Thường Thời Quy gỡ tay Ninh Tây ra, cầm lấy túi xách, từ trong túi xách tìm ra một lọ thuốc nhỏ màu nâu, hắn tay khẽ run: "Thuốc an thần?" Ninh Tây mặt không chút thay đổi cầm lấy bình thuốc an thần trong tay hắn, bỏ lại vào túi xách sau đó nói: "Tôi gần đây ngủ không tốt, là bác sĩ kê đơn cho tôi?" "Ninh Tây, ". Thường Thời Quy cổ họng run rẩy. "Em nói cho tôi biết, thuốc này em uống đã bao lâu rồi?" Hắn mặc dù không phải là bác sĩ, nhưng cũng biết thuốc này có tác dụng gì, trừ giúp ngủ được, nó còn có thể áp chế tâm tình. Nhưng thuốc này mặc dù hiệu quả rõ ràng, nhưng đối với thân thể cũng có tổn thương, thậm chí tạo thành loại thuốc khiến con người ỷ lại. "Thường tiên sinh, anh quản quá nhiều rồi." Ninh Tây nhắm mắt lại, lại mở mắt ra, đáy mắt đã không hề có tâm tình. "Chúng ta đều là người trưởng thành rồi, hiểu không?" Cô nói vô cùng không khách khí, nhưng Thường Thời Quy lại chưa cùng cô khắc khẩu. Hắn đưa một tay phủ hai mắt mình, một hồi lâu sau mới khàn khàn nói: "Ninh Tây, thực xin lỗi, tôi cần phải tìm được em sớm hơn." Mới mười bảy tuổi lại mất đi cha mẹ, một thân một mình ở nước ngoài tha hương, nhìn ngược nhìn xuôi không thấy một người thân quen, về mặt vật chất cũng ăn đủ đau khổ, trên tinh thần như thế nào lại không có áp lực. "Thường tiên sinh, anh cũng không thiếu nợ tôi cái gì, " Ninh Tây nhìn bộ dáng thống khổ của Thường Thời Quy, cưỡng bách bản thân dời ánh mắt đi. "Cái này thế gian này thiếu nợ tôi có không ít người, nhưng tuyệt đối không có anh." Trên thực tế, là cô thiếu nợ hắn. Hắn vì mình bỏ ra một tấm chân tình, mà cô lại không thể hồi báo. Xe chậm rãi dừng lại ở dưới tòa nhà căn hộ Ninh Tây ở, Ninh Tây nhìn Thường Thời Quy một cái: "Cám ơn anh đưa tôi trở lại." Cô mở cửa xe, không chần chừ bước xuống. "Ninh Tây, " Thường Thời Quy nhìn cô, trong mắt mơ hồ mang theo một tia khẩn cầu. "Để tôi chiếu cố em có được không?" Ninh Tây dừng một chút, sau đó tươi cười sáng lạn nói: "Thường tiên sinh, tôi năm nay đã hai mươi tư, đã không cần bất cứ ai chiếu cố." "Không phải là em cần, mà tôi nghĩ phải làm như vậy, có thể chứ?" "Thường tiên sinh, rất nhiều chuyện không phải là mình nghĩ thì có thể làm được, " Ninh Tây chỉ chỉ trên trời. "Tôi muốn sao trên trời, nhưng có thể lấy xuống được sao?" "Thường tiên sinh, vì tôi mà làm vậy, không đáng " Ninh Tây xuống xe, khom lưng nhìn Thường Thời Quy trong xe, "Để tôi ở trong lòng anh có một hình tượng đẹp một chút, chẳng lẽ không được sao?" Thường Thời Quy kinh ngạc nhìn Ninh Tây, không nói gì. "Tạm biệt, ngủ ngon." Ninh Tây khoát tay áo, cười, xoay người rời đi. Tiến vào trong thang máy, nụ cười trên mặt cô biến mất. Sau khi về đến nhà, cô lấy một ly nước, từ trong túi xách lấy ra lọ thuốc an thần, khi tay chạm nắp lọ thuốc, trong đầu đột nhiên hiện lên cảnh Thường Thời Quy nhìn về phía mình với ánh mắt thống khổ. Trên thực tế bây giờ, cô đã rất ít uống thuốc này, bởi vì cô đã học được cách khống chế cảm xúc, cũng có thể an an ổn ổn