Nữ trinh sát và sát thủ
Chương 13 : - Phần 01 + 02
Chương 6.1
Nhược Băng đệ đơn xin từ chức ở trường trung học Minh Dương, nếu hành tung đã bị kẻ địch phát hiện, nàng phải nhanh chóng rời đi để phòng ngừa tổn thương đến người vô tội, hơn nữa lần trước cùng Cảnh Chấn giao thủ, đã xuất hiện ở trước mặt toàn bộ học sinh và giáo viên bằng bộ mặt thật, đương nhiên càng không có lý do lưu lại
Huống chi manh mối về việc làm trái pháp luật của Viên nghị viên cũng đã tra ra, may mà chưa bại lộ tên thật, cho nên trước khi người của Viên nghị viên biết nàng trà trộn vào trường trung học để nằm vùng, phải mau chóng rời đi.
Nàng phải rời khỏi trước khi tin tức lan rộng ra, lớp học đặc biệt luôn luôn tìm cách để giáo viên phải rời đi, sau sự kiện lần này, luyến tiếc nàng rời khỏi.
Mọi người vây quanh nàng hỏi: “Cô giáo à, cô thật sự phải đi?”
“Đúng vậy,không đi thì làm sao các em ghi vào sử sách thành tích đuổi được mười ba giáo viên trong một học kì?”
Các học trò đỏ mặt le lưỡi, lộ ra vẻ mặt xấu hổ.
Trong đó có một học sinh nữ nói: “Thầy Ân Thác vừa mới đi, ngay cả cô cũng muốn rời khỏi trường, thật là buồn quá!”
“Ân Thác. . . . . Thầy Ân? Thầy ấy từ chức?”
“Nghe nói là đã chuyển sang một trường trung học khác.”
A! Động tác của hắn thật là nhanh! Ngay cả phương pháp rời đi so với nàng cũng cao tay hơn, nàng phải tốn rất hiều nước bọt mới nói với hiệu trưởng cho nàng từ chức!
” Chuyện xảy ra lúc nào?” Nàng hỏi.
“Sáng hôm nay.”
Khó trách cả ngày hôm nay không thấy bóng dáng của hắn đâu cả.
“Chuông học reo rồi , các em mau vào lớp đi.”
“Cô ơi!” Mọi người lưu luyến không rời lôi kéo nàng, dùng ánh mắt điềm đạm đáng yêu ngóng nhìn nàng.
“Vào lúc các em tốt nghiệp, cô sẽ trở về thăm các em.” Nàng an ủi nói, trước những đứa bé nghịch ngợm nhưng thiện lương này, nàng đột nhiên cảm thấy lưu luyến.
Bỏ ra những tình cảm không nên có này, nàng nhẹ nhàng đi về hướng cổng trường, cũng không phát hiện lão đại Đường Dật Trần của lớp học đặc biệt đang đứng tựa vào cánh cổng,khoác áo khoác chờ nàng.
Nàng mỉm cười đến gần nó.
“Chờ cô?”
Nó gật đầu.
“Tại sao không vào học cùng các bạn khác? Cô còn đang nghĩ, vừa rồi các học sinh vây quanh giáo viên lưu luyến không rời, tình tiết thật cảm động, tại sao lại thiếu một mình em?”
“Em là lão Đại, làm việc đương nhiên phải khác họ rồi!”
“À! Cho nên chờ ở đây để từ biệt cô?”
“Không chỉ như thế, em còn có một thắc mắc khác.”
Thắc mắc?” Nàng nhíu mi.
“Cô không phải là giáo viên dạy thay bình thường? Khí chất của cô không giống với các giáo viên bình thường khác, giống như người đã được rèn luyện kĩ năng đặc biệt ấy.
“Các em không phải đã sớm biết sao?”
“Không, ý của em là cô không phải là một giáo viên, mà là giống như một đặc vụ, mang tên tuổi giả ẩn thân ở trường học, bởi vì ngày đó tên xấu xa kia đã gọi tên khác của cô.
Hây da! Đứa nhỏ này không đơn giản, rõ ràng có một sức quan sát sâu sắc đến như vậy.
“Có lẽ vậy.” Nàng cười thần bí.
Đường Dật Trần hưng phấn hỏi: “Em đoán đúng rồi sao?”
Nàng cười mà không đáp, chỉ vỗ bờ vai của hắn nói: “Trong tương lai em nhất định là một nhân vật không đơn giản .” Nàng phát hiện phong thái của đứa bé này và Bạch Thiệu Phàm có chút giống nhau
“Sau này cô định sẽ làm gì?”
