Qua kỳ huấn luyện quân sự là đến khoảng thời gian các xã đoàn tuyển chọn người mới. Là đại học tốt nhất Trung Hoa, đại học Yến Kinh cho dù là ở phương diện nào thì cũng có thể được xem là tốt nhất cả nước. Việc tuyển người mới của các xã đoàn cũng long trọng hơn nhiều so với các trường học khác. Trước khi các xã đoàn tiến hành tuyển chọn, ban quản lý xã đoàn của trường đã triệu tập tất cả những người phụ trách của các xã đoàn đến tham dự cuộc họp, cải chính và thông qua các quy tắc mà tất cả các xã đoàn phải tuân theo. Vì muốn chiêu mộ các thành viên mới, nên người phụ trách của tất cả các xã đoàn đều nghĩ ra những biện pháp, để cho việc chiêu mộ của mình trở nên khác biệt thu hút ánh mắt của mọi người. Trong lúc diễn ra sự kiện tuyển người mới của các xã đoàn, đã xảy ra một sự kiện. Tuy từng xã đoàn đều có người phụ trách riêng, nhưng rất nhiều xã đoàn kỳ thật đều thuộc về cùng một thế lực. Đằng sau những xã đoàn này, kỳ thực cũng tồn tại một thế lực làm ảnh hưởng lớn đến cục diện. Các gọi là người phụ trách xã đoàn, kỳ thật chỉ là con rối che mắt người ngoài mà thôi, những người trong hội sinh viên, mới là người nắm quyền chân chính. Là một người yêu thích máy tính trung thành, sau khi biết tin xã toàn chiêu sinh người mới, Triệu Nghị không chút do dự liền đăng ký vào xã đoàn máy tính. Sau đó, trong buổi tham gia hoạt động đầu tiên ở xã đoàn, đã phát ra hào quang chói lóa, trở thành nhân vật phong vân trong đám tân sinh viên. Rất nhiều người đều nói, đại học là một xã hội thu nhỏ, vậy thì, một cái xã đoàn, cũng là một xã hội thu nhỏ. Trong lần tỉ thí đó, Triệu Nghị đã thắng một đàn anh năm ba, giành danh hiệu quán quân. Tuy lúc ấy rất nhiều cao thủ trong xã đoàn đều không tham gia, nghĩ muốn cho những sinh viên mới một cơ hội để biểu hiện. Nhưng thân làm đàn anh áp trận cư nhiên lại bị sinh viên mới đánh bại, chuyện này, khiến cho Triệu Nghị trở thành cái gai trong mắt của một số người. Triệu Nghị cũng không để việc này trong lòng, dù sao, cậu vốn là vì tinh thông máy tính mới được đặc cách trúng tuyển vào đại học X. Nếu ngay cả trận đấu nhỏ ấy cũng không thắng được, vậy thì còn lấy danh hiệu thiên tài máy tính làm gì nữa? Đàn anh kia tên Ngô Thụy, tuy là sinh viên năm ba, đã trải qua đào tạo chuyên nghiệp, nhưng lại không có thiên phú kinh người, mà bình thường cũng không quá chăm chỉ học tập, chỉ có thể nói là tiêu chuẩn bình thường! Nhưng mà, những sinh viên năm nhất này, trên cơ bản gần như không biết cái gì, đối với máy tính, cũng chỉ biết mở máy tắt máy chơi vài trò chơi thôi. Xét ra, Ngô Thụy được xem là ưu tú rồi. Cũng chính vì nguyên nhân này, người phụ trách xã đoàn mới có thể đồng ý giao việc này cho hắn phụ trách. Những năm trước cũng là như vậy, chọn một xã viên năm ba