ngủ một giấc. Trừ khi tâm tình vô cùng kích động, khống chế không nổi, cô mới đem thuốc ra uống. Trong lòng cô rất rõ ràng, nếu như ngay cả tâm tình mình cũng phải dựa vào thuốc để khống chế, tất cả kế hoạch của cô cũng chỉ là trò cười. Để lọ thuốc xuống, Ninh Tây nhấp một miếng nước lọc, xoay người đi vào phòng tắm, sau khi tắm xong, mở máy tính ra đăng nhập vào tài khoản chat. Sứ giả trở về: Làm thương tổn một người rất tốt, không ngủ được. Phía dưới rất nhanh có người trả lời cô, có người hỏi cô đó là ai, có người cho cô là đang nói chuyện cười, còn có người hỏi cô xử lý mấy người đã từng bắt nạt cô nhu thế nào rồi. "Rất thuận lợi, chỉ là... Gặp được một người rất tốt đẹp nhưng lại ngoài ý muốn." Ninh Tây đánh chữ những lời này, do dự một chút, lại đem đoạn văn này cắt bỏ. Tắt đi websites chat, Ninh Tây thoát ra khỏi tài khoản đã đăng nhập, sau đó lại đăng nhập tài khoản blog cá nhân. Mục thông báo nhắc nhở có mấy vạn tin tức mới cô chưa xem, nàng đại khái kiểm tra một loạt, sau đó trả lời vài người hâm mộ, liền tắt máy tính chuẩn bị đi ngủ. Vừa lúc đó, điện thoại di động vang lên. Ninh Tây cầm lấy điện thoại di động nhìn thoáng qua, người gọi đến là Thường Thời Quy, cô do dự một chút, nhận điện thoại. "Ninh Tây." Trong điện thoại Thường Thời Quy thanh âm sạch sẽ ấm áp lại tràn trề từ tính. "Thường tiên sinh còn chưa ngủ?" Ninh Tây hơi cong môi một cái. "Em có thể đi đến bên cửa sổ nhìn một chút không?" Ninh Tây đi đến bên cửa sổ, một tay kéo rèm cửa sổ ra. Bên dưới trên cây với trên thảm cỏ, đeo đầy đèn màu xinh đẹp cùng với đèn năm sao chế tác xinh đẹp cùng một quả cầu phát sáng như trăng, tựa như là một dải ngân hà, xinh đẹp khiến người ta không thể dời được ánh mắt đi. "Em nhìn xem, đây chẳng phải là trăng sao trên trời sao?" Ninh Tây như thế nào cũng không nghĩ đến, người như Thường Thời Quy, sẽ làm ra mấy việc ngớ ngẩn như vậy, cái này tuyệt đối không giống phong cách hành sự của hắn. Cô trừng mắt nhìn, có chút buồn cười, ánh mắt lại sáng lên, một hồi lâu mới nói: "Thủ đoạn cũ như vậy, cũng không ai dùng đến." "Không quan hệ, em thích là tốt rồi." Thường Thời Quy cầm di động, ngẩng đầu nhìn lên trên lầu, hắn thấy bên cửa sổ gian phòng của Ninh Tây, có một bóng người đang đứng. Có mấy người ở căn hộ khác cũng thấy phía dưới treo đầy đèn màu xinh đẹp, có người kinh hô, có người lấy điện thoại di động ra chụp hình, còn có người hét lên. "Mau đồng ý đi." Mặc dù bọn họ không biết rõ ai đang đeo đuổi ai, nhưng không chút nào ảnh hưởng đến việc bọn họ ở đây ồn ào xem náo nhiệt. Quan trọng nhất là, những ánh đèn này đích xác quá đẹp, cũng không biết tiêu bao nhiêu tiền, mới có thể bày ra như thế. Nếu như một người thu nhập bình thường, không biết phải ăn cháo loãng dưa muối bao lâu. Một cô gái xem náo nhiệt chụp liên tục chín tấm hình, sau đó dán lên blog. Sôi nổi tiểu hoán hùng: Có người giàu ở khu căn hộ tỏ tình, làm tôi lại tin tưởng có tình yêu. ( đồ) Nhưng bởi vì cô không có không nhiều