Đến khi cô nhìn thấy được người khiến mình ăn không ngon, ngủ không yên kia, đối phương đang ngồi đọc sách bên cửa sổ sát đất. Cánh cửa sổ sát đất rất lớn, tấm rèm trắng bồng bềnh trong gió. Ánh mặt trời chiếu qua khung kính, dừng lại trên người ngồi trên ghế, cộng với chiếc áo sơmi trắng của anh ta, toát lên vẻ thanh nhã không thể nói thành lời. Vừa thấy được bóng lưng kia, Lãnh Tâm Nhiên liền đứng chết trân tại chỗ, không cách nào bước tiếp được nữa. Mỗi lần nhìn thấy anh ta, cô đều cảm thấy đau đớn, mắt cũng nhòe đi, cay xé, như bị nước tỏi xát vào, tầm mắt trở nên mơ hồ, chỉ có thể thấy được bóng dáng thanh nhã, mờ ảo. Văn Nhân Gia thấy được vẻ thất thường của Lãnh Tâm Nhiên, nhưng anh lại không biết vì sao lại thế. Đăm chiêu nhìn cô một cái, cuối cùng vẫn lựa chọn đi đến bên cạnh công tử, nhẹ giọng nói từ phía sau anh ta: "Công tử, Lãnh Tâm Nhiên tiểu thư đến." Tay cầm sách của anh ta run lên một cái, sau đó chậm rãi đóng sách lại. Văn Nhân Gia cung kính nhận lấy cuốn sách từ tay đối phương, đặt lên giá sách bên cạnh, sau đó yên lặng đứng một bên giờ anh căn dặn. Lãnh Tâm Nhiên đứng ở đằng xa, cô muốn nhìn rõ diện mạo của anh ta, muốn lại gần một chút, nhưng mà chân lại như mọc rễ, một bước cũng không nâng dậy được. Từng giây từng phút trôi qua, ba người trong phòng khách không ai nói gì. "Hàn, kêu dì Tôn chuẩn bị trà và điểm tâm đi." Rốt cuộc, anh ta vẫn mở miệng phá vỡ sự trầm mặc trước. Vừa nghe được giọng nói du dương như tiếng đàn violon kia, cả người Lãnh Tâm Nhiên liền run lên. Cô biết bản thân mình lúc này rất luống cuống, nhưng cô lại không khống chế được. Điều duy nhất có thể làm, chính là cố gắng mở to ha mắt, không để nước mắt rơi xuống. Là giọng nói của Á Á, chắc chắn là cô không nghe lầm! Nhưng mà.... Suy nghĩ trở nên hỗn loạn, ngay cả việc Văn Nhân Gia rời khỏi phòng lúc nào cô cũng không biết. "Lãnh tiểu thư, mời ngồi." Rốt cuộc người đàn ông cũng đứng lên, quay đầu lại, nhưng mà, trên mặt anh, vẫn đeo một cái mặt nạ như trước. Thấy được nét đau xót trên mặt Lãnh Tâm Nhiên, người đàn ông sửng sốt một chút, tựa như giật mình. Nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường, đi đến bên sô fa ngồi xuống, dáng ngồi tùy ý, lại lộ ra vẻ tao nhã, cao quý. Áo sơmi màu trắng, Lãnh Tâm Nhiên vẫn cảm thấy chỉ có Á Á mới có thể mặc áo sơ mi trắng đẹp đến thế. Nhưng người đàn ông không tên không rõ mặt mũi trước mắt này, khi mặc áo sơ mi trắng cũng vô cùng thu hút, khiến những suy nghĩ bất định trong đầu Lãnh Tâm Nhiên lại bắt đầu nổi loạn. "Nghe Hàn nói Lãnh tiểu thư muốn gặp tôi, không biết Lãnh tiểu thư có chuyện gì muốn nói?" Người đàn ông hỏi rất nhẹ nhàng, tuy rằng không nhìn rõ mặt anh ta, nhưng từ giọng nói nhu hòa của anh ta, trái tim của Lãnh Tâm Nhiên cũng từ từ bình tĩnh lại. Cô biết hiện giờ mình giống như bị quỷ ám, bị thần kinh. Chẳng qua chỉ là một người đàn ông mới gặp hai lần, cô lại đường đột xông vào như thế. "Lần trước, là tiên sinh cứu tôi đúng không." Giọng nói giống nhau như đúc, dáng người giống nhau, ngay cả cảm giác khiến cho người ta an tâm cũng quen thuộc đến vậy, hết thảy hết thảy, đều khiến Lãnh Tâm Nhiên không thể không hoài nghi thân phận thật sự của người đàn ông trước mặt này. Nếu thật là thế, vậy thì quả thật ông trời đã quá ưu ái cô rồi! Còn những chuyện khác, cô không cần nghĩ nhiều nữa. Mọi chuyện chỉ là phù vân, chỉ khi con người còn sống, mới có tư cách theo đuổi những thứ khác. Tuy rằng là hỏi, nhưng Lãnh Tâm Nhiên lại dùng giọng điệu của câu khẳng định. Người đàn ông nghe xong, cũng không trả lời: "Lãnh tiểu thư muốn nói đến chuyện này à?" Nói thật, anh ta cũng không muốn đối mặt nói chuyện với người trước mặt này cho lắm. Nhưng mà, giống như hoa anh túc vậy, biết rõ rành rành là có độc, lại không khống chế được chính mình, thậm chí, còn vui vẻ chịu đựng. Lãnh Tâm Nhiên nhích người, điều chỉnh lại tư thế, không biết vì sao cô lại có cảm giác là người trước mắt này sẽ không làm hại mình. Chính loại cảm giác này, khiến cô trực tiếp ném lời cảnh báo lúc trước của Văn Nhân Gia ra sau đầu, con ngươi đen láy hiện vẻ nghiêm túc: "Kỳ thực tôi muốn hỏi thăm tiên sinh về tin tức của một người." Người đàn ông rất ngạc nhiên, nhìn đối phương, hồi lâu sau mới nói: "Lãnh tiểu thư muốn biết cái gì?" Rốt cuộc cũng đến phần quan trọng, hô hấp của Lãnh Tâm Nhiên trở nên dè dặt. Sợ rằng chỉ cần mình thở mạnh một cái, tất cả mọi chuyện mà mình hằng chờ đợi đều hóa thành bọt nước. "Không biết tiên sinh....." Khẩn trương nắm chặt tay, Lãnh Tâm Nhiên thở sâu để giúp bản thân tỉnh táo lạ, sau đó mới chậm rãi mở miệng: "Có biết một người tên là Tô Á hay không?" "Choang!" Cái cốc đang đặt trên bàn trà không biết thế nào đột nhiên lại rớt xuống. Tiếng động ngoài ý muốn này, cũng khiến cho người đàn ông đang khiếp sợ phục hồi tinh thần lại. Nhìn cô gái trước mắt, đột nhiên trong lòng anh ta nảy sinh ra một ý nghĩ kỳ quái. Nếu thật là như vậy, vậy thì có thể giải thích được chuyện này rồi. Chỉ là chuyện không thể tưởng tượng này, thật sự có thể xảy ra sao? Không hổ là hội trưởng hội Thương Minh, tuy rằng vô cùng kinh hoàng khi nghe thấy Lãnh Tâm Nhiên nói ra cái tên đó, nhưng ngoại trừ cái cốc vô tình bị rơi xuống, thì biểu hiện trên mặt người đàn ông hoàn mỹ không một dấu vết, đôi môi mỏng hơi cong lên, lộ ra một nụ cười mỉm: "Tuy có chút mạo muội, nhưng tôi tò mò muốn hỏi một câu, Lãnh tiểu thư có quan hệ thế nào với Tô Á?" Vấn đề này ngược lại khiến cho Lãnh Tâm Nhiên đứng hình, hơn nữa, đến giờ cô mới nhớ ra, cho dù thế nào thì người trước mắt này cũng chỉ là một người xa lạ, cô không muốn để cho người khác biết quá nhiều về chuyện của mình. Biết càng ngày thì nguy cơ bại lộ cũng càng nhiều, chỉ một sai lầm nho