bậc trung đến áp trận, tạo chút uy hiếp cho những xã viên mới. Cũng chỉ có thể trách vận số Ngô Thụy đen đủi, rất không dễ dàng mới tới lượt hắn xuất trận phô trương thanh thế, không nghĩ tới cư nhiên lại gặp tên biến thái Triệu Nghị này, cho nên chỉ có thể gặp bi kịch thôi. Lúc ấy hắn cố nén sự tức giận và ganh tị không phát tác ra ngoài, nhưng đến đêm lại kêu gọi mấy anh em đến chặn Triệu Nghị vào một góc đánh cho một trận. Từ sau khi kỳ huấn luyện quân sự kết thúc, mỗi ngày Triệu Nghị đều chạy đến giao lưu tình cảm với Lãnh Tâm Nhiên. Diện mạo Triệu Nghị không tệ, cộng thêm tính tình lại tốt, nên quan hệ với những bạn học trong lớp Lãnh Tâm Nhiên rất tốt, đặc biệt là ba người trong phòng ngủ của cô, đều có ấn tượng rất tốt với Triệu Nghị. Trong đó, tính cách của Sơ Hạ và Triệu Nghị là ăn ý nhất, hai người thậm chí còn trao đổi cả số di động, thường hẹn đi chơi với nhau. Tin tức về Triệu Nghị, Lãnh Tâm Nhiên biết được qua miệng của Sơ Hạ! Hai ngày liên tiếp, Triệu Nghị không hề xuất hiện trước mặt Lãnh Tâm Nhiên. Lãnh Tâm Nhiên cũng không quá để ý, mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình, không thể yêu cầu cậu ta xuất hiện mỗi ngày được. Nhưng mà, đến tốt, Sơ Hạ tìm cô, khóc nói Triệu Nghị bị đánh. Lần này, Lãnh Tâm Nhiên nổi giận thật. Triệu Nghị là người duy nhất trong lớp F vào trường này với cô, ở lớp F, ngoại trừ Dung Thiếu Tuyệt đã đi Mỹ, cảm tình giữa cô và Triệu Nghị là tốt nhất! Ngay cả lúc huấn luyện quân sự, cũng là Triệu Nghị chạy đến lớp cô, luôn đứng về phía cô, thậm chí còn ngầm làm rất nhiều chuyện. Cậu ta lại bị đánh? Người nào lớn mật như vậy? Lãnh Tâm Nhiên hướng về phía Sơ Hạ gầm lên. Tuy hiện tại là sinh viên đại học, mà còn là đại học tốt nhất cả nước, nhưng cực kỳ hiển nhiên là loại khí chất cường bạo ở sâu trong nội tâm của Lãnh Tâm Nhiên vẫn chưa bao giờ mất đi. Vừa nghe thấy tin Triệu Nghị gặp chuyện không may, cảm giác đầu tiên của cô chính là muốn đem tên hung thủ đánh đến kêu cha gọi mẹ, ngay cả cha mẹ hắn cũng nhận không ra. Sơ Hạ bị dọa cho ngây ngốc, nhìn vẻ mặt hung dữ của Lãnh Tâm Nhiên, ngơ ngác không biết nên phản ứng thế nào. Vẫn là người gần đây luôn đi cùng Lãnh Tâm Nhiên - Lam Kỳ Nhi phục hồi tinh thần lại đầu tiên, nổi lên dũng khí giữ chặt Lãnh Tâm Nhiên đang sát khí tỏa ra bốn phía lại, nhỏ giọng trấn an vài câu, lại kêu Sơ Hạ cẩn thận nói rõ mọi chuyện một chút. Sơ Hạ cũng chỉ vừa nghe tin Triệu Nghị bị đánh, vốn cô định tìm Triệu Nghị đi chơi, nhưng Triệu Nghị lại nói mình có việc. Trên đường gặp được một bạn cùng phòng với Triệu Nghị mới biết được tin cậu bị đánh. Còn căn nguyên sự tình là như thế nào, kỳ thật cô cũng không rõ lắm. Không đợi Sơ Hạ nói xong, Lãnh Tâm Nhiên đã xoay người chạy ra ngoài. Lam Kỳ Nhi sửng