"Chị dâu, Thời Quy nói sao?" Tưởng Hồng Khải thấy sắc mặt Đào Mẫn Á không tốt, mặt cũng đen đi. "Thời Quy cũng không thể vì một nữ diễn viên mà không thèm nể mặt gì ruột chứ ". Đào Mẫn Á sắc mặt lại càng xấu, một hồi lâu mới nói: "Chú hai đang trách chị dâu không giúp được gì cho chú?" Nói xong câu này, lại tức giận nói tiếp. " Chú không biết dạy dỗ con cái gì nó thành loại con gái vô liêm sỉ, còn trách cháu ngoại chị không không nể mặt. Mặt mũi chú lớn như thế thì nên dạy đứa con gái của chú đừng có bổ nhào vào cháu ngoại chị, làm người ở giữa như chị cũng thấy mất mặt.!" "Mẫn Á, bà..." Tưởng Viễn Bằng thấy vợ tức giận, có chút lúng túng lườm bà một cái, nào biết lúc này Đào Mẫn Á cũng không thèm nể mặt hắn. "Bà cái gì mà bà?!" Đào Mẫn Á chỉ Tưởng Viễn Bằng nói. "Ông nói xem đứa cháu ruột của ông làm ra bao nhiêu là chuyện mất mặt rồi. Những năm nay nó đã mặt dày bám cứng lấy Thời Quy, chị gái tôi uyển chuyển nói với tôi không ít lần, nhưng vì ông tôi đều nhịn xuống. Nhưng nó cứ không hiểu chuyện như thế, chẳng lẽ cả đời trước mặt nhà bà con bên mẹ ruột không ngẩng đầu lên được.?" "Chị dâu, chị nói quá đáng quá rồi. " Tưởng Hồng Khải bị Đào Mẫn Á mắng, không thể thoải mái, nói trách cứ. "Thường Thời Quy là cháu trai bên ngoại của chị, chẳng lẽ Tiểu Vân thì không phải là cháu chị, chị dâu sao có thể bên nặng bên nhẹ như thế được?" "Năm đó chú là người làm cha còn bận đi yêu đương với nữ nghệ sĩ, mặc kệ con gái không quan tâm, người làm bác như tôi chẳng nhẽ còn phải đóng vai mẹ ruột chăm sóc lo lắng cho nó cả đời? ". Đào Mẫn Á càng nghĩ càng giận, lửa giận trong lòng tích cóp bảo nhiêu năm phát tiết ra hết. "Chưa châm chọc tôi như thế, nhưng bản thân như thế nào, còn không rõ? Tưởng Vân của ngày hôm nay, trách nhiệm lo sợ chú. Hiện tại muốn đổ sáng cho người khác, cũng phải xem người ta có đồng ý hay không." "Thượng bất chính, hạ tất loạn, người Tưởng gia không có ai là tốt!" Đào Mẫn Á nói đến đây, đáy mắt dần hiện ra hận ý, bưng bộ ấm trà trên bà ném vỡ. "Về sau có chuyện gì, đừng tìm đem đổ lên đầu tôi!" "Đào Mẫn Á, sao bà có thể nói như vậy?!" Tưởng Viễn Bằng nghe Đào Mẫn Á càng nói càng khó nghe, giận tái mặt. "Còn có con cháu ở đây, vậy mà bà có thể nói như thế được " "Tôi nói sao?" Đào Mẫn Á trào phúng nhìn chồng: "Chính mấy người làm chuyện khó coi, chẳng lẽ còn sợ tôi nói vài câu khó nghe? Đời này của tôi hối hận nhất chính là năm đó mắt mù, gả đến cái nhà này! Về sau chuyện nhà này, đừng tìm đổ lên đầu tôi, tôi không quản được!" Đào Mẫn Á cầm túi xách trên ghế salon, đem cửa chính Tưởng gia đóng rầm một cái, đầu cũng không thèm quay lại, đi. Tưởng Viễn Bằng sắc mặt trắng bệch, đột nhiên nghĩ tới cái gì, sắc mặt biến hóa, cũng không thèm nhìn tới Tưởng Hồng Khải và Tưởng Vân, vội vã đứng dậy đi vào thư phòng. "Vân Vân, con đừng sợ..." "Con có cái gì mà phải sợ, dù sao thì.... thượng bất chính, hạ tất loạn, " Tưởng Vân đứng lên, không để ý tới Tưởng Hồng Khải, xoay người bỏ đi, toàn bộ phòng khách rộng lớn chỉ còn một mình Tưởng Hồng Khải ngồi im tại chỗ. Tưởng Thành đứng ở trên lầu xem náo nhiệt cười nhạo một