nhỏ cũng có thể mang đến mối nguy hiểm to lớn. Nhưng mà, nhìn vào cặp con ngươi trong suốt kia, không biết vì sao, tất cả bất an trong lòng cô đều dần lắng xuống. "Là một người rất quan trọng......" Cô như bị mê hoặc, chủ động mở miệng nói ra một câu. Bàn tay của người đàn ông đột nhiên nắm chặt lại, làm nổi rõ khớp xương trên mu bàn tay, mơ hồ còn có thể thấy được gân xanh, hơi thở của anh ta cũng trở nên dồn dập trong nháy mắt. Chỉ dựa vào bộ dạng này cũng đủ để Lãnh Tâm Nhiên, người trước mắt này biết Tô Á. Chẳng lẽ anh ta thật sự... Nghĩ đến khả năng kia, ngay cả hơi thở của Lãnh Tâm Nhiên cũng bị siết cổ mà trở nên gấp gáp. Nhưng mà, Lãnh Tâm Nhiên lại phải thất vọng, vì khi người đàn ông kia bình tĩnh trở lại, đã nói ra một câu như dội thẳng gáo nước lạnh xuống đầu cô: "Tô Á sao? Có nghe nói, lúc trước của là một người nổi danh ở đại học Yến Kinh. Còn những chuyện khác, tôi cũng không biết nhiều lắm. Lúc trước tôi cũng học ở đại học Yến Kinh, vừa vặn học gần khóa với cậu ta, không muốn biết một người nổi danh như vậy cũng khó." Đôi con ngươi mở to của Lãnh Tâm Nhiên dần thu nhỏ lại, một lúc lâu sau mới thoát ra khỏi trạng thái thất thần, yếu ớt thì thì: "Thì ra là như vậy." Người đàn ông nghiêng đầu quan sát Lãnh Tâm Nhiên một cách cẩn thận, thu hết vẻ tuyệt vọng lộ ra trong nháy mắt của cô vào mắt, đôi mắt lộ vẻ đăm chiêu, nhưng lời nói lại vô cùng bình tĩnh, không nhìn ra chút manh mối nào. Trên mặt người đàn ông có đeo mặt nạ, chỉ có thể nhìn thấy đường cong đẹp đẽ của cằm và đôi mắt sáng rực như sao. "Xem ra Tô Á là người rất quan trọng với Lãnh tiểu thư. Nhưng mà, tôi lại thắc mắc, Lãnh tiểu thư là người ở thành phố C, mà theo như tôi biết thì Tô Á lại chẳng phải người nơi đó, sao Lãnh tiểu thư lại quen với Tô Á được thế? Đương nhiên, đây chỉ là chút ý nghĩ tò mò của tôi mà thôi, nếu Lãnh tiểu thư không muốn nói thì thôi vậy." Đúng lúc này, Văn Nhân Gia bưng trà và một vài món điểm tâm bắt mắt đến. Sau khi được người đàn ông cho phép, anh đặt những món đó lên bàn trà, rồi ngồi xuống sofa. Anh cũng cảm giác được không khí giữa họ có chút kỳ quái, nhưng rồi cũng không nói gì. Lời nói của người đàn ông, khiến Lãnh Tâm Nhiên trầm mặc. Mấy chuyện liên quan đến thật phận thật sự và chuyện trọng sinh của cô đều là chuyện không thể tưởng tượng nổi. Nếu đối phương thật sự là cậu ấy, thì cô có thể không để ý mà nói hết ra. Nhưng hiện giờ, nói chính xác thì, bọn họ mới chỉ gặp mặt nhau vài lần mà thôi, thậm chí, ngay cả bộ dáng thật của đối phương cô còn chưa được thấy nữa là. Thấy Lãnh Tâm Nhiên không nói gì, người đàn ông cũng không gấp, chỉ cười: "Lãnh tiểu thư, ăn chút điểm tâm đi. Tay nghề của dì Tôn không tệ đâu." Nhìn những món điểm tâm tinh xảo trên bàn, xuất phát từ vấn đề lễ phép, Lãnh Tâm Nhiên vẫn vươn tay bốc lấy một miếng. Nhưng mà, mấy món điểm tâm này, miếng thì