Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn, trong mắt từ từ dâng lên vẻ khâm phục. Vẫn là lần đầu tiên anh thấy được có người có thể cùng đánh nhau với lão đại mình lâu như vậy, hơn nữa còn là một người phụ nữ cho tới bây giờ anh chưa thấy qua. Anh đã từng xem thường phụ nữ, ngay cả lúc vừa rồi đối đầu với Mộc Vân Phong cũng là xem thường. Dù cho Mộc Vân Phong bẻ cánh tay anh, anh cũng không thừa nhận Mộc Vân Phong mạnh hơn anh, cảm thấy là bởi vì mình có ý xem thường Mộc Vân Phong. Nhưng bây giờ thấy nửa giờ trôi qua, mặc dù Mộc Vân Phong dần dần rơi vào thế yếu, nhưng có thể đánh nhau với Hồng Bưu thời gian lâu như vậy, đã là vô cùng không dễ dàng. Ít nhất là mạnh hơn nhiều so với các huynh đệ trong bang. Hồng Thanh đã từng thấy qua mấy lần Hồng Bưu chỉ dạy quyền pháp cho huynh đệ trong bang, mấy huynh đệ trong bang có thể coi là cao thủ đẳng cấp, nhưng mới có mấy chiêu lại thua Hồng Bưu. Mà cô gái trước mắt này, ít nhất đã chống lại Hồng Bưu mười mấy chiêu thậm chí trên trăm chiêu, lúc này mới bắt đầu có dấu hiệu yếu thế, không thể không nói cô gái này có đủ mạnh mẽ. Hồng Thanh đang suy nghĩ, nếu như Mộc Vân Phong không phải là phụ nữ, mà là đàn ông như vậy nhất định cũng sẽ trở thành một nhân vật giống như Hồng Bưu. Nếu như gia nhập giới hắc đạo, ít nhất cũng sẽ là bá chủ một phương. “Nhưng mà?” Y tá nhỏ bị Hồng Thanh kéo đến một góc, nhưng trong mắt lại tản ra ý lo lắng. Cô thật sự rất lo lắng cho Mộc Vân Phong, đừng bảo là vết thương trên đầu chị ấy chưa lành, dù cho chị ấy không có bị thương, đánh nhau với một người đàn ông nhất định sẽ thua thôi. Bởi vì cho dù thể lực, hay là vóc dáng thì Hồng Bưu cũng mạnh hơn nhiều so với Mộc Vân Phong, bọn họ căn bản là không cùng một cấp bậc. “Cô đừng lo lắng vớ vẩn nữa, cô nàng kia không yếu đuối như cô tưởng đâu.” Không biết vì sao Hồng Thanh thấy vẻ lo lắng trong mắt y tá nhỏ, trong lòng có chút khó chịu. Cô ta cũng chỉ mới ở trong bệnh viện vài ngày, y tá nhỏ này không quen không biết cô ta nhưng lại lo lắng cho cô ta như thế. Anh đang nghĩ không phải cô ta đã cho y tá nhỏ liều thuốc mê hồn rồi chứ. “Hừ, đàn ông các người không có người nào tốt hết.” Lúc này y tá nhỏ mới nói với Hồng Thanh, nhưng rất không thiện cảm, nghĩ đến anh ta và Hồng Bưu là cùng một loại thì trong lòng rất khó chịu. Cô cảm thấy đàn ông mà xem thường phụ nữ thì không có ai tốt hết, thiệt thòi là vừa rồi cô còn lo lắng cho cánh tay của người đàn ông này đấy. Bây giờ nhìn lại người đàn ông này cũng không có tình cảm giống như Hồng Bưu vậy, cô cũng không thèm quan tâm cánh tay của Hồng Thanh nữa, đôi mắt chăm chú nhìn chằm chằm Mộc Vân Phong, lo lắng chị ấy bị thương. “Cái cô này sao lại như vậy hả?” Hồng Thanh vừa thấy chỉ vì một câu nói y tá nhỏ này lại không để ý tới mình, trong lòng càng thêm khó chịu, không biết là có cảm giác gì đối với Mộc Vân Phong nữa. Y tá nhỏ không nghe Hồng Thanh nói nữa, đứng ở một bên hồi hộp chú ý hai bên đang giao chiến. Thấy nắm đấm của Hồng Bưu sẽ đánh trúng người Mộc Vân Phong, trái tim nhất thời nhảy lên tới cổ họng, lấy tay che mắt mình lại, không dám nhìn. Cô thấy, một đòn của Hồng Bưu dùng bao nhiêu là sức lực, đừng nói là Mộc Vân Phong chỉ là một cô gái, cho dù là đàn ông bị Hồng Bưu đánh trúng cũng khẳng định không dễ chịu. Y tá nhỏ không cam tâm che mặt, he hé ngón tay ra, xuyên qua khe hở nhìn về phía hai bên đang đánh nhau. Cho đến khi thấy Mộc Vân Phong khom người xuống tránh được một đòn kia, mới thở phào nhẹ nhõm, buông tay che mặt ra, tiếp tục nhìn lại. Động tĩnh trong phòng rốt cuộc cũng khiến cho hai tên giữ cửa ở bên ngoài chú ý, một người trong đó đẩy cửa đi vào. Thấy trong phòng hai người đang đánh nhau, miệng há thành hình chữ O. Anh ta chẳng thể ngờ tới lão đại của mình lại hăng hái như vậy trực tiếp động thủ với cô gái này. Nói thật mặc dù bọn họ đối với cô gái này không có cảm tình gì, chỉ là thấy lão đại đích thân động tay, thật sự rất kinh hãi. Trong ấn tượng của bọn họ, lão đại vẫn là người lãnh khốc, bọn họ gần như chưa từng thấy anh ta ra tay, ngoại trừ hướng dẫn chỉ bảo cho huynh đệ trong bang, ở bên ngoài chưa bao giờ thấy anh ta đánh nhau với người nào đâu. Đang lúc tên giữ cửa bước ra, trong phòng y tá nhỏ đột nhiên kêu lên “A.” một tiếng, vội vàng chạy đến giữa phòng.