Vừa nghe y tá trả lời, trong lòng Mộc Vân Phong cả kinh, sao mình lại mê man lâu như vậy. Không biết bọn Hỏa các cô thế nào rồi, có biết tình trạng bây giờ của mình hay không.
Nghĩ tới đây, Mộc Vân Phong lại hỏi: "Vậy em biết ai đã đưa chị đến bệnh viện không?"
"Nghe nói là Chủ tịch của bọn em đưa tới, cụ thể thì em cũng không rõ lắm." Cô y tá nhỏ áy náy nhìn Mộc Vân Phong, trên mặt lộ ra nụ cười ngượng ngùng.
Cô không thấy người đưa Mộc Vân Phong tới, chẳng qua là nghe được lúc các cô ý tá khác tám chuyện. Nói cái gì mà bệnh nhân trong phòng bệnh này rất được Chủ tịch coi trọng, không những tự mình đưa tới, mà còn phái rất nhiều người tới bảo vệ cô.
"Chủ tịch mà em nói là ai?" Nghe cô y tá nhỏ nói, Mộc Vân Phong cảm thấy đau đầu. Chủ tịch? Rõ ràng không thể nào là Phượng Như Ảnh, vậy nếu như không phải Phượng Như Ảnh sẽ không phải là người của Hồng thị chứ, chẳng lẽ là Hồng Bưu?
Nghĩ vậy, Mộc Vân Phong dồn sức ngồi dậy hỏi: "Bệnh viện này không phải là của Hồng thị chứ?"
"Chị nói không sai, bệnh viện này chính là của Hồng thị, mà Chủ tịch chính là Hồng Bưu. Nhưng anh ấy chính là kim cương Vương Lão Ngũ đó, chị không biết đâu mấy chị em trong bệnh viện của bọn em đều hâm mộ chị đó. Nghe nói hôm đó không ngờ Chủ tịch lại tự mình bế chị vào đây."
Vừa nói đến Hồng Bưu gương mặt của cô y tá nhỏ đã lộ vẻ mê đắm, giống như Hồng Bưu là tình nhân trong mộng của các cô.
"Hâm mộ chị?" Mộc Vân Phong vừa nghe lời nói của cô y tá nhỏ, hết chỗ nói rồi. Mình bây giờ là phạm nhân của kẻ khác đó, còn hâm mộ sao? Thật không biết phải hình dung thế nào với mấy cô nàng háo sắc này nữa.
Hèn chi lúc cô y tá nhỏ mới vừa vào cửa, cô thấy giống như có một bóng đen đứng ngoài cửa, lúc đầu còn tưởng rằng là ảo giác, bây giờ nghĩ người nọ nhất định là người Hồng Bưu phái tới để giám sát mình.
Xem ra phải tự nghĩ cách, nhanh chóng trốn đi mới được. Nghĩ tới đây, Mộc Vân Phong nhìn cô y tá nhỏ cười hỏi: "Khi nào chị mới có thể xuất viện?"
"Cái này khó nói được, phải xem tình hình phục hồi của chị, nhất là vết thương trên đầu chị, bọn em còn phải kiểm tra xem có phải chấn động não hay không." Cô y tá nhỏ trả lời Mộc Vân Phong với vẻ mặt thành thật.
"Được, chị hiểu rõ rồi, cám ơn em."
"Nếu như chị có vấn đề gì, có thể nhấn cái chuông này, em lập tức tới liền." Cô y tá nhỏ giúp Mộc Vân Phong thay thuốc xong, thì đi ra ngoài.
Y tá mới vừa đi một lát, cửa phòng mở ra lần nữa, đi vào lần này là một người đàn ông, mặc dù Mộc Vân Phong không biết, nhưng đã xem qua tài liệu của anh ta, biết người đến chính là Hồng Thanh thư ký của Hồng Bưu.
Hồng Thanh nhận được điện thoại của cô y tá nhỏ, mới biết được Mộc Vân Phong đã tỉnh, lúc này mới tới xem cô một chút. Nói thật cô gái này rất có sức hút, làm cho người mắt cao hơn đầu như anh ta cũng suýt chút nữa trầm luân.
"Anh là ai?" Nhìn Hồng Thanh đi vào, Mộc Vân Phong giả bộ không biết hỏi, đôi mắt tràn đầy đề phòng nhìn đối phương, cô không biết lúc này Hồng Thanh đến là muốn làm gì?
"Tôi tên là Hồng Thanh, tới thăm cô một chút, nhân tiện mang cho cô chút đồ ăn." Hồng Thanh nhìn vẻ đề phòng trong mắt Mộc Vân Phong, cười nhạt, đi tới đầu giường để túi đồ trên tay lên đầu tủ.
Đó là một bình giữ nhiệt, vừa mở nắp ra, hơi nóng bốc lên, tỏa ra một mùi thơm phức. Mộc Vân Phong vừa nghe cũng biết đó là mùi canh gà.
Mộc Vân Phong quay đầu nhìn Hồng Thanh lấy ra cái chén nhỏ từ trong túi, múc ra hơn nửa chén canh gà. Sau đó đưa đến bên cạnh cô nói: "cô chưa ăn gì vài ngày nay rồi, nhất định là đói bụng rồi."
Mộc Vân Phong liếc nhìn Hồng Thanh, không nhìn ra anh ta có ý tứ gì khác, cũng không khách sáo nữa, nhận lấy chén lập tức uống canh. Vừa uống mới biết mình thật sự đói bụng, vừa rồi còn không cảm thấy, lúc này bị canh gà hấp dẫn, bụng lập tức kêu lên.
Truyện khác cùng thể loại
177 chương
71 chương
27 chương
10 chương