, những người không liên quan lập tức rút khỏi hiện trường. Ai không phục tùng thì lấy danh nghĩa gây cản trở người thi hành công vụ mang đi."
Những tin vừa nãy Nhiên nói rất quan trọng, bên trong có ba tên cướp, hơn nữa trong đó còn có một người có võ. Trừ chuyện này thì còn có những tin quan trọng khác, ví dụ như từ chỗ bọn họ ngồi, có thể ra tay từ phía phải. Từ những tin tức này có thể đoán được, chuyện kế tiếp nhất định phải nhờ đến lính đặc chủng, còn những cảnh sát bình thường này không có mấy tác dụng. Đặc biệt là, Nhiên còn nói, trong số con tin có một đứa trẻ.
Lúc này, Dạ Mộc Thần cảm thấy vô cùng may mắn vì mình và Nhiên có thói quen chơi trò ám hiệu. Những lúc hai người ở chung với nhau, không có chuyện gì làm thường hay làm những ám hiệu chỉ có bọn họ mới có thể hiểu. Hiện giờ, ám hiệu này lại có tác dụng cực lớn.
"Đội trưởng, đội trưởng, không xong rồi."
Một viên cảnh sát cầm điện thoại di động chạy tới, sắc mặt trắng bệch.
Bộ dạng cả kinh của cậu ta khiến viên đội trưởng vốn đã vô cùng căng thẳng thiếu chút nữa tát cậu ta một cái, vừa nhận lấy điện thoại trên tay cậu ta, vừa giận dữ mắng mỏ: "La hét cái gì? Đợi lát nữa xem tôi có lột da cậu hay không!"
Nhưng vừa nói xong câu này, sắc mặt của đại đội trưởng liền thay đổi. Từ kinh ngạc chuyển thành sợ hãi, bất chợt còn gật đầu nói gì đó, đến khi ông ta đặt điện thoại xuống xong, liền quay đầu nhìn Dạ Mộc Thần, vẻ mặt như sắp khóc đến nơi: "Thủ trưởng, không xong rồi, trong số những con tin bên trong còn có cả con dâu và cháu trai của tư lệnh Tào."
Ánh mắt Dạ Mộc Thần chợt trở nên nghiêm nghị, tư lệnh Tào, Tào Vân Long, anh biết người này, có chút quan hệ với gia đình anh, cũng là một thành viên trong nhóm đại lão, mặc dù đã lui về ở ẩn, nhưng quyền lực trên tay ông ta vẫn đủ để khiến nhiều kẻ khiếp sợ. Liên kết với những tin tức vừa nãy Nhiên đưa tới, chân mày nhíu chặt của Dạ Mộc Thần hơi giãn ra. Có vẻ là đứa trẻ này rồi.
Có thể nói Tào Vân Long là một trong số ít những người mà Dạ Mộc Thần nể phục. Cuộc đời của ông rất huy hoàng, hoàn toàn có thể viết thành sách giáo khoa để học hỏi. Ông có ba người con trai, nhưng con trai cả và con trai út đã vì nước hiến thân, chỉ còn lại người con giữa. Đứa con giữa Tào Vệ Bách là người của bộ ngoại giao, hàng năm đều bôn ba nơi ngoại quốc. Lúc trước anh có nghe nói Tào Vệ Bách có một đứa con trai, hình như khoảng năm sáu tuổi. Đứa bé này, có thể nói là cháu trai duy nhất của nhà họ Tào, càng có ý nghĩa không tầm thường với nhà họ Tào.
Dạ Mộc Thần đã có thể tưởng tượng được, nếu hai mẹ con bên trong xảy ra vấn đề gì, vậy vị tướng già cả đời tận tụy vì nước kia sẽ sụp đổ mất. Mà nhất cử nhất động của ông, cũng sẽ đả động tới cả nước, gây ra ảnh hưởng nghiêm trọng đến toàn quốc gia.