“Đương nhiên là tiếp tục nhiệm vụ kế tiếp!”
“Chúng ta còn có thể gặp lại nhau không?”
“Cô tin sẽ có cơ hội.
Nàng nháy mắt mấy cái với nó, tặng nó một nụ cười đích thực của Trầm Nhược Băng, tất cả ý cười đều hòa tan trong đôi mắt đẹp, hóa thành thông minh trong suốt long lanh ánh nước, Đường Dật Trần nhìn thấy mà mê hoặc.
Nàng rời khỏi Minh Dương, Đường Dật Trần vẫn nhìn theo nàng, bóng dáng của Nhược Băng càng lúc càng xa, mãi đến khi biến mất ở một chỗ rẽ, tuy rằng nàng đã rời đi, nhưng ở trong lòng Đường Dật Trần, đã khắc sâu hình bóng mê người thần bí kia.
Đêm đã khuya lắm rồi, mà Bạch Thiệu Phàm vẫn còn ngồi trầm tư trước màn hình máy vi tính để xem tư liệu, đã xác thực được ngày giờ và chuyến bay mà nhóm người của Viên nghị viên vận chuyển bạch phiến.Theo như tư liệu mà Nhược Băng cung cấp, kế hoạch của bọn họ là nhân danh nghĩa đưa học sinh tốt nghiệp đến Mỹ du học sẽ mang theo bạch phiến xuất ngoại.
Chỉ cần mai phục thật kĩ, quăng một mẻ lưới, đợi thời cơ đến, lấy được chứng cớ phạm tội sẽ tóm gọn bọn chúng.
Trong lòng hắn vô cùng hào hứng, cùng Nhược Băng theo dõi vụ án bạch phiến này lâu đến như vậy cuối cùng cũng đợi đến ngày này, bắt được bọn Viên nghị viên chỉ là vấn đề sớm hay muộn.
Nhưng mà còn vụ án sát thủ vẫn không có gì tiến triển, làm cho hắn lúc nào cũng lo lắng.
Bạch Thiệu hàm vỗ vỗ lên vết thương ở trên vai, hôm trước, trong lúc bắt Mục Phong Cuồng, có giao thủ với một tên cao thủ kỳ lạ tên Cảnh Chấn, chịu một đấm của hắn, dù chuyện đã qua nhưng hơi thở của hắn vẫn làm cho người khác bất an, còn có cô gái tên Tuyết Diễm kia nữa, có quan hệ thế nào với Hắc Ưng? Giống kẻ địch rồi lại coi như không phải kẻ địch, mọi việc càng ngày càng phức tạp .
Đột nhiên màn hình máy tính phản xạ ra hình ảnh ngoài cửa sổ ở sau lưng, làm cho hắn nhận thấy được sự khác thường ngoài cửa sổ, có người đang định lén xâm nhập.
Chương 6.2
Đột nhiên màn hình máy tính phản xạ ra hình ảnh ngoài cửa sổ ở sau lưng, làm cho hắn nhận thấy được sự khác thường ngoài cửa sổ, có người đang định lén xâm nhập.
Hắn làm bộ đứng dậy đi về hướng phòng tắm, đứng nép vào một góc khuất của cửa sổ, giả vờ như đóng cửa phòng tắm lại, sau đó đứng chờ đợi người sắp tiến vào.
Quả nhiên, nhìn thấy một bàn chân nhỏ đang bước vào, không kịp nghĩ ngợi hắn liền vội phóng đến chụp lấy người đang đến, xoay người này một cái.
“Ui da!” Một giọng nữ cất lên.
Là phụ nữ? Hắn kinh ngạc nhìn rõ người vừa tới, lại là Tuyết Diễm! Nhưng không còn kịp rồi, mắt thấy thân thể của nàng sẽ té chổng vó, dưới tình thế cấp bách hắn đành ôm lấy nàng lăn tròn mấy vòng trên mặt đất, giúp nàng giảm bớt tốc độ va chạm mạnh, lại làm khổ chính thân xác của mình.
Hắn nổi giận quát: “Lần này là tự cô đưa đến cửa, chết tiệt, có chắp cánh cũng không thể bay !”
Tuyết Diễm liếc mắt đưa tình nhìn hắn, nhìn thấy hắn ra tay nhanh nhẹn để bảo vệ nàng mà nàng như mở cờ trong bụng, nhỏ nhẹ nói: “ Tôi quả thật tự mình dâng đến cửa, cho dù có cánh tôi cũng sẽ không bay đi.”
