Đối với thân phận của Đông Phương Hiểu Diệc, Lãnh Tâm Nhiên cũng có chút tò mò. Ở đất nước Trung Hoa này, mặc dù xã hội phát triển, càng ngày càng ít người theo học Trung y. Nhưng chính vì vậy người tài giỏi trở nên thiếu hụt, mới càng thể hiện thực lực thật sự của thế gia Trung y. Những đại gia tộc ở Yến kinh, Lãnh Tâm Nhiên biết cũng không nhiều. Mặc dù cô từng mệnh danh là nữ vương hắc đạo, nhưng đối với các mối quan hệ xã giao cô cũng không có nhiều , về sau xảy ra chuyện thì lại càng ít. Về phía Thần, đối với thân phận của anh, Lãnh Tâm Nhiên chưa từng hỏi qua. Cô biết, nếu như mình hỏi Thần nhất định sẽ nói, nhưng sau khi biết thì chuyện gì sẽ xảy ra không ai biết trước được. Đông Phương Hiểu Diệc, Đông Phương Di, ở thành phố Yên kinh này, một là Đông Phương gia một trong tứ đại gia tộc , một là truyền thừa Trung y thế gia, hai người này có quan hệ hay không, cô cũng cảm thấy rất hiếu kỳ. Mặc kệ như thế nào, thân phận Đông Phương Hiểu Diệc xác định là không tầm thường. Vì vậy, khi theo chỉ dẫn của cô ấy dừng xe trước một Tứ Hợp Viện cổ kính , Lãnh Tâm Nhiên cũng không cảm thấy bất ngờ. "Vậy mình đi về trước, Tâm Nhiên, hôm nay cảm ơn cậu!" Đông Phương Hiểu Diệc phát hiện Lãnh Tâm Nhiên khi nhìn thấy tứ hợp viện sẽ biết ngay nơi này không tầm thường nhưng không lộ ra bất kỳ kinh ngạc hay vẻ mặt khác lạ gì, giống như tất cả ngay từ đầu đều nằm trong dự liệu của cô, sự phát hiện này khiến tảng đá đè nặng trong lòng cô cũng buông bỏ xuống. Có lẽ, người kia đã cùng Tâm Nhiên nói qua về mình, trong lòng cô âm thầm nghĩ như vậy. "Ừ." Lãnh Tâm Nhiên gật đầu. Mấy người ngồi phía sau nhìn thấy cũng có chút giật mình. "Hiểu Diệc hẹn gặp lại!" Lam Kỳ Nhi cười híp mắt hướng cô khoát khoát tay. Triệu Nghị và Lăng Vũ hướng nàng gật đầu, thái độ mấy người đều không có bất kỳ biến hóa nào. Sự phát hiện này, khiến Đông Phương Hiểu Diệc cảm xúc có chút kích động. Mọi người ngồi trong xe nhìn Đông Phương Hiểu Diệc hướng trong nhà đi tới, nhìn người canh giữ ở cửa cúi người chào cô, hình như gọi cô là "Tiểu thư". Đợi đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng cô, mấy người mới phục hồi tinh thần, Triệu Nghị bẹt bẹt miệng: "Không ngờ gia cảnh Hiểu Diệc không tầm thường như vậy. Nữ vương, đây chính là khí phách cường giả sao? Mình phát hiện người xuất hiện bên cạnh cậu sẽ không là người bình thường ." Lãnh Tâm Nhiên cười cười: "Hiểu Diệc học Trung y, ở xã hội hiện nay, có thể đạt đươc trình độ cao như vậy, tuyệt đối không phải là người bình thường, phần lớn sẽ là thế gia Trung y truyền thừa trăm năm thậm chí lâu hơn . Hiểu Diệc với trình độ châm cứu kia không phải là ai cũng có thể học được. Tốt lắm, chúng ta đi thôi, còn rất nhiều việc phải làm!" Không chỉ có bọn người Triệu Nghị có rất nhiều việc, cô cũng rất bận. Chuyện Đường Kiến, cô sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy. Mặc dù Đường Kiến đã bị xử lý, nhưng Huyết Ưng còn tồn tại ngày nào, ngày đó vẫn còn nguy hiểm. Lần này bị Đường Kiến ám toán, điều này nói lên hậu quả của việc chưa xử lý đến nơi đến chốn. Nếu như ngay từ đầu chuẩn bị đối phó Huyết Ưng phải tăng tốc đánh nhanh thắng nhanh một chút, như vậy sự việc kia tuyệt đối không thể