Hai ngày sau khi xảy ra chuyện ở văn phòng viện trưởng, trường học đều yên bình, không phát sinh bất cứ chuyện gì. Mấy người Triệu Nghị đều cho rằng chuyện này đã xong, thậm chí còn lên kế hoạch đi đâu đó để ăn mừng, vì đã thoảt khỏi một cái vận xấu. Nhưng mà, ngay lúc đó, khi mấy người bọn họ đang nghỉ giữa giờ (kỳ thi của một số khoa vẫn chưa kết thúc, cho nên sẽ xuất hiện tình huống vừa học vừa thi), thì có người mặc đồng phục cảnh sát đi đến trước cửa. Phòng học vốn đang ồn ào náo nhiệt trong nháy mắt liền trở nên yên tĩnh, hai ba cảnh sát nhìn quanh phòng học. Trong phòng học có mấy trăm người, liếc mắt một cái, đông nghìn nghịt, tất cả đều là đầu người, muốn tìm được mục tiêu phải nói là chuyện khó hơn lên trời. Tất cả mọi người đều nhìn xem mấy cảnh sát đó nói chuyện với giáo viên, sau đó giáo viên đi lên bục giảng, mở danh sách ra xem, mở miệng: "Cho hỏi em Lãnh Tâm Nhiên là em nào?" Ánh mắt mọi người đột nhiên thu hồi, sau đó không hẹn mà cùng quét về một hướng khác. Nhìn đến mấy ngồi trên ghế kia, cho dù mấy cảnh sát kia tự nhận kiến thức mình rộng rãi cũng không nhịn được mà âm thầm thán phục. Mấy học sinh này, nam có nữ có, nam tuấn nữ mỹ, là một tổ hợp thần kỳ. Tổ hợp kia, cho dù xuất hiện ở nơi này, đều sẽ hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Mà trong mấy người kia, một nữ sinh tóc dài bị vây ở giữa trở nên đặc biệt bắt mắt. Làn da trắng nõn trơn mềm, ngũ quan tinh xảo, cằm hơi nâng lên, con ngươi đen nhánh lóe ra tia sáng khiến cho người ta buốt đến tận xương. Lúc ánh mắt mọi người quét tới, cô chỉ chớp mắt một cái, khiến cho những người đó đều thu hồi tầm mắt theo bản năng, không dám tiếp tục nhìn thẳng nữa. Bộ dáng này, cho dù là kẻ ngốc cũng đoán được, cô chính là mục tiêu lần này, Lãnh Tâm Nhiên! Lăng Vũ vốn đang gục trên bàn học ngủ say sưa, cảm giác được không khí chung quanh bỗng chốc trở nên khẩn trương, lập tức tỉnh lại, nghi hoặc nhìn người bên cạnh: "Sao thế?" Đáng tiếc, không có ai trả lời cho cậu. Tất cả mọi người đều khẩn trương nhìn mấy bóng dáng đang từ từ đi về phía mình, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập. Trong mấy người, Lãnh Tâm Nhiên là lạnh nhạt bình tĩnh nhất. Thấy mấy người đó xuất hiện, cô đã đoán được có chuyện gì rồi. Cho nên cũng không chút để ý, chỉ đứng lên, giọng điệu lạnh như băng: "Tôi là Lãnh Tâm Nhiên, có chuyện gì sao?" Cảnh sát đi đầu là một phụ nữ ba bốn chục tuổi, ánh mắt sắc bén, diện mạo là cái loại người khắc nghiệt, lòng dạ hẹp hòi trong truyền thuyết kia. Nghe thấy Lãnh Tâm Nhiên nói chuyện, phản ứng đầu tiên của bà ta là nhíu mày, bộ dáng rất không hài lòng: "Có người báo án nói cô phạm tội cố ý gây thương tích, xin theo chúng tôi một chuyến." Lời này vừa nói ra, cả phòng học đều rộ lên. Tội cố ý gây thương tích? Tội danh này đối với sinh viên đại học mà nói cũng không mấy xa lạ, nhưng mà, đáng sợ ở chỗ, chuyện này lại xảy ra ngay bên cạnh mình, trên người bạn học của mình. Trong lòng bọn họ, bản thân Lãnh Tâm Nhiên chính là một sự tồn tại vô cùng thần bí. Khải giảng được một học kỳ, số lần cô đi học có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng những chuyện cô đã làm cứ một chuyện lại tiếp thêm một chuyện. Muốn nói tân sinh viên nào phong vân nhất năm nay, tuyệt đối chính là Lãnh Tâm Nhiên. Đối với một nhân vật phong vân thần bị lại cao thâm khó lường như thế, bọn họ đều rất hiếu kỳ. Hiện giờ cư nhiên nghe được Lãnh Tâm Nhiên phạm tội cố ý gây thương tích, tâm tình lúc này đại khái chỉ có thể dùng từ kinh hãi để hình dung. Nếu dùng thân phận của một bạn học cùng lớp, đối với Lãnh Tâm Nhiên, kỳ thực trong lòng bọn họ đều mang theo chút bài xích, chủ yếu là vì đối phương quá thần bí, quá cao thâm khó lường, khoảng cách với bọn họ quá xa xôi. Nhưng nếu xét đến những mặt khác, thì lại thấy sùng kính. Bởi vì có sự tồn tại của Lãnh Tâm Nhiên, nên khi đứng trước mặt những đàn anh đàn chị bọn họ đều có thể tự tin. Không để ý đến những thanh âm hít khí không ngừng nối tiếp nhau, Lãnh Tâm Nhiên vẫn hờ hững như trước, khóe miệng thậm chí còn vẽ ra một đường cong mờ: "Cố ý gây thương tích? Nhiều nhất cũng chỉ có thể nói là tình nghi thôi đúng không? Thậm chí ngay cả tội danh cũng đã định xong rồi, tốc độ cũng nhanh thật đấy!" Ngữ khí của cô nhàn nhạt, thành công khiến cho nữ cảnh sát đi đầu kia thay đổi sắc mặt. Sắc mặt của bà ta biến đổi không ngừng, như muốn phản bác gì đó, nhưng thấy chung quanh có nhiều người xem như vậy, đành phải cố gắng nhịn xuống, cuối cùng chỉ có thể cố gắng phun ra mấy chữ: "Xin theo chúng tôi một chuyến." Đối với chuyện đi đến cục cảnh sát, Lãnh Tâm Nhiên cũng không thấy gì. Dù sao trước đó cô cũng đã đi vài lần, tuy rằng không tính là khách quen của cục cảnh sát, nhưng tuyệt đối không tính là xa lạ. Không chừng, cô còn là sinh viên đi đến cục cảnh sát nhiều nhất đại học Yến Kinh nữa. Tuy rằng bọn họ chỉ kêu một mình Lãnh Tâm Nhiên đi, nhưng cuối cùng vẫn có một đám người theo sau. Triệu Nghị, Lăng Vũ, Lam Kỳ Nhi, ai cũng không muốn bỏ qua cơ hội này. Đến cục cảnh sát, Lãnh Tâm Nhiên còn chưa kịp nhìn thấy ai đã bị giam vào phòng tối. Tuy rằng mấy người Triệu Nghị đều lên tiếng kháng nghị, nhưng nữ cảnh sát bưu hãn kia căn bản là không thèm để ý đến, để cho người ta nhốt Lãnh Tâm Nhiên liền đi vào văn phòng. Dưới tình huống như vậy, mấy người Triệu Nghị cũng không hoảng lên. Nhưng người phản ứng kịp đầu tiên, vẫn là Lam Kỳ Nhi đã bắt đầu nhận sự huấn luyện của Lãnh Tâm Nhiên. Khi nhìn thấy Lãnh Tâm Nhiên bị nhốt, cô lập tức lấy di động ra gọi điện thoại cho Thẩm Quân. Sau khi nghe được thanh âm trầm thấp của Thẩm Quân, tâm trạng vốn đang hoảng loạn trong nháy mắt liền bình tĩnh trở lại. Cô tin, chỉ cần có anh ở, Tâm Nhiên tuyệt đối không có chuyện gì. Trong trên ghế dựa trong phòng tối, Lãnh Tâm Nhiên biết những căn phòng này đều là cục cảnh sát dùng để thẩm vấn tội phạm không thành thật. Cả căn phòng chỉ có một cửa sổ nhỏ, bốn góc đều có camera, hoàn toàn không thể dùng nhân quyền đển nói. Lãnh Tâm Nhiên vốn cho là mình chỉ đến đây nghỉ ngơi mấy giờ, không nghĩ tới còn chưa đế nửa giờ, đã có người đi vào. Người tới chính là Phượng Lệ, vài ngày không thấy, vết thương trên mặt cô ta đã sắp lành, mặc đồng phục cảnh sát, thật đúng là giống như đến để thẩm vấn. Nhìn thấy Lãnh Tâm Nhiên, mặc dù Phượng Lệ có chút kinh ngạc nhưng vẫn nhịn không được mà lộ ra nụ cười đắc ý: "Lãnh Tâm Nhiên, rốt cuộc mày cũng rơi vào tay tao rồi. Lần này, tao muốn cho mày còn sống tiến vào, đã chết đi ra." Lãnh Tâm Nhiên liếc xéo cô ta một cái, tiếp tục dựa đầu vào vách tường, hai mắt khép hờ. Bộ dáng không chút để ý thế này, khiến cho sắc mặt của Phượng Lệ trở nên khó coi. Nhưng cô ta cho Phượng Lệ chỉ cố ra vẻ liều chết chống đỡ mà thôi, căn bản là không thấy được chút không hợp lý nào, tiếp tục đắc ý nói: "Nhưng mà, dựa vào chuyện chúng ta là bạn học với nhau, chuyện này cũng không phải là không còn đường sống để thương lượng. Chỉ cần mày dập đầu xin lỗi tao, sau đó nhường Triệu Nghị và Lăng Vũ cho tao làm bạn trai, chuyện này tao sẽ rộng lượng coi như xong." Nếu nói lúc trước Lãnh Tâm Nhiên vẫn không có phản ứng gì, thì lúc này khóe miệng của cô đã không nhịn được mà run rẩy. nói nửa ngày, Phượng