Vốn tất cả mọi người không chú ý đến tình huống trên trận đấu, bởi vì cuộc tranh tài thật sự quá kịch liệt, tâm tình của tất cả mọi người cũng bị kéo căng. Nhưng sau khi nghe thấy Lãnh Tâm Nhiên gầm lên giận giữ, có người tinh mắt phát hiện tình huống có phần không ổn. Đặc biệt là một vài nữ sinh, chứng kiến tình huống quý công tử mình thầm mến vẻ mặt đau khổ ngã xuống, bắt đầu điên cuồng hét ầm lên. Vương Hán vốn đang cản cầu, theo âm thanh thấy Lăng Vũ nằm ngã trên đất. Nào còn để ý việc này, một tay đẩy mấy người trước mặt ra, điên cuồng hướng Lăng Vũ hét lên: "Lăng tiểu tử, cậu làm sao vậy?" Trọng tài cũng phát hiện sự việc không bình thường, thổi còi tạm dừng trận đấu. Thừa dịp này Lãnh Tâm Nhiên nhanh chóng vọt tới. "Như thế nào?" Thấy tình trạng của Lăng Vũ, Lãnh Tâm Nhiên cũng biết có điểm không ổn. Mặc dù động tác vừa rồi của Thượng Dã Tiểu Thứ Lang rất bí mật, nhưng cũng chạy không thoát ánh nhìn của cô, nên hình vi mờ ám của hắn đều bị Lãnh Tâm Nhiên thu lại. Lăng Vũ vùng vẫy muốn đứng lên, thương thế trên người cũng không phải rất nghiêm trọng, chỉ đau một chút, cộng thêm ngang hông bị tên Tiểu Quỷ Tử kia đụng, có chút đau. Nhưng so với vết thương trên cánh tay hắn, cũng không đáng kể. "Cánh tay." Lăng Vũ nâng một cánh tay của mình lên, sắc mặt trắng bệch: "Sư phụ..." Hắn vốn muốn nói là tên Tiểu Quỷ Tử dùng ám chiêu , nhưng còn chưa kịp nói ra đã nhìn thấy Lãnh Tâm Nhiên thẳng hướng Thượng Dã Tiểu Thứ Lang mà đi. Thượng Dã Tiểu Thứ Lang đang dùng một loại ánh mắt hả hê nhìn thảm trạng bên này. Hắn đã sớm biết, thân thể thằng nhóc này tuyệt đối không sánh kịp mình. Đối với cường độ rèn luyện thân thể của mình, hắn luôn rất có lòng tin, theo suy đoán của hắn, hiện tại tên nhóc mặt trắng chướng mắt đó tuyệt đối có thể rời sân rồi. Mà mấy tên dư lại... Cặp mắt hạt đậu từ trên mấy người Lãnh Tâm Nhiên, Triệu Nghị quét qua, mang theo vài tia khinh thường. Hắn không thèm để vào mắt! Đang lúc hắn có phần không khống chế được nụ cười trên mặt mình, Thượng Dã Tiểu Thứ Lang đột nhiên nhìn thấy nữ sinh đã phá rối hắn trên Hội trường đi tới. Môi mỏng khẽ mím, ngũ quan tinh xảo không biểu hiện tâm trạng gì. Nhưng chính dáng vẻ này lại làm Thượng Dã Tiểu Thứ Lang theo bản năng hít một hơi thật sâu. "Vừa . . . . . . "(Lãnh Tâm Nhiên lưu loát nói một tràng N Ngữ phá vỡ trầm mặc. Người ở chỗ này biết tiếng N rất ít, phần lớn mọi người đều là vẻ mặt mờ mịt nhìn cảnh tượng trước mắt. Nhưng rõ ràng những lời Lãnh Tâm Nhiên nói chắc chắn không phải lời gì tốt. Bởi vì tất cả mọi người đều thấy, Tiểu Quỷ Tử đang lộ ra nụ cười hả hê bỗng dưng như bị người ta trực tiếp hất mực nước lên mặt, cả khuôn mặt đen lại, hơn nữa càng ngày càng có khuynh hướng nghiêm trọng thêm. Lời Lãnh Tâm Nhiên nói thật ra rất đơn giản, chính là: "Đây chính là thực lực của mấy người? Dựa vào ám chiêu giành thắng lợi còn có thể hài lòng thành bộ dáng này, thật là mở mang kiến thức!" Nói xong, không để ý đến khuôn mặt táo bón của Tiểu Quỷ Tử, xoay người rời đi. "Đứng lại!" Thượng Dã Tiểu Thứ Lang gầm thét sau lưng cô, nhưng Lãnh Tâm Nhiên vẫn bước đi như cũ, thậm chí cũng không có bất kỳ dấu hiệu dừng lại, đi thẳng tới bên cạnh Lăng Vũ. Giáo Y (Giáo viên y tế) đã tới, xác định tình trạng gãy tay của Lăng Vũ. Rất dễ nhận thấy, loại gãy xương này mặc dù sẽ không lưu lại di chứng, nhưng cuộc tranh tài này cũng không thể tiếp tục. Tâm tình mấy người Vương Hán xuống thấp. Ngay cả Đông Phương Di, trong lòng mơ hồ lo lắng. Theo tính khí Thượng Dã Tiểu Thứ Lang, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cơ hội trước mắt này. Huống chi, điều kiện của hắn chính là trong King phải có một người ra sân, chẳng lẽ hắn muốn... Đông Phương Di quan sát bốn người còn lại của King. Ba nam một nữ, trong đó nữ bị cô trực tiếp loại bỏ. Đây là suy nghĩ rất bình thường, người bình thường cũng sẽ không đem nữ sinh cùng Bóng rổ liên hệ với nhau. Huống chi, đây là một phương diện nam nhân là chủ đạo, về nữ sinh, có thể nữ sinh có thể chơi bóng rổ nhưng so sánh với nam sinh, tuyệt đối không thể ! Trong ba người, Triệu Nghị cao nhất, nhưng nhìn dáng vẻ đang say mê cầm máy tính của hắn, rất dễ nhận thấy hắn không hề hứng thú với bóng rổ. Hai người khác, chiều cao đều trên 1m7. Bộ dáng nhao nhao muốn thử, nhưng sau khi thấy Lăng Vũ bị thương thì lại có phần khiếp đảm. Quả không sai, đang lúc Đông Phương Di rối rắm suy nghĩ người nào thay Lăng Vũ ra sân, phiên dịch của Thượng Dã Tiểu Thứ Lang liền mở miệng: "Bạn học Thượng Dã Tiểu Thứ Lang đề nghị tiếp tục tranh tài. Bên Yến Đại có thể phái một người nữa ra sân, nhưng phải là thành viên của King." Lời Phiên dịch vừa dứt, sân thi đấu liền vang lên một mảnh thổn thức. Tên Thượng Dã Tiểu Thứ Lang không khỏi quá vô sỉ rồi, ngoài mặt nghe như hắn rất rộng rãi cái gì cũng nhượng bộ, nhưng trên thực tế. . . . . . Điều kiện của hắn. . . . . . Người có thể thi đậu Yến Đại đều không phải kẻ ngốc, há lại không nhìn ra ba nam sinh còn lại bên King không biết chơi bóng rổ? Duy nhất một Triệu Nghị có ngoại hình tương đối tiếp được, trên tay vẫn đang cầm máy tính, cũng chỉ sau khi biết Lăng Vũ bị thương mới cất máy tính đi xem tình trạng Lăng Vũ. Sắc mặt Đông Phương Di hết sức khó coi. Cô có thói quen mọi việc đều nắm trong tay, nhưng hiện tại, Thượng Dã Tiểu Thứ Lang luôn nhiều lần khiêu chiến cực hại nhẫn nại của cô, khiến chuyện tình phát triển theo chiều hướng cô không dự liệu được. Đầu tiên là tranh tài game, sau là trận bóng rổ này, hơn nữa… nghe ý tứ Lãnh Tâm Nhiên, Lăng Vũ bị thương là do hắn giở trò quỷ. Chỉ là đáng tiếc, bởi vì căn cứ theo quy tắc hữu nghị, máy theo dõi của sân bóng rỗ không mở, không cách nào đem tình huống đưa ra, cũng không có cách nào kiểm chứng chân tướng sự tình. Thôi, đám người kia chắc chăn không thắng nổi! Dù sao ở phần trò chơi đã thắng, coi như ở phương diện bóng rổ có thua cũng không sao. Đang lúc cô chuẩn bị tùy tiện gọi một người ra sân, phát hiện nam sinh tên Triệu Nghị đang dùng một loại ánh mắt đồng tình nhìn Thượng Dã Tiểu Thứ Lang đang dương dương tự đắc giống như con khỉ trên sân. Trên thực tế, không chỉ có Triệu Nghị, liền Lăng Vũ đang tiếp nhận trị liệu của Giáo Y cũng dùng loại ánh mắt như nhìn đứa ngốc nhìn Thượng Dã Tiểu Thứ Lang. Thật là ngu ngốc a, tự lấy đá đập vào chân mình, rất nhanh, rồi sẽ biết hành động đó là ngu xuẩn cỡ nào! Đông Phương Di cũng không biết tại sao bọn hắn lại lộ ra nét mặt kia, không phải tình huống bây giờ đối với bọn họ rất bất lợi sao? Vậy tại sao. . . . . . Sau một giây, cặp mắt đẹp của Đông Phương Di đột nhiên trợn to. Bởi vì cô thấy, Lãnh Tâm Nhiên đi tới bên cạnh Lăng Vũ nói gì đó. Sau đó nhìn thấy Lăng Vũ ngồi dậy, trực tiếp đem áo chơi bóng rổ trên người cởi ra. Hành động này khiến một loạt nữ sinh điên cuồng hét chói tai. Bộ dáng Lăng Vũ vốn là xinh đẹp kiểu âm nhu, nhưng vóc người của hắn rất đẹp. Mặc áo vào còn không nhìn ra, nhưng cởi trần liền phát hiện đường cong của