người theo dõi, tạm thời không dẫn tới bao nhiêu bạn bè trên mạng vây xem, chỉ có hai ba hỏi khu căn hộ ở đâu, người đó tỏ tình với ai. Cô gái kia khẳng định không dám đem địa chỉ gia đình mình nói cho người khác biết, cho nên cũng không trả lời của vấn đề những người này, còn như tỏ tình với ai... Cô đeo mắt kính lên nhìn về phía lầu dưới, chỗ đó có một người đàn ông cao lớn, mặc dù cách xa không thấy được rõ mặt, nhưng trực giác nói cho cô biết,người phía dưới nhất định là cái đại suất ca. Bởi vì chỉ có đẹp trai mới có thể có dáng đứng đẹp mắt như vậy. "Ngốc tử..." Ninh Tây che miệng lại cười. "Thực tục khí!" Cô dùng mu bàn tay lau mắt. "Tục không chịu được." Những ngọn đèn như vô số ánh sao lấp lánh, Ninh Tây nhìn đèn đuốc sáng trưng cùng thân ảnh của người đàn ông, đột nhiên nở nụ cười rộng hơn, xoay người chạy ra ngoài cửa. Có lẽ về sau cô sẽ hối hận, cũng cho là bọn họ không thể đi đến cuối cùng, nhưng ít nhất cô bây giờ, là động tâm. "Cùng một chỗ! Cùng một chỗ " "Đáp ứng hắn!" Quần chúng vây xem trốn ở sau cửa sổ, không ngừng thét to, hận không thể thay người được tỏ tình nói đồng ý. Thường Thời Quy không để ý những người này ồn ào, hắn ngẩng đầu nhìn cửa sổ phòng Ninh Tây, phát hiện bóng dáng vốn đứng ở bên cửa sổ đã không còn. Ánh mắt hắn ảm đạm, mắt nhìn điện thoại, cuộc gọi còn chưa kết thúc, giọng nói ôn nhu như cũ hỏi: "Ninh Tây, tôi quấy rầy đến em nghỉ ngơi sao?" Trong điện thoại truyền ra tiếng hô hấp của Ninh Tây, Thường Thời Quy chờ nửa ngày, cho rằng Ninh Tây sẽ không mở miệng nói gì nữa, thì từ điện thoại lại truyền ra giọng nói của Ninh Tây. "Anh không phải là tổng tài bá đạo sao?" Thường Thời Quy: "A?" " Tổng tài bá đạo tỏ tình, đều giống như anh vậy hả?" Thường Thời Quy nghiêng đầu, nhìn thấy Ninh Tây đứng ở đầu hành lang, hắn há to miệng. "Ninh Tây... Anh yêu em." Ninh Tây để điện thoại di động xuống, từng bước một đi đến trước mặt hắn: "Anh mới vừa nói cái gì, em không nghe thấy." Thường Thời Quy kinh ngạc câmg chặt di động, nhìn người con gái từng bước một đến gần mình, một hồi lâu mới bước nhanh trước mặt đến Ninh Tây. "Anh nói, anh yêu em." "Hôn đi!" Không biết ai trên lầu rống lên một câu như vậy,những người kia cũng bắt đầu nói theo, náo nhiệt hẳn lên, điển hình là người xem náo nhiệt chê chuyện không đủ lớn. "Mau ôm lên đi!" Quần chúng vây xem so với Thường Thời Quy còn muốn sốt ruột hơn, hận không thể lập tức đẩy hai người kết hôn rồi vào động phòng. Thấy vẻ mặt căng thẳng của Thường Thời Quy, Ninh Tây cười ra tiếng, sau đó kiễng chân ôm lấy Thường Thời Quy. Ong! Thường Thời Quy như thấy được vạn hoa nở rộ, mưa xuân phủ xuống, hắn không nghe được bốn phía có tiếng hoan hô, tiếng huýt sáo, tất cả tiếng động ầm ĩ ở nơi này đều không hề tồn tại. Trở tay ôm lấy Ninh Tây, hắn cảm giác bản thân mình chính là tên ăn mày nghèo khó, đạt được bảo vật quý hiếm thế gian, không có gì có thể so với người trong ngực quan trọng hơn được nữa. Sôi nổi tiểu hoán hùng: Muội giấy