tiếng, hướng về thư phòng xì một tiếng khinh miệt, cà lơ cà phất đi xuống lầu, liếc nhìn Tưởng Hồng Khải: "Chú hai, mẹ cháu cũng không nợ chú cái gì, có chuyện gì chú đừng tìm ba con nhờ cậy, khiến mẹ con phải khó xử?" Nói xong, huýt sáo đi ra cửa chính, để lại Tưởng Hồng Khải tức giận ngồi đó, sắc mặt xanh mét. Những năm nay anh cả cầm quyền Tưởng gia, còn cháu trong nhà không ai coi ông ra gì, thật sự khinh người quá đáng! Thường Thời Quy sau khi cúp điện thoại, cúi người hôn một cái sau gáy Ninh Tây, Ninh Tây sợ nhất là nhột, lập tức rụt cổ lại. "Anh làm gì vậy?" "Chỉ cảm thấy sắc đẹp thay cơm, nhịn không được muốn..." Thường Thời Quy lại nghiêng người tiến lên, ở xương quai Ninh Tây hôn một cái, "Muốn ăn em vào bụng." "Ồ, không nghĩ tới anh còn có sở thích đáng sợ như vậy, " Ninh Tây ghét bỏ duỗi ngón tay nhấn trên trán Thường Thời Quy, đem đầu hắn đẩy ra xa, "Vừa rồi giống như nghe trong điện thoại có người nói em xóa blog?" "Không cần phải để ý, " Thường Thời Quy nhẹ nhàng vuốt ve gò má Ninh Tây, "Anh sẽ không để bọn họ khiến em bị ủy khuất". Thân là đàn ông, sao có thể để người yêu mình phải hy sinh để giữ mặt mũi cho người khác chứ?. Thường Thời Quy v: Tim tôi nhỏ, chỉ có thể yêu được một mình Ninh Tây. Chủ nhân của blog kia chụp được hình Tưởng Vân thừa dịp tôi không để ý mà ôm tôi, còn truyền tin vịt, đối với tình cảm của tôi và Ninh Tây bị ảnh hưởng. Đối với chuyện này, tôi sẽ liên lạc với luật sư tư nhân, tôi tin rằng pháp luật sẽ trả lại cho chúng tôi một cái công bằng. Bạn bè trên mạng 1: ôi trời! Thường Thời Quy đứng ra nói chuyện, "Tưởng Vân thừa dịp tôi không để ý mà ôm tôi" thật sự là quá mất mặt, quá không khách khí, chân tướng mọi việc cuối cùng cũng được hé lộ rồi. Bạn bè trên mạng 744: Ha ha, Thường Thời Quy không phải là quý tộc nhà giàu sao, nói trắng ra như thế, dù sao cũng chỉ là một cô bé... Như thế thật sự không có phong độ. Bạn bè trên mạng 745: Phong độ thì cần làm gì, đàn ông mà nói như blog trên thì chính là rác rưởi, nếu như phụ nữ thì đầu óc có bệnh. Bạn gái bị lời đồn đãi gây tổn thương, còn muốn đối với một cô gái khác giữ phong độ. Thường boss vì Ninh Tây làm được như thế này, tôi kính hắn là một nam tử hán. Bạn bè trên mạng 788:744 hóa ra đây l chính là thánh mẫu bàn phím trong truyền thuyết, chuyện không rơi trên đầu mình thì không thể hiểu rõ. Nếu là một cô gái, chúc bạn về sau có người yêu sẽ vì phong độ với người khác mà ủy khuất bạn, đến lúc đó bạn nhất định phải nhớ khen ngợi anh ta, chớ có bất mãn nhé. Giải trí bát quái tiểu ca rất nhanh đã chia sẻ blog của Thường Thời Quy, hơn nữa còn khen ngợi rất nhiều. Giải trí bát quái tiểu ca: Người ta tình cảm đang tốt, lại có người nguyện ý chạy tới làm tiểu tam, bịa chuyện bậy, tôi ra sức ủng hộ việc làm của Thường boss. Một người khác cũng chia sẻ blog của Thường Thời Quy, được khá nhiều người theo dõi. Đi ngang qua mà thôi: Tưởng gia và Thường gia có quan hệ anh em thân thích, Tưởng Vân lại gấp gáp làm tiểu tam, mà Thường boss từ trước tới nay chỉ thích duy nhất Ninh Tây, Tưởng Vân lần này thật là... Khiến Tưởng gia nở mày nở mặt quá