làm từ đậu đỏ, miếng thì làm từ đậu xanh, còn có một vài miếng được làm từ những thứ khác nữa, Lãnh Tâm Nhiên tránh miếng có đậu đỏ, cầm miếng màu xanh lên, bắt đầu ăn. Miếng bánh rất nhỏ, cắn vài cái đã giải quyết xong một cái. Thấy Lãnh Tâm Nhiên chọn ăn miếng bánh màu xanh, tay của người đàn ông lại nắm chặt thêm một chút, sau khi Lãnh Tâm Nhiên ăn xong thì hơi cười nói: "Lãnh tiểu thư có thể nếm thử miếng màu đỏ, mùi vị cũng không kém so với đậu xanh đâu." Dưới ánh mắt chờ mong của người đàn ông, quả nhiên Lãnh Tâm Nhiên nhẹ nhàng lắc đầu: "Không cần, cảm ơn." Vốn chỉ cần nói bấy nhiêu là đủ, nhưng khi thấy đôi mắt nghiêm túc của người đàn ông này, cô lại giải thích thêm: "Tôi không thích ăn đậu đỏ." Đúng vậy, từ lúc còn rất nhỏ, cô đã không thích mùi vị của đậu đỏ. Kỳ thực lúc trước cô rất thích mùi vị ngọt ngào ngây ngấy của thứ đó, nhưng mà… nhớ tới một số chuyện không tốt, mắt Lãnh Tâm Nhiên lóe lên, không muốn nghĩ tiếp nữa. "Tôi cũng có một người bạn giống như cô vậy, cô ấy rất ghét những thứ có đậu đỏ, còn cả rau cần nữa, cũng rất ghét." Tuy rằng không thể nhìn thấy mặt, nhưng dựa vào giọng nói có thể đoán ra được, hiện tại anh ta đang cười. Giọng nói của anh ta vốn trầm thấp, mang theo sự mê hoặc, nhưng khi nhắc tới người bạn kia, ngữ điệu lại trở nên nhu hòa. "Nhất định là một người bạn rất quan trọng." Lãnh Tâm Nhiên phát hiện, lúc ở cùng người đàn ông này, cô luôn muốn nói nhiều, hoàn toàn không giống với cô lúc thường. Người đàn ông thản nhên thừa nhận. "Ừ, đúng, là vị hôn thê của tôi." Ba chữ vị hôn thê, giống như tia chớp bổ xuống đầu Lãnh Tâm Nhiên. Cô đắm chìm trong nỗi kinh hoàn, không thể tự thoát ra được, đương nhiên cũng không chú ý thấy Văn Nhân Gia ở bên cạnh khi nghe đến ba chữ này cũng không giấu được vẻ kinh ngạc và giật mình. Sau đó, đề tài này cũng không được nhắc lại nữa. Lãnh Tâm Nhiên đã gạt bỏ khả năng mà mình nghĩ tới lúc trước. Nếu, người này thật sự là Á Á, vậy thì, tại sao lâu như thế mà cậu ấy vẫn không đến tìm mình? Không thể có chuyện Á Á có vị hôn thê mà lại không nói với cô... Thấy thời gian cũng không còn nhiều nữa, Lãnh Tâm Nhiên đứng dậy, nhìn người đàn ông tao nhã trước mặt, thản nhiên nói: "Tôi sẽ không quấy rầy thêm nữa, hôm nay rất cảm ơn anh." Người đàn ông cũng không giữ lại, chỉ kêu Văn Nhân Gia đưa cô về. Lãnh Tâm Nhiên từ chối đề nghị này, đã làm phiền người ta một lần rồi, cô không muốn làm phiền thêm lần thứ hai. Mỗi lần làm phiền, đều phải thiếu người ta một món nợ nhân tình, mà nhân tình lại là thứ quý giá nhất. Dì Tôn dẫn Lãnh Tâm Nhiên ra cửa, vừa nghe tiếng cửa khép lại, người mặc áo trắng ngồi trên sofa như bị kích thích, che miệng ho khan vài tiếng. Cơn ho kéo dài không dứt, ngay cả thở cũng không kịp, mãi đến khi cơn ho dịu bớt, người đàn ông mới tháo lớp mặt nạ trên mặt xuống, lộ ra khuôn mặt dịu dàng như