hắn rất đẹp mắt. Da trơn mềm màu trắng sữa, nhưng bắp thịt rất rắn chắc, cơ ngực cũng phát triển, hấp dẫn như vậy, hấp dẫn đến người ta phải chảy nước miếng. Thời điểm bọn gái mê trai như nổi điên thét chói tai, Lăng Vũ lại có một hành động làm người ta khó hiểu. Hắn thế nhưng đem áo chơi bóng vừa cởi đưa cho Lãnh Tâm Nhiên bên cạnh. Chẳng lẽ hai người bọn họ là một đôi? Nhóm người đều phóng ra ánh mắt bát quái, cho nên lập tức số người bát quái đã tăng lên theo cấp số nhân rồi. Mà hành động của Lãnh Tâm Nhiên càng làm mọi người không hiểu ra sao. Cô không phải đem áo của Lăng Vũ ôm vào trong ngực mà là trực tiếp mặc vào. Vốn hôm nay cô chỉ mặc quần cộc cùng áo T shirt đơn giản, áo chơi bóng của Lăng Vũ lại rất lớn, mặc trên người 1m6 mấy như cô, trực tiếp che khuất quần cộc, chỉ lộ ra hai chân thon dài thẳng tắp. Cách ăn mặc này phù hợp với dáng người mảnh khảnh của cô, còn có một phong vị khác, một loại ngây thơ hấp dẫn. Tức thì, có rất nhiều nam sinh hướng về đôi chân thon dài trắng nõn kia mà chảy nước miếng. "Chủ tịch, cô ấy chuẩn bị làm gì vậy?" Một nữ sinh trong Hội học sinh tò mò hỏi. Đông Phương Di cũng chỉ có thể mờ mịt nhìn Lãnh Tâm Nhiên. Cô nữ sinh này, cho cô một loại cảm giác nhìn không thấu. Lãnh Tâm Nhiên lại mặc áo chơi bóng của Lăng Vũ, chuyện này khiến Triệu Nghị thiếu chút nữa đem máy tính trên tay trực tiếp ném bay. Không chỉ có hắn, Lam Kỳ Nhi và Đông Phương Hiểu cũng kinh ngạc nhìn vẻ mặt thản nhiên của Lãnh Tâm Nhiên. Căn cứ theo hiểu biết của bọn họ với Lãnh Tâm Nhiên, biết cô là người thích sạch sẽ, hơn nữa cô còn có một bạn trai đẹp đến " kinh thiên địa khiếp quỷ thần ", cô làm sao lại ở trước mặt mọi người làm ra chuyện mập mờ như vậy? Triệu Nghị đã đoán được một phần về tính toán của Lãnh Tâm Nhiên, mà mấy người Lam Kỳ Nhi hoàn toàn mờ mịt. Họ gặp qua Lãnh Tâm Nhiên đánh nhau, gặp qua Lãnh Tâm Nhiên chơi game, nhưng là, chưa bao giờ gặp qua cô chơi bóng rổ! "Đợi lát nữa đưa cậu đi bệnh viện." Nói những lời này với Lăng Vũ xong, trên người mặc quần áo chơi bóng, Lãnh Tâm Nhiên bỏ qua mấy trăm ánh mắt đi tới bên cạnh sân thi đấu, nói với trọng tài: "Đổi người!" Trọng tài bị khí thế của cô hoàn toàn áp đảo, mặc cho Lãnh Tâm Nhiên đi vào sân. Những người khác bị hành động này của cô dọa cho rớt cằm, muốn chơi bóng rổ? Cả Đông Phương Di cũng không nhịn được mở to hai mắt, môi đỏ mọng hé mở, một dáng vẻ bị đả kích cực lớn. Mấy người chơi bóng rổ kia đều có tính khí khá nóng nảy, huống chi tình huống bây giờ quả thật rất nghiêm trọng. Vương Hán cũng không kịp quan tâm đối phương là một tiểu nữ sinh xinh xắn, trực tiếp đi tới, trầm mặt nói: "Mặc dù biết quan hệ của em cùng Lăng tiểu tử không tệ, muốn báo thù cho hắn. Nhưng bóng rổ không phải trò đùa, em cứ rời sân. Yên tâm đi, mấy người bọn anh hoàn toàn có thể giải quyết bọn Tiểu Quỷ Tử này!" Mặc dù không thấy hành động mờ ám của Thượng Dã Tiểu Thứ Lang, nhưng đã chơi bóng rổ nhiều năm như ậy, Vương Hán há có thể không biết khúc mắc trong đó. Nếu như không phải bởi vì đối phương là nói đến "Quan hệ ngoại giao", hắn đã sớm ném bóng vào mặt hắn ta rồi! Thật ra, trong lòng hắn lúc này cũng nén một bụng hỏa, muốn mượn thời gian kế tiếp triệt để phát tiết một phen! Đối mặt với lời nhắc nhở tốt bụng của Vương Hán, Lãnh Tâm Nhiên cũng không mở miệng giải thích gì. Cô luôn luôn thích dùng phương thức trực tiếp nhất để giải thích quyết định của mình. Cho nên, giả vờ như không nghe được mấy lời của Vương Hán.