Nghe thấy bụng mình kêu lên, Mộc Vân Phong lúng túng nhìn Hồng Thanh cười cười, bưng chén canh lên uống một hớp cạn sạch. Thấy Mộc Vân Phong uống xong, Hồng Thanh lại múc thêm một chén nữa cho cô. Mộc Vân Phong uống liên tục ba chén mới để xuống không uống nữa, sau đó thấy Hồng Thanh chưa rời đi thì hỏi: "Anh có chuyện muốn nói sao?" Hồng Thanh vừa nghe Mộc Vân Phong hỏi, khẽ nhíu lông máy hỏi: "Sao cô biết tôi có chuyện muốn nói?" "Anh vẫn ngồi ở đây chờ tôi uống xong canh gà, ngoại trừ có lời muốn hỏi tôi, chẳng lẽ sẽ còn có chuyện khác?" Mộc Vân Phong nhìn Hồng Thanh, hỏi ngược lại. Cô cũng biết Hồng Thanh không phải là người không có việc gì để làm, rảnh rỗi đến sinh sự. Cho nên anh ta đợi ở chỗ này, đợi cô uống canh xong, đây nhất định là có nguyên nhân, có mục đích. "À." Bị Mộc Vân Phong hỏi ngược lại, Hồng Thanh sờ sờ vào mũi mình, sau đó nhìn Mộc Vân Phong nói: "Tôi muốn biết rốt cuộc cô là ai, hôm đó tại sao lại ở trên sông?" "Anh muốn biết sao?" Mộc Vân Phong nhìn Hồng Thanh cười nhẹ, nhìn vẻ phấn chấn trên mặt anh ta, lúc này mới chậm rãi mở miệng: "Không thể trả lời." "Cô?" Hồng Thanh vừa nghe Mộc Vân Phong nói, đột nhiên đứng bật dậy, gương mặt tức giận đến đỏ bừng. Anh ta còn cảm thấy cô gái này xinh đẹp, không nghĩ rằng cô ta lại trêu chọc anh. Nghĩ đến anh ta đường đường là thư ký của Chủ tịch tập đoàn Hồng thị, lúc nào thì phải chịu đựng thua thiệt bởi một cô gái? Trước đây các cô gái có cô nào mà không muốn tự động đưa tới cửa nịnh bợ tâng bốc anh ta, nhưng hôm nay lại bị cô gái này gài bẫy. Sớm biết vậy anh cũng không cứu cô ta rồi. "Tôi làm sao? Muốn biết thì tự mình đi thăm dò đi, tôi tin tưởng dựa vào năng lực của Hồng thị, nhất định có thể tra ra được thân phận của tôi." Mộc Vân Phong hoàn toàn không thèm để ý đến Hồng Thanh kia đang giận xanh mặt, đổ thêm dầu vào lửa. "Cô? Hừ!" Hồng Thanh đang suy nghĩ gì đó chỉ vào mặt Mộc Vân Phong, cuối cùng không nói gì thở phì phì rời đi. Nếu như bọn họ có thể tra được, anh ta còn cần hỏi cô sao? Hồng Thanh càng nghĩ càng giận, vừa nghĩ tới mình đã từng động lòng với cái cô gái không biết tốt xấu này, trong lòng liền khó chịu. Lúc cứu cô ta lên, lão đại bảo anh tra lai lịch của cô ta, nhưng mấy ngày trôi qua hoàn toàn không tra ra cái gì cả, cho nên hôm nay anh muốn tự mình đến hỏi cô ta rốt cuộc là ai? Muốn chính miệng cô ta nói cho anh biết, như vậy anh cũng không cần đi thăm dò. Nhưng không nghĩ đến cô ta lại không nói với anh, còn bảo anh tự đi thăm dò, thật là tức chết anh mà. Hồng Thanh càng nghĩ càng giận, tay hung hăng vỗ mạnh lên tay lái, giống như không phải vỗ vào tay lái, mà là vỗ Mộc Vân Phong. Sau khi Hồng Thanh rời đi, phòng của Mộc Vân Phong phòng rốt cuộc cũng yên tĩnh, cô nằm trên giường, ngủ thật ngon giấc, sau đó từ trên giường, bò dậy. Cô nghỉ ngơi tốt rồi, nên suy nghĩ chuyện làm sao rời khỏi chỗ này. Cô biết Hồng Bưu sớm muộn sẽ tra ra thân phận của mình, một khi thân phận của cô bại lộ, như vậy nhất định là cô muốn đi cũng không đi được. Đến lúc đó không biết Hồng Bưu sẽ đối phó với cô thế nào đây. Cho nên cô phải mau trốn thoát, càng nhanh càng tốt, tốt nhất là lúc bọn họ còn chưa tra ra được lập tức chạy đi, như vậy cô liền tự do. Mộc Vân Phong nhẹ nhàng đi tới cạnh cửa, mở cái lỗ nhỏ trên cửa phòng lên, đảo mắt nhìn ra ngoài, đảo qua một vòng sắc mặt lập tức khó coi. Chỉ thấy ngoài cửa phòng của cô có hai tên giữ cửa, mặt lãnh khốc đứng thẳng tắp. Ngoại trừ trước cửa phòng của cô, trên hành lang cũng đứng đầy cả đám người, rõ ràng là đề phòng mình bỏ trốn. Mộc Vân Phong biết Hồng Bưu không phải thằng ngốc, mình xuất hiện ở trên sông anh ta nhất định sẽ đoán được có thể có liên quan đến ngọc bội bị trộm.