ngọc. "Công tử, ngài không sao chứ?" Nhìn thấy công tử như vậy, Văn Nhân Gia cuống lên, vội đưa một ly nước ấm tới, cầm điện thoại lên chuẩn bị nhấn số. Sức khỏe của công tử luôn không tốt, nếu xảy ra chuyện gì đó, vậy thì... Người đàn ông khoát tay, ý bảo anh không cần sốt ruột, đến khi cơn ho tản đi, mới vội vàng nói: "Lập tức điều tra tin tức về Lãnh Tâm Nhiên cho tôi, từ nhỏ đến lớn, ngay cả những chi tiết nhỏ nhặt nhất cũng không được bỏ sót. Không phải nói cô ấy còn một người cha nuôi hay sao? Tìm người kia đến đây cho tôi, tôi có việc muốn hỏi ông ấy." Lúc nhìn thấy cô gái này anh đã cảm thấy rất kỳ quái, giống như đã từng quen biết vậy. Hiện giờ, sau khi nói chuyện với nhau, cảm giác này ngày càng trở nên rõ ràng. Anh nôn nóng muốn tìm được chứng cứ, để xác minh một chuyện. Cô biết Tô Á? Cô..... Nếu thật là như vậy, hành động khác thường của Dạ Mộc Thần cũng có thể giải thích rồ. Trong lòng Văn Nhân Gia cũng có rất nhiều nghi vấn muốn hỏi, thấy tình trạng của công tử đã khá lên đôi chút, mới do dự nói: "Công tử, vì sao tôi cảm thấy ngài đối xử với cô ấy rất đặc biệt? Còn vị hôn thê là sao, sao tôi chưa từng nghe nói công tử có vị hôn thê?" Lúc tới làm khác, Lãnh Tâm Nhiên đã nhắn tin cho Dạ Mộc Thần bảo anh đến đón mình. Đến khi cô ra khỏi tiểu khi, bóng dáng quen thuộc của chiếc Lamborghini đã chờ ở đó rồi. Vừa thấy bóng dáng quen thuộc kia, tâm trạng hoảng loạn của Lãnh Tâm Nhiên cũng dần bình tĩnh lại. Lên xe, Dạ Mộc Thần không hỏi cô sao lại ở đây. Anh chỉ yên lặng lái xe, mãi cho đến khi xe ngừng lại, Lãnh Tâm Nhiên mới mở miệng phá tan sự trầm mặc này. "Thần, em muốn biết, Á Á lúc trước, thật sự đã chết rồi sao?" Chuyện của Á Á, luôn là vết thương sâu thẳm nhất trong lòng cô. Đừng nói là nhắc tới, bình thường chỉ cần nhớ tới thì ngực lại nhói lên. Hiện giờ, rốt cuộc cô cũng có được dũng khí để hỏi đến, là do cô đã trưởng thành, hay do người đàn ông kia đã mang đến dũng khí cho cô. Ở góc độ Lãnh Tâm Nhiên không nhìn thấy, Dạ Mộc Thần thở dài một tiếng, anh biết, chuyện nên tới thì sẽ tới, rất nhiều khi, tránh né không thể giải quyết được vấn đề. Người anh yêu, không phải là mèo hoang nhỏ, mà là một nữ vương đang trưởng thành. Che chở cô, không phải là phương thức tốt nhất để yêu cô. "Chuyện này, chúng ta trở về rồi nói." Vốn đang nghĩ đến những chuyện xảy ra trong thời gian gần đây, giờ Nhiên đã nhắc đến, vậy thì đành phải liều mạng thực hiện kế hoạch này thôi. Chỉ là, lúc trước anh vẫn cho là tổ chức J có quan hệ với anh, nhưng dựa vào những tư liệu có được hiện tại, có lẽ ngay từ đầu, anh đã đi sai hướng. "Được." Cánh tay được Dạ Mộc Thần nắm lấy khẽ run lên, nhưng cuối cùng, Lãnh Tâm Nhiên vẫn cắn răng gật đầu. "Ăn cơm trước đi, sau đó trở về rồi nói. Chiều nay em không phải thi đúng không?" Mắt Lãnh Tâm Nhiên sáng lên, quyết đoán lắc đầu. Bấy giờ Dạ Mộc Thần mới yên