xảy ra. Mặc dù sau khi việc cô bị trúng đạn khiến Dương Lâm tăng nhanh tiến độ, nhưng như vậy vẫn còn chưa đủ! Đưa mấy người Triệu Nghị đến công ty Thẩm Quân xong, Lãnh Tâm Nhiên lại lái xe về một hướng khác. Bên trong phòng họp Huyết Ưng, lúc này một đám người cốt cán của xã đoàn như đang ngồi trên đống lửa từ khi xã trưởng Đường Kiến ba ngày trước biến mất không hề có tin tức. Trước kia cũng không phải chưa từng xảy ra như vậy, Đường Kiến thích ở một mình, cũng thích đi du lịch, thường mang theo người đẹp du lịch khắp nơi. Nhưng khi đó Huyết Ưng tình huống cùng hiện tại không giống nhau. Hiện tại cả Huyết Ưng rối loạn từ trên xuống dưới, nguyên nhân bởi vì trong ba ngày này, tất cả hội sở của Huyết Ưng đồng loạt chịu công kích từ nhiều phía. Mấy bang phái nhỏ giống như được chỉ điểm cũng thừa nước đục thả câu khiêu khích khắp nơi. Chỉ trong mấy ngày này, Huyết Ưng tổn thất hơn phân nửa doanh thu kiếm được trong mấy năm nay, tình huống như thế không hề có một chuyển biến tốt nào . Không chỉ có như thế, sổ sách tài chính của mấy công ty Huyết Ưng cũng bắt đầu xuất hiện vấn đề, và có người đang âm thầm điều tra. Một bang phái bây giờ tồn tại không giống như trước kia, tiền và quyền đều phải có, đó mới chứng minh được thực lực bang phái mạnh hay yếu.Hiện tại không phải chỉ cần đánh đánh giết giết giỏi là đươc mà còn cần nguồn lực kinh tế làm hậu thuẫn, mới có thể làm cho một bang phái càng trở nên mạnh mẽ hơn. Là bang phái chủ chốt trong giới sinh viên củaYến Đại, Huyết Ưng có tổng cộng bốn công ty dưới danh nghĩa, một là công ty bảo an, một công ty y dược, một hội sở và một là công ty Giải Trí. Mạnh Dương là thành viên chủ lực của Huyết Ưng , thân phận bên ngoài chính là Phó tổng công ty y dược, công việc rất thoải mái nhàn nhã , bình thường trừ chuyện quan trọng những thứ khác đều không cần hắn ra mặt. Nhưng từ khi gặp Lãnh Tâm Nhiên mọi thứ đều thay đổi. Trong phòng trừ Mạnh Dương và thành viên nồng cốt Huyết Ưng, còn có một cô gái trẻ tuổi ăn mặc rất xinh đẹp, chỉ là lúc này hai mắt rưng rưng, lã chã chực khóc bộ dáng đáng thương khiến ai nhìn thấy cũng ôm vào lòng dỗ dành. Mạnh dương biết, đây là nữ nhân của xã trưởng gần đây, nghe nói là hoa khôi của trường ĐH Khoa Học Tự Nhiên, tên Lâm Thiến, đi theo Đường Kiến chỉ mới một tháng, cũng từng theo hắn tham gia mấy lần hội nghị nội bộ Huyết Ưng. Cô gái này có thể được xem là ngoại lệ so với những nữ nhân khác của Đường Kiến,chứng tỏ tâm kế tuyệt đối đủ sâu! Mạnh Dương cũng thích mỹ nữ, nhưng là hắn chỉ thích những cô gái đơn thuần như tiểu bạch thỏ, quan trọng hơn là sạch sẽ. Loại này mỹ nữ câu người như vậy không phải món ăn của hắn. Nửa dựa vào ghế, vừa hút thuốc vừa nghe cô gái kia khóc lóc kể lại chuyện xảy ra lúc mình và Đường Kiên ở cùng nhau. Lâm Thiến là biết sức quyến rũ của mình, từ nhỏ đến lớn nàng trước mặt mọi người cô đều là đứa con , đứa học trò ngoan, bạn bè đều vây quanh. Cô không chỉ có rất xinh đẹp, hơn nữa thành tích học tập cũng rất tốt. Lúc thi tốt nghiệp trung học dành được thành tích top 10 toàn trường tiến vào ĐH Khoa Học Tự Nhiên. Cảm giác ưu việt này bắt đầu từ từ biến mất khi cô vào đại học. Ba mẹ cô đều là nhân viên công vụ, lúc