sốt, nhìn điện thoại di động, ví tiền, chìa khóa còn ở trên bàn, vội vàng cầm lấy rồi đuổi theo. Đông Phương Hiểu và Sơ Hạ nhìn nhau, hai người cũng không chút do dự, theo sát bọn họ ra cửa. Bất quá phải nói là tốc độ của Lãnh Tâm Nhiên cực kỳ nhanh, sau khi Sơ Hạ và Hiểu ra cửa, chỉ thấy Lam Kỳ Nhi đứng ngay cửa, bóng dáng Lãnh Tâm Nhiên thì không thấy đâu. Thật ra thì Lãnh Tâm Nhiên cũng không biết phòng ngủ của Triệu Nghị ở đâu, vừa chạy vừa gọi điện thoại cho Triệu Nghị. Lần đầu gọi thì Triệu Nghị không bắt máy, lần thứ hai thì có người trả lời, bất quá thanh âm nghe qua có phần chột dạ: "Nữ vương............ Mình.........." "Phòng ngủ của cậu ở đâu?" Thanh âm của Lãnh Tâm Nhiên rét lạnh như băng. Triệu Nghị kinh ngạc, sau đó bắt đầu hốt hoảng: "Nữ vương, có chuyện gì ngày mai nói không được sao? Giờ trởi đã tối rồi, mình ngủ, không tiện lắm." Thế này, Lãnh Tâm Nhiên càng khẳng định Triệu Nghị đã xảy ra chuyện, nếu không dựa vào sự tôn kính của cậu ta với mình, tuyệt đối sẽ không nói ra những lời này. "Triệu Nghị, tôi cho cậu ba giây, nói, phòng ngủ của cậu ở đâu? Nếu không, về sau cũng đừng tới gặp tôi nữa." Sau khi nghĩ thông suốt điểm ấy, thanh âm của Lãnh Tâm Nhiên càng thêm băng giá. Triệu Nghị bị hù sợ: "Nữ vương, mình......." "Một......." "Hai........" Ngay khi Lãnh Tâm Nhiên đang cau mày chuẩn bị đếm tiếng thứ ba, Triệu Nghị liền thỏa hiệp: "Nữ vương, hiện tại mình không có ở phòng ngủ, mình ở bệnh viện. Ở bệnh viện trung tâm, bất quá mình đã không có việc gì rồi." Không đợi Triệu Nghị nói xong, Lãnh Tâm Nhiên liền trực tiếp cúp máy. Sau đó xoay người đi về phía cửa trường học. Đến cửa trường học, trùng hợp có một chiếc taxi đang đỗ ở đó, bất quá bên cạnh đang có một nam sinh đang chuẩn bị bước lên xe. Lãnh Tâm Nhiên trực tiếp bước tới, chen lên trước nam sinh bên cạnh, nhanh chóng lên xe, sau đó nói với lái xe đang ngây người: "Bệnh viện trung tâm." Tốc độ của cô thật sự quá nhanh, đợi cho đến khi nam sinh kia hồi phục tinh thần lại, xe đã chạy xa rồi. Bất quá, cậu ta nhớ kỹ diện mạo của cô gái vừa cướp taxi của mình. Nghe giọng điệu của cô, hình như là đến bệnh viện nào đó, nếu đã vậy, vậy thì cứ để cô ấy đi trước đi. Nam sinh lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ, sau đó tiếp tục đứng ở ven đường đón xe. Triệu Nghị hiển nhiên biết tính cách của Lãnh Tâm Nhiên, biết không thể ngăn cản được. Hiện tại việc có thể làm, chỉ có lập công chuộc tội. Cho nên sau khi cúp điện thoại liền nhắn số phòng của mình qua. Sau khi Lãnh Tâm Nhiên xuống xe liền trực tiếp lên lầu đến phòng bệnh của Triệu Nghị, vừa mở cửa liền nhìn thấy Triệu Nghị bị quấn thành xác ướp đang nằm trong phòng. Gia cảnh Triệu Nghị cũng không tệ, cho nên ở phòng bệnh đơn. Hiện giờ trong phòng ngoại