Mà những người đó, cũng sẽ không nói đạo lý gì với bạn, chỉ cần cản đường phát tài của bọn họ, dù là bạn là ông trời, cũng dám ra tay, huống chi bọn họ chỉ là một nhân viên bảo vệ nho nhỏ. Nghĩ tới mấy anh em ngày hôm qua bị thương cho đến bây giờ vẫn còn nằm ở trong bệnh viện, là một đám bảo vệ lạnh sống lưng. Bọn họ cũng sợ mình sẽ giống mấy người kia bị người phía trước gây thương tích. Mặc dù bây giờ nhìn lại, hai người trước mặt đang liều mạng chạy trốn, nhưng bọn họ có thể nhìn thấy, người phía trước không đơn giản, bằng không cũng sẽ không đi ra đến bên ngoài mới bị phát hiện. Hơn nữa phát hiện này là một người trong bọn họ, lỡ đụng bố trí tia hồng ngoại. Nếu như không phải như vậy, thì đoán chừng bọn họ đã sớm chạy trốn mất tiêu rồi. Tuy rằng biết phía trước rất nguy hiểm, nhưng nhân viên bảo vệ không còn đường lui, bọn họ chỉ có thể đuổi về phía trước. Nếu để cho hai người này chạy thóat, bọn họ cũng đừng nghĩ sống nữa. Ban đầu bọn họ đã thề ở trước mặt cấp trên, bây giờ cho dù phía trước là núi đao là biển lửa, bọn họ cũng phải nhảy, cũng phải đuổi theo. Vì mạng sống của mình, nhân viên bảo vệ nhà triển lãm dùng hết sức, cộng với đủ sức ngựa, hai chân vung vẩy liều mạng đuổi theo phía trước. Mà cách đó không xa, tiếng còi của cảnh sát, truyền vào trong tai mọi người càng lúc càng rõ. Nghe được tiếng còi cảnh sát, nhân viên bảo vệ đuổi đến đó càng hăng say hơn, mà hai người chạy trốn ở phía trước gương mặt lại buồn bực. Mộc Vân Phong thầm nói: những người này có thể không cần chuyên nghiệp như vậy hay không, bọn họ cũng không phải là trộm đồ của những người đó, tội gì liều chết đuổi theo bọn họ không thả chứ. Vì ông chủ bán mạng đến mức đó à. Nhưng trong lúc Mộc Vân Phong âm thầm lẩm bẩm, thì nhóm người sau lưng không chỉ không thả chậm tốc độ, mà ngược lại giống như đánh máu gà, chạy nhanh hơn. Chết tiệt, sao mấy người này chạy nhanh như vậy chứ. Mộc Vân Phong quay đầu liếc nhìn những người đó sau lưng, nhìn thấy bọn họ cách mình càng lúc càng gần, không khỏi thầm mắng một tiếng. Theo lộ trình, bọn họ chạy cũng không chỉ một hai cây số, nhưng mà đám bảo vệ chết tiệt này lại vẫn đang đuổi theo ở phía sau. Càng làm cho Mộc Vân Phong buồn bực chính là, cái địa phương quỷ quái này tha tới tha đi, đều là ngõ hẻm, lại không nhìn thấy một cái cửa ra. Điểm này quả thật làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi, nếu như cô đoán không lầm, vùng địa phương lớn như vậy đều là thuộc về địa bàn tập đoàn Hồng thị, nếu không sẽ không tìm được một cái cửa ra. Bởi vì trên đường này, bọn họ cũng đã nhìn thấy không ít cửa, nhưng đáng tiếc đều bị phong kín rồi. Cho nên bọn họ chỉ có thể buồn bực mà chạy về phía trước. Chạy một khoảng cách thật dài, lẽ ra bọn họ đã sớm rời khỏi phạm vi nhà triển lãm, nhưng lại không thể ngờ đến là không tìm được lối ra. Buồn bực nhé, buồn bực. Lúc này Mộc Vân Phong hối hận rồi, thiếu chút nữa đã đem ruột hối hận đến xanh luôn, lúc ấy làm sao cô lại tin tưởng Phượng Như Ảnh như vậy, cứ như vậy chạy theo anh ta tới đây. Hiện tại thì tốt rồi, chạy một đường như vậy, thiếu nước nghiêm trọng không nói, cho dù ngừng lại nghỉ một lát, cũng không thể được. Bởi vì nhân viên bảo vệ này vẫn theo sát không nghỉ, căn bản không cho bọn họ cơ hội nghỉ ngơi. Mộc Vân Phong không thể không lên tinh thần mười phần, tiếp tục chạy. Mà lúc này Phượng Như Ảnh giống như biết suy nghĩ của Mộc Vân Phong, giọng nói nhàn nhạt từ phía trước truyền đến: "Kiên trì một chút nữa, chúng ta rất nhanh liền có thể thoát hiểm rồi." Giọng điệu tuy nhàn nhạt, mang theo lạnh như băng đặc biệt của Phượng Như Ảnh, nhưng lại khiến tinh thần Mộc Vân Phong hòan tòan phấn chấn. Mới vừa rồi cô không nghe lầm chứ, Phượng Như Ảnh nói là rất nhanh liền có thể thoát hiểm rồi hả? Cô có phải có thể lý giải là, bọn họ rất nhanh là có thể chạy thóat rồi.