còn ở quê gia cảnh của cô cũng là cao so với bạn học, nhưng khi tới Yên kinh, mới phát hiện ra mình là cỡ nào nghèo khó! Ba mẹ một tháng thu nhập hai ba ngàn, ở cái huyện thành nhỏ đã là khá vô cùng rồi, có của ăn của để. Nhưng khi tới nơi này, nhìn bạn học bên cạnh một món trang sức, một đôi giày chính là mấy ngàn, quần áo hàng hiệu đều là hơn cả vạn, một tháng sinh hoạt phí của cô là 800 thật sự chẳng thể so vào đâu. Sau đó nhờ ngoại hình tốt nên kiếm được việc làm ở trung tâm thể dục cao cấp tên " Long Hồn" , chỉ làm việc hai ngày cuối tuần, từ tám giờ sáng đến tám giờ tối, được nghỉ giữa buổi 2 giờ, mặc dù thời gian làm việc hơi dài, nhưng là bao bữa trưa, mỗi ngày hai trăm đồng, một tháng được là 1600, hơn nữa còn có tiền thưởng của khách. Ở Long Hồn, cô mới thực sự hiểu rõ người có tiền rốt cuộc là như thế nào. Hội viên đều chia ra cấp bậc, cấp bậc thấp thì thu nhập một tháng đã hơn cả vạn, mà càng đi lên là giá trị con người càng cao, cô phụ trách khách quý cấp bậc kim cương, giá trị con người đều ở đây ngàn vạn trở lên. Vốn cô chỉ nghĩ đi làm thêm kiếm ít tiền, mua chút mỹ phẩm thời trang mình thích, nhưng tiếp xúc những đại gia giàu có càng nhiều, cô bắt đầu có suy nghĩ khác. Cô cảm thấy thật không công bằng, tại sao đều là cha mẹ sanh, người khác có thể đến hội sở tập thể dục cao cấp như vậy tiêu phí hưởng thụ, cô lại chỉ có thể đứng ở phía sau quầy mỗi ngày bán rẻ tiếng cười? Đặc biệt là chứng kiến tới lão già năm sáu chục tuổi mang theo những cô gái xinh đẹp mười bảy mười tám tuổi tới làm thẻ hội viên, cô càng cảm thấy không cam lòng. Trước kia cô cảm thấy chỉ cần đủ tiền xài là được, có một tình yêu thật lãng mạn, tìm được người mình yêu, ngồi ở phía sau xe đạp anh hay là tay nắm tay đi dạo trong sân trường, chỉ cần như vậy, cô đã cảm thấy rất hạnh phúc. Nhưng hiện tại, cô mới biết cái hạnh phúc ấy thật quá tầm thường đến chừng nào thậm chí là quá ấu trĩ. Dáng người xinh đẹp, cô cũng được nhiều ông chủ để ý đặt điều kiện, thái độ của cô đều là kiên định, nghiêm trang nói mình còn là học sinh, cuộc sống bây giờ cũng rất tốt .... Nhưng từ sau khi suy nghĩ thông suốt ,cô bắt đầu đồng ý hẹn hò với những người có tiền, đưa bọn họ danh thiếp, làm tăng giá trị bản thân chờ một vị kim chủ xuất hiện. Sau những cuộc hẹn hò, quần áo trên người cô đều là hàng hiệu đắt tiền. Từ hàng có tiếng trong nước dần dần đến những nhãn hiệu nổi tiếng thế giới , rồi đến hàng sản xuất có số lượng hạn chế, cuối cùng đến nhãn hiệu cơ hồ tất cả nữ nhân đều ước mơ LV. Tóm lại, cuộc sống của cô thay đổi hoàn toàn từ cách sống đến nhận thức của bản thân . Trước kia ở trường học cô đã là hoa khôi, mà bây giờ, quần áo hàng hiệu, trang điểm kỹ càng, đi giày cao gót lại càng thêm xinh đẹp như một báu vật. Mọi thứ quá tốt đẹp làm cô cứ như sống trong mơ chỉ cần có thật nhiều tiền. Nhưng giấc mộng đẹp ấy hoàn toàn bị phá vỡ khi Lâm Thiến gặp phải người đó! Lâm Thiến vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên, chuyện đã xảy ra ngày đó. Chỉ là một cô gái ăn mặc như đứa nhà quê, thế nhưng có thể lấy ra thẻ kim cương, còn được đích thân quản lý đón tiếp rất cung kính.Chuyện này làm cô vô cùng bất ngờ và kinh hoảng vô