trừ cậu ra còn có một nam sinh khác, hẳn là bạn cùng phòng của cậu. "Nữ vương........." Vừa thấy Lãnh Tâm Nhiên hấp tấp vọt vào phòng bệnh, Triệu Nghị muốn khóc. Nữ vương lo lắng cho mình như vậy khiến cậu rất cảm động, thật ra, nếu loại cảm động này lát nữa phải dùng một cái giả bi thảm để trả, cậu tình nguyện không cần nữ vương lo lắng cho mình như vậy. "Triệu Nghị, cậu có bạn tới, vậy mình về trước đây." Nam sinh kia cảm thấy bầu không khí giữa Triệu Nghị và nữ sinh này có phần kỳ quái, vội vàng thu dọn những thứ trên bàn rồi lựa chọn bỏ trốn. "Sao lại thế này?" Lãnh Tâm Nhiên đi đến trước giường bệnh, để ý thấy trên đầu, tay, chân của Triệu Nghị đều có những vết thương không giốngnhau, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo chìm xuống trong nháy mắt, thanh âm của lạnh đến mức khiến cho người ta cảm giác như đang ngồi trước một cái quạt trong mùa đông. Triệu Nghị trưng vẻ mặt cầu xin ra, cậu biết nữ vương chắc chắn là đang tức giận. Chết tiệt, là ai báo với nữ vương chuyện này chứ, rõ ràng cậu đã yêu cầu giấu kỹ lắm rồi mà. Nhưng mà, chuyện đã đến mức này, cậu biết, nếu như mình mà còn cố giấu diếm nữa, kết cục sẽ vô cùng thảm. Cho nên đành dựa vào chút thông minh mà lựa chọn thẳng thắn. Tôi hôm đó bầu trời tối đen, tầm mắt mơ hồ, căn bản không thấy rõ diện mạo của những người đánh mình. Nhưng trước khi hôn mê cậu có nghe được một thanh âm dường như đã từng quen biết, kết nối cả câu chuyện lại, rất nhanh liền tìm ra được đáp án. Chuyện bị đánh này, khẳng định có liên quan đến chuyện cậu bộc lộ tài năng ở xã đoàn. "Người kia tên gì?" Nghe Triệu Nghị kể xogn, Lãnh Tâm Nhiên bắt lấy một vấn đề không tha. Triệu Nghị đã đoán được sẽ như vậy, thậm chí cậu còn nghĩ thật sự là phong thủy luân hồi, ngày đó cậu để cho các anh em trong lớp F đánh cho gã huấn luyện viên kia một trận, không nghĩ tới bây giờ liền tới mình bị đánh. Thật sự là, báo ứng mà! "Tên Ngô Thụy, là đàn anh năm ba. Hiện giờ là một cán sự của xã đoàn máy tính, tôi hôm đó mình nghe thấy giọng của anh ta. Mình nghĩ chuyện này có quan hệ với anh ta." Triệu Nghị thành thật khai báo. "Ngô Thụy?" Lãnh Tâm Nhiên nhíu mày, ghi nhớ cái tên này vào lòng, sau đó thề sẽ cho những người này một bài học. Cô đã sớm xem chuyện của Triệu Nghị là chuyện trong nhà, người một nhà bị khi dễ, nếu cô làm lão Đại mà lại không có chút phản ứng, vậy thì cũng không cần làm lão Đại nữa rồi! "Vết thương thế nào rồi? Bác sĩ nói sao?" Lãnh Tâm Nhiên lại hỏi những vấn đề quan trọng khác. Triệu Nghị nhẹ nhàng nở nụ cười: "Không có gì. Bác sĩ nói mình chỉ bị thương ngoài da, bọn họ chắc chỉ muốn cho mình một bài học thôi, xuống tay cũng không quá nặng, chẳng qua đều là những vết thương ở nơi dễ thấy, cho nên có chút khó gặp người mà thôi."