Hồng Thanh thấy, Mộc Vân Phong đánh trúng lão đại mình đúng là đánh lén. Mà để cho cô đánh lén thành công nguyên nhân chính là nhỏ y tá này, cho nên anh mới tức giận với cô ý tá nhỏ. Nghe Hồng Thanh quở mắng mình, lúc này y tá nhỏ mới cúi đầu nhìn thấy có người ngồi dưới đất, nhìn kỹ lại thấy tay của anh ta xụ xuống đất. Bệnh nghề nghiệp lập tức trổi dậy nói với anh ta: “Tay của anh trật khớp rồi, để tôi giúp anh băng bó lại.” Y tá nhỏ nói, rốt cuộc lại làm cho Hồng Thanh đang xem cuộc chiến phục hồi tinh thần lại. Trên cánh tay truyền tới một hồi đau nhức, làm cho anh nghĩ đến chuyện bị Mộc Vân Phong bẻ cho trật khớp, sắc mặt cực kỳ khó coi. Hồng Thanh nhìn cô y tá một chút, lại nhìn cánh tay của mình một chút, lại nhìn hai bên đánh nhau, trong khoảng thời gian ngắn khó có thể lựa chọn, không biết là theo cô y tá đi băng bó cánh tay, hay là tiếp tục ở chỗ này nhìn cho thỏa. Nói thật, Hồng Thanh không có chút thiện cảm nào với Mộc Vân Phong, anh sợ mình đi rồi Mộc Vân Phong lại bày ra quỷ kể gì nữa, lão đại mình lại bị thiệt thòi. Nhưng nếu không đi, thì cánh tay trật khớp này của anh lại đau âm ỷ, cũng đủ để anh phải chịu đựng. Vừa rồi còn không cảm thấy, nhưng kể từ lúc cô y tá nhỏ này nhắc qua, lại có cảm giác cánh tay càng đau nhức. “Đừng xem nữa.” Y tá nhỏ thấy hai người đánh nhau kia càng ngày càng đến gần Hồng Thanh, nhưng anh ta vẫn ngồi dưới đất, nghĩ là anh ta không đứng lên nổi, nên bước lên một bước kéo anh ta lên. Kéo Hồng Thanh đang trật khớp tay kia, quay đầu vừa lúc thấy thẳng mặt Hồng Bưu, lập tức kinh ngạc nói: “Đây không phải là...” Chỉ vào Hồng Bưu nói không ra lời. Cô sẽ không nhận lầm người đàn ông này, cô biết anh ta là Chủ tịch của Hồng thị. Là người rất coi trọng bệnh nhân phòng này, nhưng trước mắt anh ta đang làm gì vậy, hai người bọn họ đang đánh nhau. Điều này làm cho y tá nhỏ nghi ngờ người trước mặt, người sáng suốt đều biết rõ, nếu như vị Chủ tịch Hồng thị thật sự quan tâm đến cô gái này, thì sẽ không ngay lúc cô đang bị thương, còn đánh nhau với cô. Y tá nhỏ ngơ ngác nhìn Hồng Bưu không có một chút thương hoa tiếc ngọc với Mộc Vân Phong, nhìn anh ta từng chiêu từng quyền thật sự đánh về phía Mộc Vân Phong. Trong lòng bắt đầu có chút thương cảm đối với Mộc Vân Phong, cô đã từng giống mọi người ở đây hâm mộ Mộc Vân Phong được Hồng Bưu coi trọng. Giờ phút này, cô mới thật sự hiểu rõ, thì ra là có lúc thấy được nghe được cũng chưa chắc là sự thật, mọi thứ còn phải dựa vào cảm nhận của trái tim mình, phân biệt rõ. Trong phút chốc, y tá nhỏ đồng tình với Mộc Vân Phong đồng thời từ từ thay đổi thay đổi ấn tượng trong cảm nhận ban đầu với người đàn ông hoàn mỹ Hồng Bưu này. Cô cảm thấy mặc kệ thế nào, một người đàn ông muốn đánh muốn giết một cô gái chính là không đúng. Y tá nhỏ nghĩ đến nụ cười ngọt ngào của Mộc Vân Phong, vì thế không chút nghĩ ngợi lập tức đứng dậy quát lớn tiếng với hai người đang đánh nhau: “Các người dừng tay lại cho tôi.” Nhưng hai người đang đánh nhau kia không biết là có nghe thấy y tá nhỏ nói hay không, hoàn toàn không nhìn cô…, tiếp tục tay đấm chân đá, anh tiến tôi lui. Anh một quyền, tôi một cước tấn công đối phương, cũng không vì y tá nhỏ quát, mà có nửa phần dừng lại. “Các người….” Nhìn đánh nhau trong phòng cũng không lấy gì làm vui sướng hai người hoàn toàn bỏ ngoài tai lời của mình, trong lòng y tá nhỏ tràn đầy cảm giác bất lực, tay chỉ vào hai người bọn họ không biết làm sao mới có thể làm cho bọn họ dừng lại. “Bọn họ đang cao hứng, cô cũng đừng đứng đây phí sức, tới giúp tôi băng bó thôi.” Hồng Thanh đứng lên, kéo y tá nhỏ đứng ra một góc nhỏ, ánh mắt nhìn vào hai người đang giằng co ở giữa phòng.