cùng bởi trước đó mình đã đắc tội với cô gái kia. Nghe quản lý nói"Cô không cần tới làm nữa!" phút chốc, cô cảm thấy toàn bộ thế giới của mình đều sụp đổ. Công việc tốt như vậy, lương lúc đầu là 1600 bây giờ đã là 5000, chưa kể còn việc riêng của cô, nếu mất việc tương đương mọi thứ đều chấm hết, cô phải làm sao đây? Nhưng mặc kệ cô lúc ấy cầu khẩn thế nào, quản lý chính là tâm địa sắt đá cũng không chịu mềm lòng. Cô hận người quản lý đuổi việc của mình, cũng hận những đồng nghiệp ở bên cạnh cười đến hả hê, nhưng hận nhất là người đã khiến cô bị đuổi việc -- Lãnh Tâm Nhiên! Cái tên này, Lâm Thiến vĩnh viễn không thể nào quên. Cũng may vận khí của cô không kém, mất công việc ở"Long Hồn" không lâu sau cô tìm được một công việc phục vụ khác. May mắn nhất chính là, ở đây cô tìm được một vị kim chủ sẵn sàng bao nuôi cô--- Đường Kiến! Đối với thân phận của Đường Kiến, cô cũng không biết được nhiều. Khi biết người đàn ông bao nuôi mình là xã trưởng nổi danh "Huyết Ưng" ở Yến Đại thì cô cảm thấy vô cùng khiếp sợ. Đường Kiến là người đàn ông đầu tiên của cô, bình thường đối với cô rất tốt, thậm chí mang còn mang theo cô tham gia hội nghị nội bộ của Huyết Ưng. Đi theo bên cạnh Đường Kiến, cô biết nhiều người có tiền hơn, kiến thức nhiều hơn người có tiền mới có thể làm được chuyện, tất cả người tham gia đều là có tiền , rất nhiều tiền. Cô phát hiện trong khoảng thời gian này Đường Kiến tâm tình thật không tốt, mỗi ngày sắc mặt đều là âm trầm. Cô chỉ biết là Huyết Ưng xảy ra chút chuyện, nhưng là về phần là chuyện gì cũng không biết. Có lẽ là oan gia ngõ hẹp, theo Đường Kiến tham gia một yến hội, cô ở đó gặp được kẻ khiến cho mình hận đến hận không thể ăn thịt hắn uống máu kẻ thù, thế mà càng trùng hợp đó cũng là tử địch của Đường Kiến. Đêm hôm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì cô cũng không biết. Đường Kiến để cho cô bồi một ông lão nói chuyện phiếm, lão già kia nhìn rất sang trọng trí thức, ai biết khi bên cạnh không có ai liền bắt đầu động tay động chân. Vốn cô muốn phản kháng, mặc dù là vì tiền, nhưng sau đó cô lại nảy sinh tình cảm với Đường Kiến. Cho nên nghe Đường Kiến nói để cho mình bồi lão già này, lòng cô cũng lạnh đi, thật giống như khoảng thời gian này cuộc sống chỉ như một giấc mộng đẹp đã đến lúc tỉnh mộng. Nghĩ đến Đường Kiến trước khi đi ánh mắt lạnh lẽo, nghĩ đến khoảng thời gian này Đường Kiến loay hoay bể đầu sứt trán xử lý công việc, Lâm Thiến cuối cùng vẫn thỏa hiệp, nàng dịu ngoan theo sát lão già kia lên xe đi biệt thự của hắn, sau đó, mãi cho đến sáng ngày thứ hai mới bị người đưa trở về. Nhưng cô không ngờ là Đường Kiến thế nhưng mất tích! Vài ngày sau cô cũng không gặp lại Đường Kiến , cô còn nghĩ mình đã bị Đường Kiến từ bỏ. Khi đang cùng lão già kia gặp mặt , người của Huyết Ưng tìm tới nơi, cô mới biết Đường Kiến mất tích! "Tôi chỉ biết có vậy." Lâm Thiến biết những người này xem thường mình, nhưng cô không quan tâm. Từ khi lựa chọn đi theo Đường Kiến, cô biết mình cần cái gì và sẽ mất cái gì. Đối với những người không liên quan, cô hoàn toàn không cần thiết để ý. Đặc biệt là người gọi Mạnh Dương kia , khi ánh mắt của hắn quét qua người cô, cô không tin có đàn ông nào