Lệ chống đối mình, mấu chốt là trên người hai tên nhóc Triệu Nghị và Lăng Vũ? Nhưng muốn cùng lúc ăn hết cả hai người bọn họ, khẩu vị, cũng không khỏi hơi lớn nhỉ! "Chỉ cần cô có bãn lãnh đó!" Lãnh Tâm Nhiên thản nhiên nói. "Đội phó, chúng ta làm như thế có phải là không tốt lắm không. Trực tiếp nhốt người vào đó, nếu cấp trên hỏi đến, vậy....." Một người đàn ông gầy teo nổi lên dũng khí, lắp bắp nói. Đội phó trong lời anh ta, đúng là nữ cảnh sát đi đầu Phượng Lan, là đội phó đội cảnh sát hình sự. "Có sao chứ? Gì mà nhốt người vào? Các cậu thấy cái gì sao? Tôi nói cho các cậu biết, chuyện này do tôi phụ trách, nếu có ai không có mắt xen vào việc của người khác, đừng trách tôi không khách khí!" Nói xong, còn tức giận ném xấp tài liệu trên tay xuống bàn. Chồng văn kiện này, kỳ thật chính là hồ sơ của Lãnh Tâm Nhiên. Những thông tin trên đó cơ bản đều rất rõ ràng, nữ sinh tên Lãnh Tâm Nhiên, là con của một gia đình đơn thân bình thường, cho dù có làm ầm lên, cũng không gây ra được chuyện gì. Chỉ là mọi chuyện đều có ngoại lệ. Ngay khi bà ta vừa nói xong, di động vang lên, vừa nhấn phím nghe xong đã nghe thấy một tiếng thét chói tai từ trong di động truyền đến, sau đó là tiếng cầu cứu mang theo tiếng nức nở: "Cô ơi, mau tới giúp cháu, cháu sắp bị đánh chết rồi!" Thanh âm này, bà ta vừa nghe đã cứng người, đúng là Phượng Lệ. Nhưng mà, không phải lúc này Lệ Lệ đang ở trong phòng tối sao? Sao lại..... Chẳng màng đến chuyện khác, Phượng Lan đẩy người đang chắn ở trước mặt ra, nhét súng lục vào eo, xông thẳng ra ngoài. Nhìn từ cửa sổ nhỏ vào, bên trong căn phòng tối như mặc, không thể nhìn thấy cái gì. Nhưng mà có thể nghe được từng trận rên la thảm thiết, nhân viên cảnh sát canh giữ bên ngoài cũng lộ ra dáng vẻ băn khoăn, muốn nói lại thôi, như là muốn đi xem sao lại thế này, nhưng vì cố kị nên chỉ có thể đứng bên ngoài, đi qua đi lại. Đợi đến khi Phượng Lan đến, nhân viên cảnh sát kia giống như tìm được cứu tinh, xông qua: "Đội phó, chuyện này, chuyện này....." Lúc trước cậu ta nhận được tin tức, cô gái mặc đồng phục cảnh sát vừa bước vào, là người thân của đội phó. Tuy rằng không phải nhân viên cảnh sát thì không thể bước vào phòng tối, nhưng cô ta đã mặc đồng phục cảnh sát, chỉ cần không có người vạch trần thì sẽ không ai phát hiện ra vấn đề nhỏ này. "Sao lại thế này? Băng theo dõi đâu?" Nghe thấy tiếng hét thảm thiết của Lệ Lệ, trái tim Phượng Lan co rút lại, đây là đứa con duy nhất của anh trai cô, từ nhỏ đã là tiểu công chúa trong nhà, hiện giờ lại hét thảm như thế, nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó rất khủng bố. Vừa nhắc đến chuyện này, trên mặt nhân viên cảnh sát kia đã lộ ra một biểu cảm kỳ quái: "Chuyện đó, hình như là camera bị nhiễu, không thể quay được gì hết." "Cái gì?" Phượng Lan kinh hãi. Chẳng quan tâm đến chuyện khác, trực tiếp bước lên mở cửa. Nhưng đáng chết, chỉ có thể nói Phượng Lan đã tự nâng đá đập chân mình. Lúc trước bà ta lo Lãnh Tâm Nhiên bỏ chạy, cho nên lúc vào đã trực tiếp khóa trái cửa, hiện giờ căn bản là không thể mở từ bên ngoài. Đập đập cửa gọi tên Phượng Lệ, nhưng chỉ có thể nghe được tiếng kêu thảm thiết và tiếng khóc nức nở, cả buổi cũng không có ai đáp lại. Dưới tình huống như vậy, Phượng Lan căn bản là không thèm để ý đến chuyện gì nữa, lùi lại vài bước sau đó hung hăng đá một cửa vào cánh cửa. Nhưng mà, cửa phòng tối sao có thể dùng một cước để đá văng được chứ? Ngay lúc đó, Phượng Lan nghĩ đến cây súng ở hông mình, thậm chí không thèm suy xét gì nhiều, không nhìn đến ánh mắt kinh ngạc của cấp dưới bên cạnh, trực tiếp cầm súng bắn vào ổ khóa.