Chỉ hơi suy tư một chút, Dạ Mộc Thần đã đưa ra quyết định: "Lập tức phong tỏa tin này lại, đừng để người khác biết thân phận của người bên trong." Anh biết, chuyện này anh chắc chắn phải phụ trách tới cùng rồi. Không chỉ vì bên trong có người anh thích, mà còn vì an nguy của hai mẹ con kia. An nguy của hai mẹ con kia, nhỏ thì ảnh hưởng đến sự hòa thuận của một gia đình, lớn thì ảnh hưởng đến sự yên bình của cả quốc gia. Thân là người nhà họ Dạ, đây là trách nhiệm anh không thể đùn đẩy.
"Vâng, thủ trưởng!" May mà vị đại đội trưởng này không phải kẻ ngốc, mặc dù không hiểu Dạ Mộc Thần đang tính toán chuyện gì, nhưng vẫn làm theo lời anh. Đến khi an bài xong mọi chuyện, ngẫm lại thật kỹ, ông ta mới hiểu thông suốt được quyết định của anh. Thế là ông ta càng thêm bội phội người đàn ông trẻ tuổi này, có thể nói là như nước sông Trường Giang cuồn cuộn không dứt.
"Tiếp tục trấn an bọn cướp, hành sự cẩn thận."
Dạ Mộc Thần cau mày.
Còn bên kia, bởi vì có quá nhiều người vây quanh nên trong thời gian ngắn như vậy, cô không cách nào tìm được Dạ Mộc Thần, nhưng cô biết, Thần nhất định ở đây, hơn nữa còn thấy được mình. Cho nên, cô dựa theo những ám hiệu trước kia thường làm, truyền tin tức ra bên ngoài. Còn chuyện Thần có thể hiểu được bao nhiêu, chỉ có thể xem họ ăn ý đến mức nào.
"Hai người bọn mày không tệ, nhưng vẫn nên đàng hoàng một chút cho tao, nếu để tao biết bọn mày giở trò gì đó, kết cục của bọn mày sẽ giống với tên vừa nãy." Ả nữ cướp kia thấy Lãnh Tâm Nhiên và cậu nhân viên trở lại thì lạnh lùng nói, Lãnh Tâm Nhiên và cậu nhân viên kia không nói gì, cả hai người đều run rẩy, đến khi Lãnh Tâm Nhiên về lại chỗ ngồi thì khoa trương thở ra một hơi, đồng thời đưa tay lau đi mồ hôi và nước mắt trên mặt. Hành động bị hù dọa đến khóc này của cô khiến mấy tên cướp kia rất hài lòng. Biểu hiện của Lãnh Tâm Nhiên không chỉ qua mặt được đám cướp kia mà cả người mẹ trẻ ngồi cạnh cô cũng bị gạt. Chờ Lãnh Tâm Nhiên ngồi xuống rồi, cô ta còn lén vươn tay nắm lấy tay Lãnh Tâm Nhiên, xem như là an ủi.
Biểu hiện của người mẹ trẻ khiến Lãnh Tâm Nhiên kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã phản ứng kịp. Nhìn đứa nhỏ đã ngủ trong lòng cô ta, Lãnh Tâm Nhiên dựa vào người cô, cẩn thận ôm lấy tay cô ta, ra vẻ đang tìm kiếm cảm giác an toàn.
Ba tên cướp kia vẫn đang cẩn thận quan sát biểu hiện của họ, đề phòng bọn họ giở trò sau lưng. Khi thấy Lãnh Tâm Nhiên làm vậy thì lại càng đắc ý cười lớn. Lãnh Tâm Nhiên không để ý đến những chuyện này, chỉ tìm một góc chết mà đám cướp không nhìn thấy, kín đáo viết vào tay người mẹ trẻ "Không sao".
Người mẹ trẻ có chút giật mình, nhưng cũng may cô ta là người thông minh, không để lộ cảm xúc của mình ra ngoài, chỉ nhìn Lãnh Tâm Nhiên bằng ánh mắt cẩn trọng và tìm tòi. Lãnh Tâm Nhiên biết biểu hiện của mình có hơi kỳ quái so với người bình thường, nhưng cô không quan tâm, chỉ hơi tựa vào người cô ta, đồng thời cẩn thận dùng thân thể mình che đi đứa nhỏ trong ngực người mẹ trẻ.
Truyện khác cùng thể loại
36 chương
40 chương
10 chương
17 chương
18 chương
28 chương
10 chương