không bị mình hấp dẫn. Nhưng ánh mắt của hắn chỉ có sự khinh thường, như nhìn thấy vật bẩn thỉu . Nghe cái tên "Lãnh Tâm Nhiên" sắc mặt mọi người trong phòng đều thay đổi, trong bang Huyết Ưng đây là cái tên bị cấm nhắc tới. Bởi vì từ khi đụng phải cô gái này,cả bang Huyết Ưng đều sứt đầu mẻ trán, thiệt hại nặng nề, địa bàn bị quấy rối cướp đoạt, doanh thu của công ty cũng càng ngày càng kém. Kỳ lạ ở chỗ mặc dù bọn hắn cố gắng thế nào cũng không tra được tài liệu về Lãnh Tâm Nhiên, cũng như thế lực đứng sau cô gái này, chỉ biết Lãnh Tâm Nhiên là sinh viên năm nhất của Yến Đại nhưng lại có thể làm cho Huyết Ưng tổn hại nghiêm trọng thì nhất định không phải là người bình thường ! "Lãnh Tâm Nhiên? Cô nói là trong bữa tiệc đó nhìn thấy Lãnh Tâm Nhiên? Bộ dạng Lãnh Tâm Nhiên như thế nào? Xã trưởng còn chào hỏi cô ấy? Giữa hai người lúc đó không khí như thế nào?" Mạnh Dương từ lúc đầu chỉ im lặng nhưng khi nghe tới cái tên "Lãnh Tâm Nhiên" cũng không nhịn được mở miệng,mà vấn đề hắn hỏi, cũng là những gì người khác muốn biết . Lâm Thiến nhạy bén nhận ra nói đến "Lãnh Tâm Nhiên" thì vẻ mặt khinh thường của những người ở đây đều đồng loạt thay đổi,xuất hiện sự kinh hoảng. Vì sao như vậy cô cũng rất tò mò muốn biết. "Là cô gái mười bảy mười tám tuổi, tóc dài màu đen, dáng dấp coi như xinh đẹp, mắt rất sáng, chiều cao đại khái khoảng 1m68. Đường đại ca lúc nhìn thấy cô ấy hình như rất vui vẻ, nhưng lúc bọn họ trò chuyện thì không được vui cho lắm. Tôi nghĩ Đường đại ca mất tích khẳng định có liên quan đến cô ấy!" Dừng một chút, Lâm Thiến suy nghĩ kế tiếp nên làm như thế nào. Ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lên, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt vòng quanh: "Lãnh Tâm Nhiên thái độ rất kiêu căng lớn lối, Đường đại ca sẽ không có sao chứ?" "Tôi đi tìm cô ta." Mạnh dương tức giận lên tiếng, những người khác còn chưa kịp phản ứng đã xoay người rời khỏi phòng . Hiện tại hắn rất nóng lòng muốn biết chuyện gì đã xảy ra, biết được xã trưởng và Lãnh Tâm Nhiên gặp mặt nhau trong lòng hắn liền có cảm giác bất an. Cái cảm giác bất an ngày càng nhiều khiến hắn đứng ngồi không yên, chỉ muốn lập tức đi điều tra rõ ràng mọi chuyện. Nhưng Mạnh Dương vừa rời khỏi phòng thì thư ký công ty gọi điện thoại cho hắn, nói người phụ trách của bệnh viện tìm hắn. Tin tức này, càng khiến Mạnh Dương thêm lo lắng. Hiện tại tình hình của Huyết Ưng cực kỳ không tốt, làm bất cứ chuyện gì đều phải rất cẩn thận. Hi vọng lần này người phụ trách bệnh viện tìm đến chỉ là trùng hợp, nếu không. . . . . . Nếu không sẽ có kết quả gì, hắn thật sự không biết phải ứng phó sao đây. Vừa trở lại công ty, thư ký lập tức báo cáo cho Mạnh Dương việc xảy ra, cố gắng giảm bớt độ nghiêm trọng của vấn đề xuống. Ngoài người phụ trách bệnh viện tới tìm hắn, theo sau còn có người của những bệnh viện tư nhân có quan hệ hợp tác lâu dài với công ty, phần lớn thuốc của các bệnh viện này đều do công ty của hắn cung cấp. Điều khiến hắn lo lắng nhất là theo sau còn có những người mặc đồng phục cảnh sát. "Mạnh Dương tiên sinh, ngài khỏe chứ, chúng tôi ở cục công an, chúng tôi nhận được đơn tố cáo, nói công ty của ngài hoạt động có dấu hiệu trốn