xuống lầu, xuống lầu! Hai người cùng một chỗ ôm nhau l hình ảnh đẹp quá. Có ai không, mau trình lên trẫm thức ăn cho chó Big Mac. (Cái này không hiểu lắ[email protected]@).. Bức ảnh này chụp rất tốt, mặc dù cách xa, không chụp được chính diện hai người, nhưng hình ảnh lại hết sức duy mỹ, so với cảnh tượng phim thần tượng không khác là bao. Khách qua đường: chủ pic, tôi nói, tôi giống như cùng bạn ở cùng một khu căn hộ. ( đồ) Người bình luận kèm theo một bức hình bị mờ một chút, nhưng cũng nhìn ra là cùng một khu căn hộ với tiểu hoán hùng. Vốn tiểu hoán hùng này chỉ là một tài khoản blog không nổi, cũng không có bao nhiêu người theo dõi, nhưng có một tài khoản blog quý danh đột nhiên chia sẻ blog của cô, vì vậy trong chốc lát, từng người từng người đều đem hình ảnh chia sẻ lên blog cá nhân của bọn họ. Tiểu hoán hùng đang nằm sấp ở cạnh cửa sổ xem náo nhiệt, phát hiện điện thoại di động đinh đinh đang đang vang lên không ngừng, cúi đầu vừa nhìn, tất cả đều là thông báo từ blog, thậm chí còn có phóng viên báo internet nhắn tin riêng cho cô, hỏi cô cặn kẽ địa chỉ. Cô không nghĩ tới mình tùy tiện phát đăng một hình ảnh lên blog lại khiến nhiều người chú ý như vậy, trong lúc nhất thời có chút kinh hoàng, luống cuống. Cúi đầu xem dưới lầu đôi tình nhân kia đang ôm ấp ngọt ngào, trong lòng hối hận, cô sợ mình đem hình ảnh của hai người đăng lên blog, lại có thể mang đến phiền toái cho họ. Nghĩ như vậy, cô xóa hình ảnh vừa rồi, sau đó một lần nữa đăng một bài viết mới. Sôi nổi tiểu hoán hùng: Tôi không nghĩ tới hình ảnh vừa rồi sẽ khiến cho nhiều người chú ý như vậy, vì không muốn mang phiền toái đến cho đôi tình nhân này, tôi quyết định xóa bỏ bài đăng vừa rồi, và chúc bọn họ hạnh phúc. Nhưng mặc dù cô có xóa đi, nhưng cũng không ít trang báo internet đem ảnh chụp lưu lại, hơn nữa căn cứ vào địa chỉ phát blog,điều tra được một số tin tức. Chuối tiêu giải trí thông báo v: Nam tử nhà giàu ở dưới sân khu căn hộ tỏ tình lãng mạn, tình cảnh cảm động, mấy con chó độc thân chuẩn bị thức ăn cho chó đã tốt chưa? Trên mạng náo nhiệt, Ninh Tây cùng Thường Thời Quy, hai nhân vật chính lại hoàn toàn không biết gì cả. Nhìn đèn treo đầy bốn phía lấp lánh xinh đẹp, Ninh Tây cười tủm tỉm hỏi: "Anh làm sao mà làm được?" Cô về đến nhà còn chưa tới hai giờ, Thường Thời Quy có thể trong thời gian ngắn như vậy làm được như vậy, tốc độ này nhanh đến mức phải làm cho cô có chút tò mò. "Trên thế giới này có rất nhiều chuyện có thể dùng tiền để giải quyết, " Thường Thời Quy dắt tay Ninh Tây,nhìn vào hai mắt của cô. "Nhưng mà có một số việc, chỉ có thể dùng chân tình giải quyết." Ninh Tây lập tức cười ra tiếng, cô ngẩng đầu phát hiện bên trong tòa nhà còn có rất nhiều người ở đây xem náo nhiệt, vì vậy lôi kéo tay áo áo sơ mi trắng của Thường Thời Quy: " Mời anh đi lên nhà uống trà, nam... BẰNG... HỮU." Nghe được mấy chữ đầu, Thường Thời Quy cũng không quan tâm kiểu xưng hô của Ninh Tây, chỉ lo gật đầu và không ngừng gật đầu.