Cô gái này rõ ràng phóng điện với hắn, hắn trấn tĩnh đẩy nàng ra quát : “ Đừng bày trò trước mặt tôi! Tôi không ăn cô đâu!”. .” Không ăn mới là lạ.
“Hừ! Nếu không ăn, vì sao còn đặt tay trên ngực tôi?”
Hắn cúi đầu liền phát hiện tay phải rõ rang đang đặt trên bộ ngực mềm mại của nàng, giống như điện giật lập tức rút tay về, rời khỏi nàng, cùng nàng duy trì khoảng cách thích hợp .
Nhìn vẻ mặt và dáng vẻ xấu hổ của hắn, làm cho Tuyết Diễm thấy buồn cười, hai mắt nhìn thẳng vào hắn, vẻ mặt quyến rũ mang nụ cười, to gan lớn mật phóng điện với hắn. (Quinn: Có ai không biết phóng điện là gì không ^0^
Bạch Thiệu Phàm ho khan một tiếng, nghiêm túc nói: “Biết rõ tôi muốn bắt cô, còn tự động chạy tới, cô có ý đồ gì?”
“Tôi thấy là anh có ý đồ với tôi thì đúng hơn!
“Nói bậy! Tôi là cảnh sát, cô là trộm, tại sao tôi lại có ý đồ đối với cô?”
“Trộm?” Vẻ mặt của nàng như bị xúc phạm.”Ai nói tôi là trộm, cái loại vai diễn mất mặt này tôi mới không thèm làm đâu!”
“Vậy à?” Hắn khoanh tay ở trước ngực, khí thế cao ngạo hỏi: “Như vậy tiểu thư thích loại vai diễn cao cấp nào? Tôi thật muốn thỉnh giáo.”
“Tôi là sát thủ, biệt danh “ Chồn Đen”!”
“Chồn Đen? Cô là nữ sát thủ được đồn đại chuyên môn sử dụng độc để giết người, thủ pháp gian ác sâu hiểm khó lường —— Chồn Đen?”
“ Không phải vậy đâu! Chuyên môn dùng độc là sư huynh của tôi, tên Cảnh Chấn, hắn mới thật sự là người có thủ pháp gian ác sâu hiểm, còn tôi thì chỉ chuyên dùng độc làm người ta tê liệt mà thôi, độc tính không cao, hoàn toàn không thể đẩy người ta vào chổ chết! Anh đừng có vu khống cho tôi!”
“Cảnh Chấn là sư huynh của cô? Vậy còn Hắc Ưng thì sao?”
Nàng đang muốn trả lời, đột nhiên dường như tỉnh ngộ, ngậm miệng cười không nói, nheo mắt nhìn hắn.
“Muốn gài bẫy tôi? Không dễ dàng như vậy. “
Nha đầu kia quả nhiên lanh lợi, bị nàng nhìn thấu ý nghĩ . Nhưng mà hắn cũng không phải là người ngu ngốc.
” Tôi đã từng nghĩ cô không phải là kẻ đối địch, nhưng xem ra cô và bọn họ là cùng một bọn, tất cả đều là động vật máu lạnh giết người không chớp mắt, nếu không còn chuyện gì khác, cô đi đi! Trước khi tôi đổi ý muốn bắt giam cô, mau chóng biến mất đi!” Nói xong liền giả vờ như không thèm để ý đến nàng.
Tuyết Diễm chu cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi ra, biết rõ hắn cố ý, nhưng cũng không cam lòng cứ rời khỏi như vậy.
“Anh đừng dùng phép khích tướng, đối với tôi cũng vô dụng thôi, nếu không phải vì báo đáp ơn cứu mạng lần trước của anh, tôi mới không thèm nói cho anh biết chuyện của Hắc Ưng và Cảnh Chấn đâu!” Đương nhiên, chuyện quan trọng nhất là trong lòng nàng vốn luôn ngưỡng mộ hắn.
“À! Vậy tại sao cô không nói sớm!” Thì ra là nàng tới đây là muốn cung cấp tin tức cho hắn, ván bài đã lật ngửa, trên gương mặt hắn chuyển thành nụ cười tươi, rót ra hai chén rượu nho, nói : “Tôi mời cô uống rượu, chúng ta từ từ nói chuyện.”
“Anh thay đổi thật là nhanh.” Nàng trừng mắt nhìn hắn.
“Cổ nhân có câu, đại trượng phu co được dãn được(biết ứng phó thích hợp với tình hình cụ thể), không phải sao?”
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
197 chương