tâm. Nhưng mà, nếu anh biết chiều nay Lãnh Tâm Nhiên không phải thi, nhưng lại có tiết học, đoán chừng là khóe miệng sẽ run rẩy. Dạ Mộc Thần đã đặt trước bàn ăn trong nhà hàng, bọn họ vừa đến, thức ăn đã được mang lên, chỉ trong nháy mắt, bàn đã đầy món. Hai người không nói chuyện, chỉ yên lặng gắp thức ăn. Lãnh Tâm Nhiên đang nghĩ câu chuyện sắp tới sẽ thế nào đây, suy nghĩ trong đầu hỗn loạn vô cùng, căn bản không màn đến việc nói chuyện. Còn Dạ Mộc Thần, lại đang suy nghĩ xem lát nữa nên nói ra chuyện này thế nào mới không khiến cô đau lòng. Chuyện của Tô Á, không chỉ là vết thương khoét sâu trong lòng Lãnh Tâm Nhiên, còn là một cái gai trong lòng anh. Nếu nói anh không hề ghen với mối quan hệ thân mật khắng khít của bọn họ, tuyệt đối là lời nói dối. Nhưng mà, cái anh thật sự để ý, không phải là thứ mà, mà là lo lắng, nếu người kia thật sự không chết, vậy thì, cho dù anh có vì nguyên nhân gì, cũng sẽ làm Nhiên bị tổn thương rất nặng. Tình yêu là ích kỷ, nhưng mà, nếu quá ích kỷ, thì tình yêu đó tuyệt đối không thể lâu bền. Về nhà, Lãnh Tâm Nhiên lập tức rót nước vào cặp ly tình nhân của hai người, sau đó ngồi trên sofa đối diện với Dạ Mộc Thần, chờ đợi anh nói ra chân tướng. Cầm một ít tư liệu đi ra khỏi phòng, Dạ Mộc Thần không đưa những thứ đó cho Nhiên, mà chỉ im lặng một chút rồi mở miệng: "Tô Á gặp chuyện không may vào ba năm trước, chuyện này chắc em còn nhớ." Lãnh Tâm Nhiên gật đầu. "Ba năm trước, hôm đó là sinh nhật Tô Á, bình thường vào sinh nhật của cậu ta, hai người các em luôn chúc mừng cùng nhau. Cho nên, từ sáng sớm, hai người đã ra ngoài rồi. Trong khoảng thời gian đó xảy ra chuyện gì, kỳ thực anh cũng không biết rõ lắm. Lúc anh nhận được tin đã là buổi tối, khi anh chạy đến thì em đã ngã trên đất hôn mê rồi. Ngoài xâu chuỗi em tặng cho Tô Á tìm được dưới lòng sông, còn có bộ quần áo cậu ta mặc lúc đó, trên quần áo đầy những lỗ đạn. Dạ Mộc Thần ngừng lại, bởi vì anh phát hiện, sắc mặt của Lãnh Tâm Nhiên ở phía đối diện đang vô cùng tái nhợt, ngay cả môi cũng không còn chút máu, bộ dáng yếu ớt này khiến Dạ Mộc Thần rất đau lòng. Ba năm qua đều như vậy, mỗi lần nói đến chuyện Tô Á, cô đều trở nên thất hồn lạc phách. Nhưng mà, có những chuyện, phải tự mình vượt qua mới được. Phải hơn mười phút sau, sắc mặt của Lãnh Tâm Nhiên mới đỡ hơn một chút. Tuy rằng vẫn còn tái nhợt, nhưng cặp mắt kia đã có lại ánh sáng. Yếu ớt ngẩng đầu lên, chống lại ánh mắt đầy ân cần của đối phương, cô cười nhẹ: "Sau đó thì sao? Vừa rồi đầu em đau quá, nhưng mà có rất nhiều chuyện vẫn không nhớ ra được, cả đầu chỉ toàn màu đỏ... Cái nỳ, có lẽ là máu của Á Á.." Trái tim Dạ Mộc Thần chùn xuống, quặn đau từng cơn. Không phải ghen, mà là đau lòng. Bởi vì chuyện của Tô Á, đã lâu rồi Nhiên không nở nụ cười. Người luôn luôn kiên cường như cô, đối với chuyện này, lại luôn chọn cách trốn tránh.