thuế, xin ngài đi theo chúng tôi một chuyến." Mấy người mặc đồng phục cảnh sát trực tiếp đi thẳng vào vấn đề. Thấy có cảnh sát theo sau ,Mạnh Dương biết đã xảy ra việc lớn. Thật ra thì, những công ty như của hắn hoạt động sổ sách nhất định có một số vấn đề nhất định. Công ty dược là ngành thu lợi nhuận cực cao thì chỗ sơ hở cũng càng cao. Chỉ cần không bị người khác điều tra thì sẽ không có vấn đề gì, nhưng nếu có thì sẽ cực kì nghiêm trọng. "Tôi nghĩ nhất định có gì đó hiểu lầm ở đây, tôi luôn luôn tuân theo luật pháp làm công dân tốt, tuyệt đối không làm chuyện phi pháp. Mấy đồng chí, nơi này nhất định là có hiểu lầm!" Tinh mắt phát hiện sắc mặt mấy người phụ trách đều thay đổi, đang cố hết sức có thể thu nhỏ sự tồn tại của mình , Mạnh Dương đành phải tiến lên tươi cười trả lời. Nhưng mấy người cảnh sát đều bộ mặt không để ý, lạnh lùng nói : "Có chuyện gì đến cơ quan điều tra gặp quan toà rồi nói,dĩ nhiên, chúng tôi sẽ cho ngài thời gian gọi điện thoại cho luật sư “ . Không chỉ có Mạnh Dương bên này bị cảnh sát tìm tới , đồng thời các công ty khác của Huyết Ưng đều bị người của chính quyền đến điều tra, đặc biệt khu kinh doanh Giải Trí trực tiếp bị cảnh sát võ trang cầm súng bắt buột phải đóng cửa. Tình huống này rất rõ ràng, phía trên có người muốn điều tra Huyết Ưng rồi. "Đoán chừng bọn người Huyết Ưng cũng không biết ai làm!" Nhìn tài liệu ghi chép chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này của Huyết Ưng, Dương Lâm không nhịn được vui vẻ hả hê. Lãnh Tâm Nhiên thì vẫn là vẻ mặt bình tĩnh. Chuyện của Huyết Ưng, cô không nhúng tay nhiều. Chỉ là người kia tức giận, thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng. Vừa lúc cô cũng muốn đem Huyết Ưng diệt trừ, chiếm lấy thế lực của nó ở Yến Đại, hiện tại tình huống như thế, có thể tính là một mũi tên hạ hai con chim rồi ! "Tiểu thư, mấy công ty của Huyết Ưng mấy ngày nay cổ phiếu giảm mạnh, chúng ta có phải nên làm chút gì?" Dương Lâm hiện tại càng khâm phục cô gái mười bảy mười tám tuổi mà tâm kế sâu không lường được, rất nhiều chuyện ông sẽ trưng cầu ý kiến của cô trước sau đó mới bắt đầu hành động. Lãnh Tâm Nhiên nghiêng đầu, đem sổ sách kinh doanh đang xem khép lại, lười biếng nói: "Đem cổ phiếu trên tay chúng ta cũng bán ra đi, chuyện còn lại ông biết nên làm như thế nào rồi chứ. Mở một công ty cũng không dễ dàng, hiện tại đã có sẵn ở trước mặt chúng ta,cái này thật đúng lúc." Dương Lâm cảm thấy nụ cười trên mặt Lãnh Tâm Nhiên lúc này như một tiểu ác ma đang tính kế người khác. "Dạ, tiểu thư." Dương Lâm nhận ra ý muốn của cô là muốn đem công ty của Huyết Ưng thâu tóm toàn bộ, nghĩ lượng công việc sắp tới sẽ rất nhiều, cảm giác lớn nhất của ông không phải là mệt mỏi, mà là hưng phấn, chỉ cần nghĩ đến thôi là máu toàn thân không ngừng sôi trào hưng phấn. Từ lúc đặt chân đến Yên Kinh cho tới bây giờ, bắt đầu bằng hai bàn tay trắng thật vất vả mới phát triển được thế lực của mình cũng đã qua hơn chục năm rồi. Thời gian dài như vậy chuẩn bị chỉ đợi tới ngày hôm nay. Ông đang tưởng tượng đến, thâu tóm toàn bộ thế lực của Huyết Ưng, thế lực của mình sẽ tăng lên tới trình độ nào. Cứ như vậy, ông mới coi là chân chính xuất hiện ở Yên Kinh.