Cô không nghĩ tới người tung hoành hắc đạo không địch thủ như Phượng Như Ảnh, cũng sợ cảnh sát. "Anh rốt cuộc muốn chạy đi đâu? Có thể nghỉ một lát hay không?" Mộc Vân Phong vừa chống eo, vừa thở hổn hển. Cô vẫn chạy phía sau Phượng Như Ảnh, thậm chí đã quên hỏi anh muốn chạy đi đâu. Đoạn đường này chạy tới đâu, Mộc Vân Phong không có chú ý, chỉ biết phương hướng sơ sơ. Nhưng bây giờ thả chậm bước chạy, mới phát hiện dường như Phượng Như Ảnh đã chạy vào ngõ cụt. Lần này Mộc Vân Phong bắt đầu nghĩ: sẽ không xui xẻo như vậy chứ? Phượng Như Ảnh này hẳn là đầu óc có vấn đề rồi, sao lại chạy đến địa phương này. Chỗ này vừa nhìn chính là bất lợi với bọn họ, ở lại sẽ bị bảo vệ và cảnh sát tới, cho dù bọn họ có chắp cánh cũng không thể bay được. "Không muốn bị bắt thì chạy nhanh một chút cho tôi." Phượng Như Ảnh nói cũng không quay đầu lại, anh không phải là không biết, bọn họ chạy rất lâu rồi, biết Mộc Vân Phong mệt mỏi. Không chỉ có cô ấy, chính mình cũng mệt mỏi. Nhưng bây giờ bọn họ ngoại trừ chạy, cũng không có lựa chọn khác, trừ phi ở chỗ này chờ đối phương tới bắt. "Đáng ghét" Mộc Vân Phong thấy Phượng Như Ảnh căn bản không nghe được lời của mình, bộ dạng không ngừng lại nghỉ ngơi, không thể làm gì khác hơn là chạy lần nữa. Nhưng mà trong lòng của cô cũng đang đánh trống, cô không biết chạy kiểu này, rốt cuộc là chạy lên trời, hay là có cánh cũng không bay được. Nhưng đã đến mức này, đã chạy đến nơi này, sẽ không thể quay đầu lại. Bởi vì Mộc Vân Phong biết, quay đầu lại tuyệt đối là một con đường chết. Hiện tại cô chỉ có đem mạng đem hi vọng đặt lên trên người Phượng Như Ảnh, hi vọng phán đoán của anh ta chính xác, hi vọng tương lai đang chờ bọn họ. Cũng may Mộc Vân Phong không phải là tiểu thư nũng nịu, bình thường cũng hay rèn luyện, cho nên chút mệt mỏi này cô vẫn còn chống đỡ được. Nhìn Phượng Như Ảnh cách mình càng ngày càng xa, Mộc Vân Phong hít sâu một hơi rồi tăng nhanh tốc độ, đuổi theo phía anh ta. Trước mặt mặc dù Phượng Như Ảnh vẫn chạy về phía trước, cũng không quay đầu lại, nhưng tầm mắt anh cũng không ngừng quét về phía Mộc Vân Phong ở phía sau. Vừa bắt đầu thấy Mộc Vân Phong dừng lại nghỉ ngơi, còn lo lắng cô ấy sẽ theo không kịp. Trong lòng rối rắm có nên bỏ rơi cô gái này hay không. Nhưng bây giờ thấy cô gái này, rất có tiềm lực, còn có nghị lực, mệt mỏi đến như vậy rồi, nhưng vẫn liều mạng chạy theo mình. Không tệ, rất tốt. Phượng Như Ảnh hơi nhếch khóe miệng, cố ý thả chậm bước, vì muốn Mộc Vân Phong có thể theo kịp. Hai người chạy ở phía trước, một đòan nhân viên bảo vệ tối om om ở phía sau đang liều mạng đuổi theo. Trường hợp hòanh tráng này có thể so với trường đua đại hội thể dục thể thao, mấy người chạy ở phía trước, phía sau có một đoàn cổ động viên đuổi theo cố gắng lên. Nhân viên bảo vệ nhà triển lãm liều mạng đuổi theo phía trước, chạy đến mức hai chân tê dại, giống như không phải là của mình. Nhưng, bọn họ cũng không có ý dừng lại. Bởi vì bọn họ biết nhất định phải ngăn hai người này lại, nếu như bọn họ trốn, vậy bọn họ không chỉ không có chén cơm, thậm chí cả tánh mạng cũng khó giữ được. Nhớ ngày đó bọn họ đi tới nơi này làm bảo vệ nhà triển lãm này, tất cả đều hướng về phía lương cao này. Vì lương cao, rất nhiều người đều tới nộp đơn, bọn họ phải vượt qua rất nhiều, mới nhận được chức vị này. Vốn còn nghĩ việc này nhẹ nhõm, dễ lăn lộn, lại không nghĩ rằng một cuộc triển lãm, thiếu chút nữa liều cái mạng già. Bọn họ giờ mới biết, lương cao này cũng không phải dễ lấy như vậy, bọn họ phải làm tốt chuẩn bị tùy thời liều mạng. Bởi vì có thể tới nơi này trộm đồ đều là lăn lộn ở trên hắc đạo đấy.